Trả Lại Băng Gạc Cho Tôi

Chương 19: Đạn caliber 12



Lúc Thiệu Càn Càn trở lại thì phòng ngủ vắng tanh, Phương Đàm có lẽ đi hẹn hò với bạn trai, Kha Tiểu Duy có thể đang đi dạo phố với bạn, còn một bạn cùng phòng khác không thường xuất hiện trong phòng nhất định lại đang học ở thư viện phấn đấu làm học bá.

Thiệu Càn Càn nghĩ mình ở đây cũng không có việc gì làm, vì vậy thu dọn vài món quần áo bẩn mang về căn hộ thuê bên ngoài cho vào máy giặt.

Vừa mới chuẩn bị ra cửa thì điện thoại vang lên, Thiệu Càn Càn nhấc máy, là cuộc gọi của Chung Kiều.

“Học tỷ, học tỷ, chị đang làm gì vậy!”

“Không làm gì, cậu nói gì mà thần bí vậy?”

“Bởi vì em đang ở ngoài phòng bao, em có chuyện bí mật muốn nhờ chị.”

Thiệu Càn Càn có linh cảm rằng đây không phải là chuyện tốt: “… Có chuyện gì vậy?”

“Không phải em vẫn luôn đợi thời cơ tỏ tình với Lôi Nhân Nhân sao, em cảm thấy chọn ngày không bằng gặp ngày, tối nay em sẽ nói với cô ấy!”

“Cậu uống nhiều rồi?”

“Em không… Ai da, là uống một chút, nhưng uống rượu có thể kích thích lòng can đảm của em, em cảm thấy tối nay nhất định phải nói.”

Thiệu Càn Càn: “Vậy cậu muốn nói thì cứ nói đi, gọi cho tôi làm gì?”

“Không phải, em muốn nhờ chị mua một bó hoa tới, ở tiệm hoa ngay cạnh trường chúng ta, em hỏi thăm được ở đó có hoa hồng xanh mà Nhân Nhân đặc biệt yêu thích!”

Thiệu Càn Càn vô cảm: “Hẹn gặp lại.”

“Đừng đừng đừng! Xin chị đấy học tỷ! Nếu như chị đồng ý em sẽ làm trâu làm ngựa cho chị, mời chị ăn cơm, ăn gì cũng được!”

“Không.”

“Em thật… Hạnh phúc đời này của em đều giao cả vào tay chị, em…”

Vừa nói vừa có tiếng nghẹn ngào truyền tới, Thiệu Càn Càn trợn mắt: “A lô, Chung Kiều, cậu bình tĩnh nói chuyện đi, khóc thút thít làm gì!”

“Nhưng em nghĩ tới chuyện không theo đuổi được cô ấy có thể chỉ bởi vì một bó hoa kia, em liền muốn khóc…”

“…..”

“Học tỷ, không sao đâu, quên đi, em biết chị cũng không dễ dàng gì, cứ như vậy đi, em không có sao.”

“?”

“Tút tút tút.”

Cúp máy.

Thiệu Càn Càn liếc nhìn điện thoại, lại ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, cô đã tạo nghiệt gì vậy.

**

Nửa tiếng sau, Thiệu Càn Càn xuất hiện bên ngoài phòng bao của tiệc ăn mừng đội bóng rổ.

Đúng vậy, cô cuối cùng vẫn là không chịu nổi một người cao to, bụng tám múi, trong giờ thể dục ném đĩa như ném giấy lại khóc thút thít bên tai cô.

Một tay cầm hoa, một tay gọi điện thoại cho Chung Kiều. Một lúc sau, một người con trai nhảy nhót chạy từ xa tới.

Thiệu Càn Càn: “Cậu không ở trong phòng bao?”

Chung Kiều: “Em vào nhà vệ sinh để chỉnh chu nhan sắc một chút, hoa này thật đẹp.”

“Chung Kiều, tôi không có ý gì đâu, nhưng cậu nhất định phải tỏ tình sao?” Thiệu Càn Càn nhớ tới phần tình cảm của Lôi Nhân Nhân đối với Lâm Gia Thố, cô liền cảm thấy việc này không ổn cho lắm.

“Học tỷ, em muốn cho bản thân tự thấy rõ ràng.”

Thiệu Càn Càn sửng sốt một chút, Chung Kiều lại nói: “Hơn nữa, không dũng cảm tiến lên thì làm sao biết nhất định không được, em cũng thấy mình không hề kém so với Lâm Gia Thố, đúng không?”

Thiệu Càn Càn mím môi, đột nhiên cảm thấy hình tượng Chung Kiều đặc biệt cao lớn, đúng vậy, không thử một chút làm sao biết được nhất định sẽ thất bại.

“Được rồi, vậy, vậy cậu cố gắng lên.”

“Cảm ơn học tỷ.”

“Không cần cảm ơn, cậu nhớ làm trâu làm ngựa còn mời tôi ăn cơm là được.”

“Được, sẽ không quên.”

Vừa nói, Chung Kiều nhận hoa từ Thiệu Càn Càn, chỉnh lại đầu tóc rồi đẩy cửa tiến vào.

Chỉ là sau khi đẩy cửa, Chung Kiều đứng một lúc lâu không nhúc nhích.

“Đi vào đi, cậu làm gì thế?” Thiệu Càn Càn cho rằng cậu đột nhiên sợ sệt nên không dám vào, liền đẩy từ phía sau, “Cậu ngược lại có đi vào không, hoa đã đưa tới cho cậu rồi, cậu nói cậu sợ thử xem?”

Bởi vì bị Thiệu Càn Càn đẩy một cái, cửa phòng bao hoàn toàn mở ra, Thiệu Càn Càn thò đầu ra từ sau lưng Chung Kiều nhìn vào bên trong, vừa thấy cô cũng ngây người.

Bởi vì cửa phòng bao đột ngột mở ra, mọi người cũng theo bản năng nhìn về phía đó, ở đây có rất nhiều người, nam nữ đều có, nhưng hút mắt nhất là Lâm Gia Thố và Lôi Nhân Nhân ở vị trí trung tâm.

Lúc này ánh mắt của hai người họ cũng nhìn về phía này, vốn dĩ có thể xem là bình thường, nếu… tay Lôi Nhân Nhân đang không kéo tay Lâm Gia Thố.

“Các cậu, các cậu đang chơi gì vậy?” Chung Kiều tiến từng bước một vào, trên mặt mang theo ý cười, nhưng trong mắt lại không hề có ý cười.

Có mấy người trong đội bóng rổ biết Chung Kiều có ý với Lôi Nhân Nhân, nhưng chuyện này lại bất ngờ phát sinh trong phòng bao, không ai nghĩ tới vốn chỉ chơi trò chơi, vậy mà Lôi Nhân Nhân lại tỏ tình với Lâm Gia Thố.

Vì vậy bọn họ đành cố ý qua loa nói: “Ai da, chúng ta hết rượu rồi, Chung Kiều, chúng ta ra ngoài mua thêm hai thùng nữa.”

“Hết rượu thì kêu phục vụ tới là được, mình đi ra ngoài làm gì?” Chung Kiều đẩy bọn họ ra, vẫn nhìn về phía Lôi Nhân Nhân, “Hai người đang làm gì vậy?”

Lôi Nhân Nhân không nhìn cậu nữa, cô nắm tay Lâm Gia Thố không buông, tựa như đang muốn nói tiếp những lời vẫn còn sót lại: “Gia Thố, có được hay không?”

Chung Kiều: “…”

Thiệu Càn Càn: “…”

“Không được.” Ánh đèn bên trong phòng bao lập lòe, sắc mặt Lâm Gia Thố chuyển từ giật mình lúc đầu sang thờ ơ, anh rút tay ra, thấy Lôi Nhân Nhân không chịu buông, anh không thể làm gì khác hơn là dùng sức giằng ra.

Lôi Nhân Nhân lảo đảo một chút rồi lập tức ngã ngồi xuống bên cạnh, Chung Kiều lanh tay lẹ mắt nhanh chóng đỡ cô ta.

“Vì sao… Lâm Gia Thố, cậu hãy cho tớ một lý do đi.”

Rượu vào khiến người ta lớn gan, Lôi Nhân Nhân uống mấy ly rượu cũng mất đi dáng vẻ nữ thần cao cao tại thượng thường ngày, cô ta không cam lòng nhìn chằm chằm Lâm Gia Thố, mắt rưng rưng.

“Không vì sao cả.” Lâm Gia Thố nhíu mày, khi nói chuyện cố gắng hết sức kiềm chế cảm giác mất kiên nhẫn của mình, “Nhân Nhân, cậu cũng biết làm người yêu thì phải thích nhau, tớ cũng không thích cậu, cho nên dĩ nhiên tớ không thể nói được.”

“Nhưng tớ rất thích cậu…”

“Vậy tớ chỉ có thể nói lời xin lỗi với cậu.”

Tiếng nhạc bên trong phòng bao đã dừng, hoàn toàn yên tĩnh, không có ai dám mở miệng nói chuyện.

Đang lúc mọi người suy nghĩ làm sao giảng hòa được, Chung Kiều đột nhiên buông Lôi Nhân Nhân đang khóc lớn, đấm một đấm vào mặt Lâm Gia Thố.

“ĐMM Lâm Gia Thố!”

“Choang!” Lâm Gia Thố bất ngờ không kịp đề phòng ngã về phía sau, tay anh đụng phải chai rượu trên bàn, chai rượu rơi xuống đất, vỡ tan trên sàn nhà.

“Chung Kiều cậu làm gì thế!” Mấy người con trai lập tức kéo Chung Kiều lại.

Lôi Nhân Nhân thấy vậy cũng bị hù dọa: “Chung Kiều cậu điên rồi!”

Chung Kiều: “Em điên rồi! Nhân Nhân, anh ta không thích chị còn thờ ơ với chị, tại sao chị còn ngây ngốc thích anh ta! Em rất thích chị, tại sao chị lại không thấy!”

“Vậy thì sao! Tôi không thích cậu!” Lôi Nhân Nhân hét lên.

Chung Kiều lập tức ngây người, cậu ta nhìn Lôi Nhân Nhân, dường như toàn bộ sức lực đều biến mất.

Tốt rồi… rốt cuộc cô cũng đã nói, cô không thích cậu.

Bất kể Lâm Gia Thố có thích cô hay không, bất kể cậu thích cô bao nhiêu, cô đều sẽ không thích cậu!

Gặp phải mối tình tay ba, người xem là người xấu hổ nhất. Đúng vào lúc đang yên tĩnh như nước, có một giọng nữ sinh đột nhiên vang lên từ đám đông: “Chung Kiều ĐM nhà cậu!”

Chung Kiều theo bản năng quay đầu lại, còn chưa thấy rõ người tới đã bị đạp một cái.

“Không theo đuổi được con gái nhà người ta thì không đứng lên được à! Theo đuổi con gái không được liền đánh người! Nhìn tiền đồ của cậu xem, cậu dứt khoát không tập chạy bộ mà đã đòi luyện tán đả sao!”

Cẳng chân Chung Kiều bị đạp, đau đến nhe răng trợn mắt: “Học, học tỷ…”

“Học cái em gái cậu!” Thiệu Càn Càn trợn mắt nhìn cậu một cái, đi tới xem Lâm Gia Thố, “Cậu không sao chứ?”

Lâm Gia Thố: “…”

Tất cả những lời cay nghiệt vừa đến mép cùng cơn giận xông đến tận đầu đều bị màn náo loạn của Thiệu Càn Càn làm cho biến mất hoàn toàn, Lâm Gia Thố nhìn vẻ mặt lo lắng của Thiệu Càn Càn, đột nhiên trong đầu thoáng hiện dáng vẻ lúc chơi game của cô.

Anh yên lặng, lần nữa mở miệng chính là: “Có, đau.”

Chung Kiều: “…”

Thiệu Càn Càn vội vàng kéo anh: “Mau lên, đến bệnh viện xem chút.”

“Được, đỡ tớ.” Một tay Lâm Gia Thố để ở trên vai Thiệu Càn Càn, đứng lên có vẻ rất gian nan.

"Học tỷ!" Chung Kiều kêu cô.

Thiệu Càn Càn quay đầu nhìn chằm chằm cậu: “Cậu có thể im miệng.”

Chung Kiều: "Em..."

Thiệu Càn Càn tức giận không muốn để ý đến cậu, trực tiếp đỡ nửa người trên của Lâm Gia Thố đi ra ngoài, để lại một đám người đang sững sờ trong phòng bao.

Trên đường từ phòng bao ra ngoài cửa, Thiệu Càn Càn bắt đầu hối hận, nếu biết sẽ như vậy, cô sẽ không đi mua hoa hộ cậu ta, cái gì mà tỏ tình chứ, đơn giản là hiện trường giết người!

Lâm Gia Thố không đồng ý ở chung một chỗ với Lôi Nhân Nhân cũng đâu phải là lỗi của Lâm Gia Thố, Chung Kiều ném hết trí thông minh của mình đi đâu rồi, lại không nói hai lời đấm anh, khuôn mặt nam thần của cô cũng bị tím rồi.

Hử? Tím mặt…

Dưới chân Thiệu Càn Càn hơi chậm lại, ngước mắt nhìn về phía Lâm Gia Thố.

Chỉ là khóe miệng bị tím thôi, anh đè trên người cô giống như đang tàn phế là thế nào đây…

Thiệu Càn Càn: “Cậu…”

Lâm Gia Thố: “Sao cậu không đi nữa?”

“Mấy nơi khác trên người cậu cũng bị thương sao?”

Lâm Gia Thố sửng sốt một chút, tầm mắt mất tự nhiên nhìn sang bên cạnh: “Có bị thương.”

Tay Thiệu Càn Càn đang đỡ trên eo anh lập tức buông lỏng: “Là đụng vào chỗ nào, tớ có đụng phải không?”

Lâm Gia Thố cong môi, nhưng rất nhanh lại áp xuống: “Không có, trước tiên đừng nói nữa, đỡ tớ ra ngoài đi.”

“Được.”

Thiệu Càn Càn gọi xe, vốn dĩ muốn đến bệnh viện, kết quả Lâm Gia Thố nói trực tiếp đến phòng y tế thoa thuốc là được, vì thế hai người liền ngồi xe trở về trường.

Sau khi tới phòng y tế, Thiệu Càn Càn đỡ Lâm Gia Thố ngồi xuống giường bệnh.

“Đây là làm sao vậy?” Bác sĩ đi từ phòng trong ra.

Thiệu Càn Càn vội nói: “Bác sĩ, cậu ấy bị người ta đánh, trên mặt bị ứ máu, trên người cũng có, cô xem một chút, sau đó bôi thuốc đi.”

Lâm Gia Thố: “… Cậu có thể không nói việc bị đánh.”

Thiệu Càn Càn: “Chứ chẳng lẽ cậu tự ngã thành thế này?”

Lâm Gia Thố: “…”

Bác sĩ liếc nhìn Lâm Gia Thố rồi lại nhìn Thiệu Càn Càn: “Đánh? Mấy người trẻ tuổi các cháu, đã vào đại học rồi mà còn trẻ con như vậy, là vì cô gái này nên mới đánh nhau với người ta sao?”

Thiệu Càn Càn thiếu chút nữa thì bị dọa sặc: “Bác sĩ đừng hiểu lầm, sao có thể vì cháu được chứ.”

Dáng vẻ bác sĩ tỏ vẻ hiểu rõ: “Chẳng phải tại cháu nên cháu mới khẩn trương đưa nó tới sao? Cô gái à, lúc chú còn trẻ đã trải qua rồi.”

Thiệu Càn Càn: “??”

Đúng thật, cô khẩn trương đưa anh tới bệnh viện làm gì...

Trong phòng bao nhiều người như vậy đều là bạn anh, dường như không tới phiên cô phải lo!