Trả Lại Băng Gạc Cho Tôi

Chương 32: Chảo



“Hả? Hả?!” Thiệu Càn Càn trước màn hình máy tính run lên ba cái, “Em họ! Em nói chuyện nghiêm túc đi!”

Lâm Gia Thố thập phần bình tĩnh: “Không phải tôi đang nghiêm túc nói sao.”

Khóe miệng Thiệu Càn Càn hơi nhếch lên: “Đọc sách nhiều vào, xem phim ít thôi, em xem em nói lời này khiến lông tơ chị muốn dựng thẳng lên rồi, tên tiểu quỷ em ở trường đều trêu ghẹo các em gái như vậy sao!”

Lâm Gia Thố: “………….”

Lâm Gia Thố không nói lời nào nhưng Quỷ Ca lại bị chọc cười hi hi ha ha không dứt, cùng lúc đó cậu cũng đưa tay ra vỗ vỗ Lâm Gia Thố, sau đó chỉ vào id của Lư Phỉ trong màn hình. Lâm Gia Thố nhìn cậu chằm chằm, có chút khó chịu nhưng cũng cảm thấy anh nên quay lại cứu Lư Phỉ, bằng không thật sự làm mất nguyên tắc giữa đồng đội.

Vì vậy anh cảm thấy mình thật lương thiện chạy về, nhưng khi anh quay lại, anh bị người cầm Kar98 bên làng chài nhỏ bên kia bắn một phát vỡ đầu ngã xuống đất.

Lư Phỉ nằm tại chỗ, thấy vậy hừ một tiếng: “Em họ, em cũng trúng đạn rồi nha.”

Lâm Gia Thố lười nói chuyện.

Mà Thiệu Càn Càn kinh ngạc, vội muốn đi cứu anh, nhưng rất không khéo chính là đội bốn người kia đã lái hai chiếc xe đi về phía cầu, không kịp cứu Lâm Gia Thố, Thiệu Càn Càn xoay người chuẩn xác bắn phá một trận vì thế quần chúng trước màn hình trợn mắt há mồm xem, Thiệu Càn Càn trong trạng thái còn nửa máu bắn cho cả bốn tên kia biến thành hộp.

[Trời ạ… Thần thao tác.]

[Mẹ tôi ơi! Một chọi bốn??]

[Là người sao?!]

[Mẹ nó, mắt tôi hoa lên rồi.]

[Tôi cảm giác… Qua Qua thật sự soái đến nổ tung.]

[Nữ trung hào kiệt a!]

……

Sau khi bắn chết bốn người này, máu của Lâm Gia Thố cũng đã cạn, không thể cứu được.

“Xin lỗi xin lỗi, em họ,” Thiệu Càn Càn khóc thút thít bò đến chỗ thi thể anh loot đồ, “Em thảm quá, đều do chị không cứu được em.”

Lâm Gia Thố cười một chút: “Nếu như chị không vừa loot đồ vừa nói thì còn khiến tôi cảm thấy áy náy.”

“Oa em giàu thế, nhiều túi cấp cứu như vậy, ĐM em còn có giáp 3 nữa… Có cả Scope 8x nữa, không nói sớm.”

Lâm Gia Thố nhìn bộ dáng nhặt đồ của cô, giọng nói vô thức nhẹ nhàng, chẳng qua là sau khi qua máy biến thanh truyền đến chỉ khiến cô cảm thấy ngây ngô mà thôi, “Chị đâu có hỏi tôi, nhanh lên, đều lấy hết đi, lấy xong thì còn chạy bo nữa.”

“Ừm được được.” Thiệu Càn Càn loot đồ xong cũng không bắn với mấy người bên làng chài nữa, trực tiếp lên xe chạy bo.

Vòng bo cuối cùng chỉ còn lại 6 người, Thiệu Càn Càn sau khi giết một người liền ôm cây đợi thỏ, nhìn hai đội khác tàn sát nhau, chờ đến khi một đội bị chết hết cô bắt đầu tiến lên, thành công hạ gục người cuối cùng.

Hoàn mỹ ăn gà.

Trận này Thiệu Càn Càn giết 18 người.

Ở sân bay đại sát tứ phương, còn cả lúc chặn đầu cầu làm cho người xem livestream kinh hãi, ngay cả Quỷ Ca cũng không nhịn được khen cô một phen.

Còn Lư Phỉ giết được 0 người, trong tình huống rung động lòng người bị cư dân mạng than phiền rất thảm.

Bốn người lại chơi cùng nhau thêm hai tiếng nữa mới giải tán, Thiệu Càn Càn tắt livestream trở về nhà, sau khi về đến nhà thì thoải mái tắm rửa rồi lên giường đi ngủ.

**

Sau khi tỉnh lại vào hôm sau, Thiệu Càn Càn phát hiện mấy streamer ngày thường không nói chuyện cùng đột nhiên tìm cô.

[Qua Qua, lần sau cùng nhau leo rank nha, cầu cao thủ mang đi ăn gà.]

[Thật quá đáng, mang con gà Lư Phỉ đi cùng mà lại không mang theo tớ sao.]

[Oa tớ đã xem video này của cậu, mấy trận đó thật là trâu bò.]

…..

Thiệu Càn Càn ngáp một cái từ trên giường bò dậy, đây là cái gì.

Cô trả lời một người trong số họ, mà người kia nhanh chóng chia sẻ cho cô một đoạn video từ Weibo cho cô xem: [Fans cậu làm tuyển tập, lợi hại thật, có muốn nhận đồ đệ hay không, tớ xin giơ tay tự đề cử trước.]

Thiệu Càn Càn trả lời hắn bằng mấy cái icon hài hước rồi click mở video.

Tuyển tập khoảnh khắc xuất sắc trong game, mấy streamer như Quỷ Ca và Sở Trưởng sẽ có fans làm giúp cái này, cô cũng đã xem cái của mình. Nhưng không biết gần đây có phải cô đã thực sự nổi tiếng hay không. Số lượt chia sẻ lại hàng nghìn tuyển tập như thế này của cô thường lên tới 30 000, nhìn lại số fans trên Weibo, cũng đã tăng lên mấy lần.

Streamer kia lại nhắn WeChat cho cô: [Mọi người đều nói sao một nữ thần bắn súng hiếm có như vậy lại xuất hiện trong giới ăn gà đấy.]

Được khen như vậy Thiệu Càn Càn đương nhiên vui vẻ, cô giả vờ khiêm tốn nói: [Ai da, khách khí khách khí rồi.]

[Ha ha, nhưng mà cậu thật sự là con gái sao, trâu bò như vậy?]

Lúc Thiệu Càn Càn nhìn thấy tin nhắn này sửng sốt một chút, nhưng cô cũng không nghĩ nhiều, chỉ nói: [Sao lại không phải chứ.]

[Tớ cũng nghĩ như vậy, chắc chắn là con gái, Đúng rồi, cậu xem Weibo chưa, Lư Phỉ bị cư dân mạng chế giễu thật thảm.]

Thiệu Càn Càn hơi kinh hãi: [Tại sao?]

Mọi người đều nói cô ta đúng là con gà, hơn nữa loại người như cô ta chỉ thích cọ nhiệt, tổ hợp của cậu và em họ nổi tiếng như vậy, cô ta không phải muốn bám vào sao.]

Thiệu Càn Càn nhíu mày: [Cô ấy là bạn của Quỷ Ca.]

[Hừ, tìm Quỷ Ca còn không phải vì các cậu chơi với nhau sao, gần đây nhân khí cô ta giảm xuống nên muốn tìm ai nổi tiếng.]

[Ồ.]

Thiệu Càn Càn đáp lại câu này thì không nói nữa, cô không thân với Lư Phỉ, cô không biết cô ấy nghĩ thế nào, chỉ là cô thấy mọi người cùng chơi game với nhau mà thôi, không cần phải suy nghĩ sâu xa như vậy.

Hơn nữa cô và Lư Phỉ không đi cùng một con đường, không cần phải đối đầu nhau.

Vốn dĩ Thiệu Càn Càn không quan tâm nhiều chuyện trên mạng ngoại trừ trò chơi, vì vậy những suy nghĩ như vậy chỉ lướt qua một chút mà thôi.

**

Kỳ nghỉ hè rất nhanh đã đi qua phân nửa, một ngày nào đó khi Thiệu Càn Càn đang ngủ ngon đột nhiên có một cuộc điện thoại xa lạ gọi đến.

“A lô?”

“Chào cô, xin hỏi là Thiệu Càn Càn phải không? Id streamer ăn gà: Tiểu tiên nữ bán vỏ dưa?”

Thiệu Càn Càn sửng sốt một chút, “Là tôi, anh là ai?”

“Chào cô chào cô, tôi là quản lý của chiến đội IR, tôi họ Ngô.”

“A?” Thiệu Càn Càn trong nháy mắt tỉnh táo, cô lập tức cầm lấy điện thoại nhìn màn hình một chút, ý nghĩ đầu tiên chính là: “Tên lừa đảo?”

“Thật ra là tôi thông qua Quỷ Ca lấy số của cô, nghe nói cô vẫn còn đang học đại học?”

Thiệu Càn Càn nghe được tên Quỷ Ca trong lòng lại cả kinh, mẹ nó, không phải tên lừa đảo? Thật sự là người của IR?

“Tôi, tôi chuẩn bị lên năm ba đại học.”

“Ừm, tôi là muốn hỏi một chút, cô có ý định vào đội chuyên nghiệp không?” Người bên đầu dây bên kia hết sức nghiêm túc nói, “Kỳ thật trong khoảng thời gian này tôi vẫn luôn quan sát cô, kỹ thuật của cô rất lợi hại, chúng tôi bên này cũng đã tiến hành đánh giá livestream của cô, muốn ký với cô để trở thành đội viên của chúng tôi.”

Thiệu Càn Càn hít sâu một hơi, theo bản năng rời giường khóa cửa phòng lại. Những thứ này không nên để ba mẹ nghe được.

“Anh thật sự là người của IR, không phải tên lừa gạt?”

“Ha ha ha ha tôi biết tôi hơi đường đột, nhưng tôi thật sự không phải kẻ lừa đảo, nếu như cô không tin có thể gọi điện hỏi Quỷ Ca một chút, chúng tôi đều quen nhau.”

“Ồ….”

“Nhưng mà cô có ý định thi đấu chuyên nghiệp không?”

Thiệu Càn Càn nhíu mày, cô thật sự rất thích trò chơi, cũng rất thích PUBG, cô cũng từng xem rất nhiều cuộc thi liên quan đến thể thao điện tử, nhưng mà… thi đấu chuyện nghiệp?

Mặc dù lúc trước có một thời gian cô đã mơ tưởng như vậy, thậm chí còn muốn đại diện cho đội Trung Quốc pk với các đại thần nước ngoài, nhưng khi thật sự có quản lý tìm tới tận cửa, cô đột nhiên không biết làm gì bây giờ.

“Thật ra thì, tôi không hiểu mấy thứ này lắm, chơi chuyên nghiệp thì sẽ như thế nào?”

“Nếu là chuyên nghiệp thì chúng ta sẽ ký hợp đồng, cô sẽ nhận được một khoản phí ký kết đáng kể, dĩ nhiên chi phí này chúng ta có thể thương lượng. Sau khi ký hợp đồng cô cần tới căn cứ tập luyện chung với đồng đội, hơn nữa chúng ta cũng sẽ đi khắp nơi trên thế giới để đánh giải.”

“Nếu mà như vậy thì tôi không thể đi học được.”

“Chính xác mà nói thì là như thế này, chúng tôi sẽ hi vọng các thành viên đang học đại học nghỉ học trước cho nên cái này phải xem ý nguyện của cô còn có kế hoạch về nghề nghiệp tương lai nữa.”

Thiệu Càn Càn trầm mặc, không lên tiếng.

Quản lý IR vội nói: “Cô chớ từ chối tôi vội, chúng tôi thật sự coi trọng cô, ừm… hay là cô có thể suy nghĩ tính toán trước, khi nào có quyết định thì gọi vào số này cho tôi.”

“Được, vậy tôi muốn suy nghĩ trước, cảm ơn anh.”

Sau khi cúp điện thoại, bên ngoài phòng Cát Tình vừa vặn gọi cô ra ăn cơm.

Thiệu Càn Càn bị cuộc gọi làm cho rối bời, cô biết IR, đó là một câu lạc bộ thể thao điện tử của Trung Quốc, đã từng đạt được rất nhiều giải LOL, mới thành lập phân bộ PUBG từ tháng 8 năm trước.

“Ba.”

“Sao thế?”

Thiệu Càn Càn bới cơm, giả bộ bình tĩnh nói: “Con nói cái này cho ba biết, con có một người bạn, đấu giải chuyên nghiệp kiếm được rất nhiều tiền.”

Thiệu Quảng Ngữ nghe vậy ngước mắt lên nhìn cô một cái: “Đấu giải chuyên nghiệp là gì?”

Thiệu Khôn: “À, ý chị ấy là trò chơi, chính là loại trở thành một tuyển thủ chơi game chuyên nghiệp rồi đi thi đấu.”

“Trò chơi còn có thể tranh giải?” Thiệu Quảng Ngữ chưa bao giờ nghe, “Đây đều là những thứ không đứng đắn.”

“Không phải là cái gì không đứng đắn, ba cũng quá lạc hậu rồi.”

Thiệu Quảng Ngữ trợn mắt nhìn cô một cái: “Không đọc sách mà chơi game không phải không đứng đắn thì là cái gì, phụ huynh bồi dưỡng con nhiều năm như vậy mà còn chơi game, vậy thì đáng ra hồi tiểu học đã không cho con máy tính.”

“Cái, cái này sao có thể giống nhau, cứ làm như đọc sách tốt thì có chỗ đứng trong xã hội này vậy, nếu thật sự đọc không tốt thì không có chỗ đứng sao, chưa chắc đâu, chỉ cần làm tốt là được, sao phải quản là lĩnh vực nào.”

Thiệu Quảng Ngữ: “Bạn của con học đại học không?”

Thiệu Càn Càn: “Cậu… cậu ấy tốt nghiệp cao trung.”

“Con xem, con xem đi, tốt nghiệp cao trung.” Thiệu Quảng Ngữ cười một tiếng, “Không đọc được sách đều là bị trò chơi làm chậm trễ, Thiệu Càn Càn ba cảnh cáo con, đừng có những suy nghĩ không đứng đắn.”

“Ai da ba, sao ba lại có thành kiến như vậy!”

“Cái này mà gọi là thành kiến? Cái này gọi là sự thật! Còn có, con là con gái sao có thể ngày nào cũng chơi game, rồi cái gì mà tuyển thủ chuyên nghiệp, một cô gái như con thích hợp sao!”

“Thì sao! Còn kỳ thị con gái! Con rất lợi hại đấy!”

Thiệu Quảng Ngữ buông đũa xuống: “Cái gì mà kỳ thị con gái! Mẹ con còn đang ở đây, ba làm sao dám!”

“……….”

“Ba chỉ muốn con chăm chỉ học tập, trong đầu không cần suy nghĩ vớ vẩn.”

“Ba mới suy nghĩ vớ vẩn!” Thiệu Càn Càn đứng dậy đi về phòng.

Cát Tình buồn bực nhìn hai người: “Hừ sao hai người vừa nói liền cãi vã rồi, Càn Càn, Càn Càn? Quay lại ăn cơm.”

“Con không ăn, no rồi!”

Thiệu Quảng Ngữ: “Chậc, em nhìn nó đi, xảy ra chuyện gì không biết.”

Thiệu Khôn quay đầu liếc nhìn cửa phòng đóng chặt của Thiệu Càn Càn, như đang suy nghĩ cái gì.

**

Trong kỳ nghỉ hè Lâm Gia Thố bị ông nội nhét vào tập đoàn. Lúc trước hỏi anh muốn đến nơi nào học tập, Lâm Gia Thố ngoài dự kiến của mọi người muốn đi theo dự án trò chơi mới mở.

Ngành thể thao điện tử trong nước đang ngày càng phát triển nhanh chóng, Lâm thị vẫn luôn có ý định tiến quân. Tuy rằng sản nghiệp của nhà họ Lâm rất lớn nhưng mới chỉ phát triển ngành game, cho nên vẫn có khoảng cách rất lớn với các doanh nghiệp.

Nhưng Lâm Gia Thố không màng ông nội phản đối, kiên trì muốn tới đó, còn nói cái gì mà anh thích thử thách?

Sáu giờ tối là thời gian nhân viên chính thức tan làm.

Khi Lâm Gia Thố từ trong văn phòng đi ra thấy tin nhắn Thiệu Càn Càn gửi cho “Em họ”: [Hôm nay tâm tình chị không tốt, quyết định ăn gà cả đêm!]

Lâm Gia Thố dừng chân trước cửa văn phòng, trả lời cô: [Vậy thì xin hỏi tại sao tâm trạng chị lại không tốt?]

[Bởi vì chính là không tốt! Tới hay không! Không thì chị đi trước một bước!]

[Tới, chờ tôi một lát.]

“Tới đâu thế?” Đột nhiên một giọng nói thình lình vang lên bên tai, Lâm Gia Thố hoảng sợ, thiếu chút nữa ném điện thoại đi.

Đột nhiên ngoái đầu nhìn lại, khi thấy vẻ mặt nghiêm túc của Lâm Thu Trì anh mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, “Sao chú đi mà không phát ra tiếng động vậy!”

“Có tiếng động.” Lâm Thu Trì nhìn anh một cái, “Là cháu nhắn tin quá nghiêm túc, không để ý thấy tiếng động thôi.”

Lâm Gia Thố cất di động đi: “Đột nhiên lên tiếng không sợ dọa người khác sao.”

Lâm Thu Trì cười chế giễu: “Là anh cả nói tối nay cùng nhau ăn cơm, chú đi ngang qua đây muốn hỏi xem cháu có muốn về cùng không.”

“Ba tôi nói cùng nhau ăn cơm? Vậy chú nói với ông ấy tôi có việc.”

“Ồ, thế có muốn chú tiện nói cho ông ấy biết cháu bởi vì một cô gái gọi đến nên mới không về nhà ăn cơm không?”

Lâm Gia Thố: “Cái gì mà gọi đến, Lâm Thu Trì, chú đừng có bịa chuyện.”

Lâm Thu Trì nghi ngờ nhìn anh một cái: “Chẳng lẽ không phải?”

“Không phải!”

“A.” Lâm Thu Trì cười lạnh một tiếng, lúc đi còn không quên không mặn không nhạt nói, “Giả bộ rất giống đấy.”

Lâm Gia Thố: “……………”