Trả Lại Băng Gạc Cho Tôi

Chương 31: Chảo



Sau khi ra khỏi tòa nhà, Thiệu Càn Càn đi sang tiệm trái cây mua ô mai còn Lâm Gia Thố thì trở lại xe.

Anh không đi ngay mà ngồi ở ghế lái nhìn một lúc. Anh thấy Thiệu Càn Càn chậm rãi chọn mấy hộp ô mai rồi trả tiền, sau khi thanh toán lại đứng ở quầy sầu riêng một hồi, không biết chủ tiệm nói gì với cô, chỉ thấy ánh mắt cô sáng lên rồi sau đó lại chán nản lắc đầu một cái, nhìn khẩu hình của cô có lẽ là nói không mua.

Lâm Gia Thố đoán hẳn là cô thích sầu riêng nhưng trong nhà có người không thích cho nên cô không dám mua về đầu độc không khí trong nhà.

Lâm Gia Thố nhìn dáng vẻ lưu luyến có chút buồn cười kia của cô, nhưng nhớ tới một màn vừa rồi ở trong thang máy anh lại có chút rộn ràng nhíu mày.

Ban đầu anh chỉ định trêu chọc một chút, nhưng khi khoảng cách của anh và cô càng ngày càng gần, dường như anh có chút không khống chế được muốn hoàn toàn đến gần, muốn cắn… môi cô.

Nhưng tiếng thang máy vang lên kéo anh trở lại thực tại, đừng thấy lúc đó anh có vẻ bình tĩnh trêu cô, trên thực tế tim anh suýt chút nữa nhảy khỏi ngực.

Nhưng thực sự có làm cô sợ không?

Lâm Gia Thố nhìn tiệm trái cây không còn bóng dáng cô ở trước mắt, đột nhiên cảm thấy mình có chút thất bại. lần đầu tiên trong đời anh cảm thấy không chắc chắn về điều gì đó và lần đầu tiên cảm thấy mình có thể sẽ thua.

Đinh ——

Điện thoại thông báo có tin nhắn đến, sau khi Lâm Gia Thố mở ra liền thấy một tin nhắn dài từ một số máy lạ, anh thường xuyên nhận được loại tin nhắn này, bày tỏ nội tâm của mình, mỗi một câu đều thể hiện từ tận đáy lòng mình thích anh thế nào.

Anh nhớ cái tên này, là một sinh viên năm nhất ban đối ngoại của hội sinh viên, trước kia bởi vì sự kiện của hội sinh viên mà từng tiếp xúc.

Với tác phong lúc trước của Lâm Gia Thố thì anh sẽ trả lời: Xin lỗi, tôi không có ý định yêu đương. Lần này anh không chút dao động soạn xong ba chữ đầu nhưng mấy chữ sau lại xóa đi.

Sau một hồi chỉnh sửa anh nhắn lại: Xin lỗi, tôi có người mình thích rồi.

Gửi đi.

Bên kia không trả lời lại, Lâm Gia Thố ném di động sang ghế phó lái, mu bàn tay theo bản năng lướt qua gò má.

Nơi đó, tựa hồ vẫn còn nhiệt độ của cô.

Nhưng có chút hỏng bét là dường như cô không có loại cảm giác đó với anh.

**

Trong khoảng thời gian nghỉ hè Thiệu Càn Càn ở nhà livestream, cho nên Thiệu Quảng Ngữ và Cát Tình ngày ngày nhìn cô nhốt mình trong phòng chơi game, bọn họ thi thoảng sẽ nghe được Thiệu Càn Càn lẩm bẩm nói gì đó nhưng bọn họ cũng không biết đó là livestream, chỉ cho rằng cô đang nói chuyện phiếm với bạn trong game.

Nhưng bởi vì trang bị trong nhà kém xa so với phòng trọ cho nên Thiệu Càn Càn thường xuyên lấy cớ ra ngoài chơi cùng bạn đi sang phòng trọ bên kia. Cát Tình và Thiệu Quảng Ngữ đều thích cô đi ra ngoài chơi nhiều chút, cho nên khi nghe cô bảo ra ngoài cùng bạn đều rất vui vẻ cho cô đi, nhưng ai có thể ngờ tới người này chẳng qua chỉ đổi chỗ chơi mà thôi.

Hôm nay cô lại đi từ nhà đến phòng trọ. Thời Du Văn là sinh viên tỉnh lẻ nhưng nghỉ hè cũng không về, bận lên bận xuống với cửa hàng Taobao của mình.

“Du Văn, ăn cơm không?”

“Không đâu, mai chị còn phải lên hàng mới, lát nữa chị còn phải qua xưởng bên kia xác nhận một lần mới được.”

Thiệu Càn Càn ném bánh kếp mới mua bên ngoài đến trước mặt cô ấy: “Ăn xong rồi hẵng đi.”

“ĐM sao em biết chị muốn ăn cái này?”

“Ngày nào chị cũng muốn ăn cái này, phải không?”

“A… Càn Càn, cảm động quá đi, từ sau khi Phương Đàm không tới đã rất lâu rồi không ai cho chị đồ ăn.”

Thiệu Càn Càn liếc Thời Du Văn một cái: “Nói cứ như chị bị cụt tay cụt chân vậy.”

Thời Du Văn cầm bánh kếp nóng hổi lên cắn một miếng: “Đúng vậy, các em chính là tay trái, tay phải của chị, à, sao hôm nay em lại tới?”

“Hẹn bạn chơi game, ở nhà chơi khó chịu lắm.” Vừa nói Thiệu Càn Càn đi vào phòng.

Vốn là hôm nay chỉ hẹn Quỷ Ca, nhưng sau đó Quỷ Ca nói em họ được nghỉ hè cho nên cũng muốn chơi cùng. Nhưng sau khi đăng nhập vào yy, Thiệu Càn Càn lại thấy id thứ tư.

“Hử? Có bạn mới sao?”

“Hello Qua Qua.” Một giọng nữ nhẹ nhàng truyền tới, Thiệu Càn Càn sửng sốt một chút, “Em gái?”

Trương Thiên Lâm: “Đúng đúng, Phỉ Phỉ là người tớ mang tới, hôm nay cô ấy chơi cùng chúng ta.”

“Qua Qua, ngưỡng mộ đã lâu.”

Thiệu Càn Càn đã quen thuộc với streamer trong giới ăn gà, huống chi là streamer nổi tiếng Lư Phỉ, Lư Phỉ làm streamer trước cô một năm, bởi vì vẻ ngoài xinh đẹp còn hay hát, cho nên nhân khí trong giới này luôn rất cao.

“Hóa ra là Phỉ Phỉ? Vậy thì tớ không dám, tớ mới là ngưỡng mộ đã lâu.” Thiệu Càn Càn cười nói, “Quỷ Ca cậu được đấy, lại có thể mời nữ thần tới chơi cùng.”

“Nữ thần của chúng ta nể mặt mà.”

“Ai da các cậu không cần khách sáo thế, nói vậy tớ ngại lắm.” Lư Phỉ nói, “Đúng rồi Qua Qua, lúc trước tớ đã xem rất nhiều video livestream của cậu, những video do dân mạng cắt ghép cậu với em họ rất buồn cười, hơn nữa nó rất nổi tiếng trên mạng đấy.”

Cái này Thiệu Càn Càn từng nhìn thấy trên Weibo của mình, một vài blogger về game cắt rất nhiều video của cô và em họ, số lượt chia sẻ rất kinh người.

“Đó đều là em họ hút fan.”

“Ha ha, hai người chơi với nhau mới vui.” Lư Phỉ nói, “À em họ đâu rồi, sao vẫn không nói câu nào?”

Lúc này trong nhà Trương Thiên Lâm, Lâm Gia Thố lạnh mặt liếc nhìn Trương Thiên Lâm một cái.

Ánh mắt kia rõ ràng chính là: Ai cho cậu tìm một cô gái điệu chảy nước này tới chơi game cùng?

Trương Thiên Lâm nói vào mic: “Em họ đi vệ sinh rồi, sẽ tới ngay thôi.”

Nói xong anh tắt mic của mình đi, cũng ra hiệu Lâm Gia Thố tắt đi, chờ bên kia không nghe được tiếng hai người cậu mới nói: “Đừng có trưng cái bản mặt thối của cậu ra như vậy, dù sao cậu chơi game này không phải vì Càn Càn sao, cô ấy đang ở đây rồi cậu còn không vui cái gì.”

Lâm Gia Thố: “Sao cậu không nói trước là còn cô gái khác.”

Trương Thiên Lâm: “Có con gái thì sao! Không phải lúc mới chơi cậu cũng không thích chơi cùng con gái sao! Hiện tại thì sao! Vội vội vàng vàng muốn chơi cùng người nhà cậu!

Lâm Gia Thố trừng mắt nhìn cậu một cái, lại chuẩn bị đá vào cậu, nhưng Trương Thiên Lâm phi thường kịp thời đẩy mình cùng ghế dựa ra: “Lại nói, cậu cùng Càn Càn song túc song phi (*), tớ cũng phải tìm một cô em chơi cùng chứ.”

(*) Song túc song phi: Chỉ cặp trai gái yêu đương thắm thiết không phân ly.

Khi Lâm Gia Thố nghe thấy từ “song túc song phi” vẻ mặt lập tức dịu đi một chút, anh lạnh lùng nhìn về phía màn hình máy tính, “Vậy cậu cũng nên tìm ai đó giọng có thể nghe, chứ nghe thấy giọng nói này da gà tớ nổi hết lên rồi.”

Trương Thiên Lâm: “Thật không! Sao tớ nghe thấy cả người cứ nhũn ra.”

Lâm Gia Thố: “Đến khoa tai mũi họng khám xem cậu có vấn đề gì đi.”

Trương Thiên Lâm: “……….”

Trò chơi bắt đầu rồi, đám người Thiệu Càn Càn cùng nhau nhảy xuống sân bay, sân bay có thể nói là nơi giàu tài nguyên nhưng cũng là nơi có rất nhiều người.

Vừa rơi xuống đất, Thiệu Càn Càn đã tìm được một khẩu súng tiểu liên trước, sau khi tìm được súng cô lập tức nói: “Em họ qua chỗ chị này.”

Lâm Gia Thố: “Tôi chưa tìm được súng, gần chỗ tôi có tiếng bước chân.”

“Đừng gấp! Vậy để chị đi tìm em!” Thiệu Càn Càn vác khẩu súng đi tới chỗ Lâm Gia Thố, trên đường đi gặp phải một tên dùng shotgun, không nói hai lời liền bắn hắn đến ba mẹ không nhận ra.

“A Quỷ Ca, cậu mau tới cứu tớ với, tớ cũng không tìm được súng.” Giọng nói nũng nịu của Lư Phỉ vang lên, Quỷ Ca rất hưởng thụ chạy tới, “Đây đây, tớ tìm được hai cây, cho cậu một cây dùng trước.”

“Dạ ~~ ”

So với Lư Phỉ nhẹ nhàng, Thiệu Càn Càn càng cứng rắn hơn, sau khi cô đến cạnh Lâm Gia Thố liền một đường đánh người, hơn nữa miệng cô nói toàn những câu quả thực không phải của con gái.

“Mẹ kiếp! Người này thật trâu bò, trong ba lô cmn toàn là thuốc.”

“Trên lầu có người, trên lầu có người, hướng 45! Hạ được một tên rồi!”

“Em họ, một người ở bên này! A a a! Chưa chết chưa chết chưa chết… Được! Tuyệt vời! Loot hắn loot hắn!”

“Ba tên trước mặt kia, các người đã bị bao vây.”



Trận chiến ở sân bay nóng như lửa, bên ngoài cư dân mạng cũng bốc hỏa.

[ĐCM, tôi cảm thấy dường như Qua Qua càng ngày càng lợi hại, kỹ năng bắn mạnh hơn rồi!]

[Em họ cũng ha ha ha ha ha, đồ đệ này có thể xuất sư rồi.]

[Lại nói sao Quỷ Ca để Lư Phỉ chơi cùng, bản mặt của cô ta đúng kiểu chuyên hát rong, thiếu chút nữa bị bắn chết rồi.]

[Người nhà Quỷ Ca cũng nên xông pha lên chứ, ở trước mặt Qua Qua mà chưa có đất dụng võ lần nào ha ha ha ha.]

[Đều là nữ cả mà lại chênh lệch như vậy.]

[Đừng có làm thấp giá trị của Qua Qua như vậy, dù sao cũng là hai kiểu người khác nhau mà.]

[Là sự thật mà, một người dựa vào thực lực, một người dựa vào làm dáng.]

[Nhưng người ta xinh đẹp, nổi tiếng cũng là thật.]

Sau khi ra khỏi sân bay, bốn người thì còn lại ba người…

Người chết chính là Quỷ Ca…

Vì muốn anh hùng cứu mỹ nhân kết quả ngược lại tự hi sinh, lúc cậu chết bị Thiệu Càn Càn và Lâm Gia Thố cười nhạo một phen.

“Này các cậu hãy mang theo niềm tin dũng cảm để cho tớ ăn gà đấy!”

Lư Phỉ: “Đã biết, Quỷ Ca cậu chính là người đã cứu tớ một mạng!”

Thiệu Càn Càn và Lâm Gia Thố không thèm để ý đến cậu, hai người thập phần nghiêm túc thảo luận tiếp theo nên đi đâu.

Thiệu Càn Càn: “Chúng ta đi chặn cầu.”

“Chỉ có hai ta?”

“Đương nhiên còn có Phỉ Phỉ.”

Lâm Gia Thố à một tiếng, trong giọng nói rõ ràng không có chút kỳ vọng nào vào cái gối thêu hoa này.

“Hai người ở bên này, tớ đi qua đối diện.”

“Hả…” Lâm Gia Thố muốn ở cùng với Thiệu Càn Càn, nhưng thấy cô chạy nhanh như bay, cuối cùng chỉ có thể ngoan ngoãn ở lại.

Sau khi cả ba người ngồi đợi một lúc, quả nhiên có một đội ba người lái xe tới, Thiệu Càn Càn không tốn chút sức nào hạ gục hết, nhưng vào lúc này ở làng chài nhỏ ngay gần đấy có một đội bốn người phát hiện ra bọn họ.

Dưới trận mưa bom bão đạn, Thiệu Càn Càn và Lư Phỉ bị bắn trúng, hai người quỳ rạp trên mặt đất yêu cầu cứu viện.

“Em họ, em họ mau cứu chị!!”

Lâm Gia Thố và Lư Phỉ ở chung một chỗ, mà Thiệu Càn Càn thì lại ở đối diện khá xa anh. Về mặt lý thuyết, chắc chắn anh sẽ cứu Lư Phỉ trước, Lư Phỉ cũng nghĩ vậy, nhưng khi cô đang kêu cứu thì thấy một cơn gió lướt qua đầu mình từ Lâm Gia Thố khi chạy qua cô.

Hơn nữa còn không chút do dự.

“……………”

Lâm Gia Thố chạy đến chỗ Thiệu Càn Càn bên kia, Thiệu Càn Càn thấy anh chạy tới cũng bối rối một chút, “Hử em họ? Sao em không cứu người?”

Lâm Gia Thố đến bên cạnh cô ngồi xuống cứu: “Không phải đang cứu người sao.”

“Chị nói Phỉ Phỉ, không phải vừa nãy em ở bên cạnh cô ấy sao?” Thiệu Càn Càn có chút nóng nảy nói, “Nếu em tới đây trước thì khả năng cô ấy sẽ chết.”

“Hừ ai chết cũng được,” Giọng nói trầm ấm lại bình tĩnh truyền tới từ nghe, cũng truyền tới lỗ tai của mọi người trước màn hình, anh nói, “Chỉ có chị là không.”