Trả Lại Băng Gạc Cho Tôi

Chương 20: Đạn caliber 12



Thiệu Càn Càn tự mình choáng váng, có phải cô đã ân cần hơi quá rồi không… Nam thần thì đúng là nam thần, nhưng cô nên bình tĩnh một chút, phải kéo Chung Kiều đi mới đúng. Nhưng cuối cùng tại sao không kéo người nên kéo, mà lại kéo người không nên kéo!

“Cú đấm này thật tàn nhẫn.” Bác sĩ vừa bôi thuốc vừa thở dài nói, “Nhưng cái mặt này quả thật là vẫy gọi người tới đánh.”

Lâm Gia Thố: “….”

Bác sĩ: “Được rồi, còn chỗ nào cần bôi thuốc nữa không?”

Thiệu Càn Càn: “Trên người cậu ấy.”

“Ồ, bạn học, vén áo lên đi.”

Lâm Gia Thố nhìn Thiệu Càn Càn một cái, trên thực tế, không có chỗ nào cần bôi thuốc, vừa nãy nói trên người bị thương là cố ý lừa Thiệu Càn Càn mà thôi, “Cậu ra ngoài trước đi.”

“Hả?”

Lâm Gia Thố: “Tớ cởi quần áo.”

Thiệu Càn Càn giật mình: “Ồ!”

Thiệu Càn Càn vội vàng chạy ra ngoài cửa.

“Cởi có cái áo thôi chứ có cái gì mà ngại.” Bác sĩ cười cười, “Vén lên xem nào, ở đâu?”

Lâm Gia Thố tùy ý nhấc áo lên, nhưng bác sĩ vô cùng nghiêm túc nhìn một vòng, “Chỗ nào?”

Lâm Gia Thố cố làm như kinh ngạc: “Không có sao?”

“Không thấy chỗ nào bị ứ máu hay có vết thương.”

“Ồ vậy sao.” Lâm Gia Thố kéo áo xuống, từ mép giường đứng lên, “Vậy có thể là không có rồi.”

Bác sĩ hoài nghi nhìn anh một cái: “Cháu cũng không biết mình đau ở chỗ nào?”

Lâm Gia Thố: “Mới vừa nãy thì có chút đau, nhưng có lẽ chỉ đau một chút thôi, không có nghiêm trọng như vậy.”

“Vậy…”

“Dạ, cảm ơn chú.” Lâm Gia Thố đi trả tiền, “Cháu đi trước đây bác sĩ.”

Bác sĩ: “Được, lần sau nhớ chú ý an toàn nhé bạn học.”

“Không có lần sau.”

….

Đi ra khỏi phòng y tế, Lâm Gia Thố liếc mắt liền thấy Thiệu Càn Càn đang đứng ở lan can hành lang, anh nhìn bóng lưng gầy gò bé nhỏ của cô, đột nhiên nghĩ, sức lực của cô có vẻ không lớn, cho nên, Chung Kiều bị đá một phát kia chắc chắn không đau.

Nhưng coi như không đau thì đá vẫn là đá.

Nghĩ như vậy, Lâm Gia Thố liền có chút ngạo mạn.

Còn cố ý kéo khoảng cách với anh, nhưng thực tế vẫn thích anh, nếu không tại sao sau khi nhìn thấy anh bị đánh liền phẫn nộ lao vào, còn đá cậu ta một cái.

A, phụ nữ.

Khẩu thị tâm phi.

*Khẩu thị tâm phi: Miệng nói một đằng nhưng trong lòng lại nghĩ một nẻo.

“Lâm Gia Thố, cậu ổn chưa?”

Người đưa lưng về phía anh đột nhiên quay đầu, Lâm Gia Thố vội vàng điều chỉnh vẻ mặt một chút, gật gật đầu nói: “Ổn rồi.”

“Trên người có nghiêm trọng không?”

Lâm Gia Thố: “Tàm tạm, chỉ cần nghỉ ngơi là được.”

“Ồ… Vậy thì tốt.”

Lâm Gia Thố cười một tiếng: “Đúng rồi, tối nay cảm ơn cậu.”

“Không cần, đều là bạn học, hơn nữa cậu cũng từng giúp tớ.”

“Ừm,” Lâm Gia Thố suy nghĩ một chút lại nói: “Nhưng hôm nay quả thật là ngoài dự tính, không nghĩ tới, cậu sẽ vì tớ và Chung Kiều…”

“Cái đó, cậu đừng trách Chung Kiều.”

Lâm Gia Thố dừng lại một chút: “Hử?”

Thiệu Càn Càn nói: “Thật ra em ấy rất thích Lôi Nhân Nhân, thấy Lôi Nhân Nhân bị cậu ức hiếp mà khóc, nhất thời nổi giận mới đánh cậu, tớ tin rằng sau khi em ấy tỉnh táo lại sẽ hối hận vì đã đánh cậu!”

“Ồ,” Lâm Gia Thố nói nhỏ: “Nhưng mà tớ không ức hiếp Lôi Nhân Nhân, tớ chỉ…”

“Tớ biết, có thích hay không đều không thể miễn cưỡng. Chung Kiều cũng ngốc, nhưng qua lần này em ấy có thể hiểu ra, haiz… cuối cùng chắc sẽ buông tay.” Thiệu Càn Càn tựa như đau đầu, “Bạn học Lâm, hôm nay tớ đánh em ấy giúp cậu thì cậu đừng so đo với em ấy nữa, nếu như cậu vẫn cảm thấy tức giận thì cứ nói ra, tớ lại đi đánh em ấy một trận.”

Nụ cười của Lâm Gia Thố dần biến mất: “Cậu giúp tớ đánh em ấy vì muốn tớ không so đo với em ấy sao?”

Thiệu Càn Càn cẩn thận suy nghĩ một lần, thật ra thì… cô cũng không biết sao mình lại nhanh chóng nhảy ra giúp anh như vậy, chỉ là nhìn thấy anh bị đánh liền cảm thấy rất tức giận.

Nhưng bây giờ anh nói ra lý do này càng có vẻ dễ chấp nhận hơn.

“Ừm, cứ coi như vậy đi.”

“Ờ.” Sắc mặt Lâm Gia Thố lạnh đi, sau khi nhìn cô thật kỹ, đột nhiên vô cùng dứt khoát xoay người đi xuống lầu dưới.

Thiệu Càn Càn sửng sốt mấy giây: “Hử? Liền, liền đi rồi?”

**

Sau sự kiện đánh nhau, nhiều ngày liền Thiệu Càn Càn không thấy Chung Kiều xuất hiện ở cửa lớp cô, cô nghĩ, người này có lẽ là không còn mặt mũi để tới.

Mà người trong cuộc là Lâm Gia Thố và Lôi Nhân Nhân lại giống như không xảy ra chuyện gì, trong giờ ngồi cách xa nhau, kể cả có đụng mặt thì hai người cũng không nói một câu.

“Tan học rồi mà còn ngủ?” Phương Đàm vỗ cái đầu đang tựa vào khuỷu tay của Thiệu Càn Càn.

Thiệu Càn Càn chậm rãi ngẩng đầu, thu dọn sách xong đứng dậy, “Đi thôi, hôm nay chúng ta ăn cơm ở đâu?”

“Hôm nay tớ không thể ăn cơm cùng cậu được.”

“Sao lại thế! Lại đi cùng bạn trai, đúng là trọng sắc khinh bạn, mẹ nó!”

“Không phải, là ba tớ về nhà, kêu tớ về ăn cơm chung.”

“Ồ, vậy Tiểu Duy thì sao? Chạy đi đâu rồi?”

“Không biết, mới vừa hết giờ đã chạy đi rồi, nói là… đi ăn cùng học trưởng”

“Được rồi được rồi, các cậu đều đi đi, tớ ra ngoài tìm Thời Du Văn ăn cùng là được rồi.”

Phương Đàm vỗ đầu cô, “Ừm, ngoan lắm, chúc ngon miệng.”

Phương Đàm đi trước, Thiệu Càn Càn cũng ra khỏi phòng học, nhưng vừa mới ra khỏi phòng thì bị một người kéo lại.

“Chung Kiều?”

“Này học tỷ.” Chung Kiều cười đùa hí hửng sáp lại gần, “Học tỷ đi đâu đây?”

Thiệu Càn Càn liếc cậu từ trên xuống dưới, tức giận: “Làm sao, liên quan gì đến cậu.”

“Ai da, học tỷ chị đừng nóng giận mà.”

“Tôi giận gì chứ?” Thiệu Càn Càn kéo tay cậu ra, lập tức đi về phía trước.

“Vậy, vậy không tức giận thì tốt rồi.” Chung Kiều đi sát bên cạnh cô, “Em đây tới thực hiện lời hứa lúc trước với chị, em mời chị ăn cơm.”

“Không nhắc tới còn tốt, vừa nhắc tới thì tôi liền nổi giận.” Thiệu Càn Càn trừng mắt liếc cậu một cái, “Sao cậu có thể không phân rõ trắng đen phải trái đã đánh người chứ, uổng công tôi đem hoa cho cậu, thật là…”

Chung Kiều bĩu môi kéo vạt áo cô: “Em biết sai rồi, là do em uống quá nhiều.”

“Dừng dừng dừng, đừng có bày ra vẻ mặt đáng yêu như vậy, rất dọa người.”

Chung Kiều: “Vậy chị hãy tha thứ cho em đi, chị xem, em cũng là người khổ sở trong chuyện này, đối tượng muốn tỏ tình lại đi tỏ tình với người khác, em không tức chết ngay tại chỗ đã là được Phật tổ phù hộ rồi.”

Thiệu Càn Càn cười nhạo một tiếng, lần nữa liếc nhìn cậu một cái. Lúc này trên mặt người đứng cạnh cô – Chung Kiều lộ ra vẻ tự trách cùng ấm ức, nhưng đã không còn buồn nữa, thực ra tối ngày hôm đó, bộ dáng kia của cậu thật sự đã dọa cô.

“Cậu còn buồn nữa không?”

“Buồn bã thì có ích lợi gì,” Chung Kiều hơi nghiêm nghị, nhìn sân vận động cách đó không xa, “Dù sao vẫn như vậy thôi, lời Lâm Gia Thố nói hôm đó cũng đúng, muốn làm người yêu thì phải thích nhau, nếu như cô ấy không thích em, em còn dây dưa thì cũng vô ích.”

“Xem ra mấy ngày nay cậu đã trốn đi nghĩ thấu đáo rồi.”

“Cũng không sao, thật ra em cũng không biết tại sao thích, em cũng không biết được sau này sẽ sống chung với cô ấy thế nào.”

Thiệu Càn Càn ý vị sâu xa cười một tiếng: “Còn vì nguyên nhân gì chứ, chẳng phải do người ta lớn lên xinh đẹp sao.”

“Ừm… em cũng nghĩ vậy.” Chung Kiều vừa nói vừa ân cần ôm sách giúp cô, “Đúng rồi học tỷ, ngày đó chị vì Lâm Gia Thố mà đánh em một phát, chị… chị không phải là thích Lâm Gia Thố chứ?”

“… Cậu nói nhăng nói cuội gì thế?”

“Vậy chị không thích?”

“Tôi đây là vì nam thần!” Thiệu Càn Càn mặc kệ cậu, “Tránh ra tránh ra tránh ra, tôi muốn đi ăn cơm.”

“Nam thần, cái gì mà nam thần… Này này khoan hãy đi đã, em mời chị ăn cơm, em từng hứa với chị rồi!”



Người trong nhóm mô phỏng bàn cát gọi điện thoại cho Lâm Gia Thố đúng lúc anh đang chuẩn bị lái xe về nhà. Lâm Gia Thố mới nhớ còn một thời gian ngắn nữa thôi là kiểm tra nhóm rồi, vì vậy anh không khởi động xe nói với người kia tối nay sẽ luyện rồi chuẩn bị hôm nay không về nhà.

Sau khi cúp máy, Lâm Gia Thố gửi tin nhắn thông báo cho các thành viên khác tối nay bảy giờ tập trung ở phòng mô hình, mọi người đều trả lời đồng ý, chỉ còn Thiệu Càn Càn là không trả lời.

Sau khi ở trong xe chờ một lúc, Lâm Gia Thố trực tiếp gọi cho Thiệu Càn Càn, chuông vang lên rất lâu, cuối cùng đối phương cũng nhận.

“A lô?”

“Thiệu Càn Càn cậu…”

“Đối diện đối diện, ở trên lầu, đúng, đừng hoảng sợ, đứng vững, dùng ống ngắm… Lâm Gia Thố? Sao cậu gọi điện cho tớ, sao vậy?”

“Cậu đang chơi game sao?”

“Ừ đúng vậy.”

Lâm Gia Thố: “Chơi với ai thế?”

“Tớ…” Thiệu Càn Càn còn chưa nói hết, Lâm Gia Thố đã nghe thấy một giọng nam quen thuốc truyền tới, “Học tỷ! Học tỷ, em không thấy người!”

“Đồ ngốc! Cậu ném lựu đạn khói làm gì!”

Lâm Gia Thố sửng sốt một chút: “Cậu… cậu đang chơi game cùng Chung Kiều? Hai người ở đâu?”

Thiệu Càn Càn: “Quán net cạnh trường đại học, Chung Kiều nói gần đây có nhiều người chơi nên em ấy cũng muốn học, vì thế mới lôi kéo tớ, chứ kỳ thật ngày thường tớ rất ít khi chơi.”

Lâm Gia Thố cười lạnh một tiếng: “Rất ít khi chơi trò chơi.”

Thiệu Càn Càn: “Đúng vậy đúng vậy.”

“Nếu vậy thì bây giờ cậu thoát ra đi.”

“A?”

Lâm Gia Thố trầm giọng nói: “Sắp kiểm tra bàn cát rồi, cậu không biết sao? Mau tới luyện đi.”

“A? Bây giờ?”

“Ngay bây giờ.”

“Nhưng mà, nhưng mà tớ chưa xong mà, cái đó… Các cậu từ từ một chút, khi nào xong tớ sẽ tới.”

Tút tút tút ——

Lâm Gia Thố dừng một chút, khó tin nghe âm thanh vọng lại từ điện thoại, cúp máy rồi? Cô cứ như vậy cúp điện thoại của anh?!

Lâm Gia Thố nhớ tới giọng Thiệu Càn Càn phát ra từ bên kia, nói như vậy bây giờ cô đang dạy Chung Kiều ăn gà, mẹ kiếp, ai cũng có thể dạy sao!

Một cổ oán khí từ dạ dày bay lên, xông thẳng tới óc, Lâm Gia Thố siết chặt tay lái, thân thể đã lựa chọn nhanh hơn lý trí, dẫm lên chân ga một phát.

**

Thiệu Càn Càn rất ít khi ra net chơi game, nguyên nhân là do cô thích ngồi một mình, hơn nữa máy tính ở nhà cô cũng được trang bị rất tốt.

Nhưng hôm nay bị Chung Kiều sống chết kéo tới, bởi vì trước kia đã từng đề cập với cậu chuyện cô biết ăn gà, Chung Kiều liên tục bảo cô mang cậu đi chơi thử.

Nhưng lính mới này thật sự quá kinh khủng, còn kinh khủng hơn so với em họ.

“Cậu lại đây cậu lại đây! Đậu má! Đừng chạy từ đỉnh núi xuống, dọc theo sườn dốc kia kìa! Cậu sợ người khác không giết được cậu hay sao?”

“Chị ở đâu?!”

“Xem bản đồ đi.”

“Có người bắn em! Học tỷ có người bắn em!”

“Tránh ra sau cây! Phía sau cây phía sau cây! Hắn ở hướng 45, tôi thấy rồi.”

“… Hử, em chết rồi?”

“ĐM! Không phải bảo cậu trốn sau cây sao, đầu óc cậu để đâu! Uổng công vừa nãy tôi nhường nhiều đồ xịn cho cậu, tôi cảm thấy cậu nên làm người chuyển đồ đi!”

“……”

“Ngốc! Còn ngốc hơn em họ lúc mới chơi!”

Chung Kiều: “Em họ của chị cũng chơi cái này?”

“Đúng vậy! Hai người các cậu thực sự tạo ra một cảnh giới mới của lính mới, đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn!”

“Ồ…”

Ngay lúc Thiệu Càn Càn đang ra sức mắng Chung Kiều, đột nhiên sau lưng cô có người lạnh lùng nói: “Vẫn chưa xong sao, hử?”