Trả Lại Băng Gạc Cho Tôi

Chương 38: Ống ngắm Holo



Thiệu Càn Càn dẫn Lâm Gia Thố tới chỗ mình ở, nhưng cô lại quên mang chìa khoá nên người ra mở cửa là Thời Du Văn.

“Càn Càn, cậu…...A? Người này là ai?” Thời Du Văn ngơ ngác nhìn Lâm Gia Thố đứng phía sau Thiệu Càn Càn, nhất thời có chút phản ứng không kịp.

“Đây là bạn học của tớ, Lâm Gia Thố.”

“A!” Thời Du Văn kích động vỗ tay một cái: “Tớ biết, tớ biết, chính là nam thần của cậu đúng không? Đúng không?”

Thiệu Càn Càn vội vàng liếc mắt nhìn Lâm Gia Thố một cái, có chút xấu hổ mà nói: “Đúng cái gì mà đúng, nói bậy nói bạ.”

Thời Du Văn cười sâu xa: “Rồi, rồi, rồi, tớ không nói bậy nữa, nhưng mà…...cậu vẫn nên nói với tớ vì sao cậu lại mang một cậu trai về nhà đi.”

Thiệu Càn Càn sửng sốt, đột nhiên phát hiện không biết nên trả lời như thế nào.

Anh tin tưởng cô thật nhẹ nhàng bâng quơ, làm cho trái tim hoảng loạn của cô bình tĩnh trở lại, độ ấm trong lòng bàn tay anh làm cô quên rút tay mình về, cô cũng không biết mình sao lại dắt anh về đây, Thiệu Càn Càn rõ ràng biết anh không giúp được mình trong việc này.

“Là tôi tự mình tới” Lâm Gia Thố thấy Thiệu Càn Càn không giải thích được liền tự mình trả lời Thời Du Văn: “Cậu là bạn cùng phòng với cô ấy?”

Thời Du Văn nghe lời anh nói thì cực kỳ nhiều chuyện mà nhếch mày: “Đúng vậy, tôi là bạn cùng phòng của cậu ấy.”

“Ừm, vậy, không biết tôi có vào được không?”

“Được chứ! Quá ok luôn là khác!” Thời Du Văn mở toang cửa lớn: “Nhưng mà…...phòng khách có chút lộn xộn, cái đó, hay cậu vào phòng của Càn Càn đi, hai người cứ vào bên trong chơi, tớ ở bên ngoài, sẽ không làm phiền hai người đâu.”

Thiệu Càn Càn: “…………”

Lâm Gia Thố cười nhẹ rồi nói: “Cảm ơn nhé.”

“Không có gì, không có gì, nhanh vào đi.”

Sau khi đi vào rồi, Thiệu Càn Càn bị Thời Du Văn kéo qua một bên: “Càn Càn, ngày hôm qua chuyện với ba cậu thế nào rồi? Ông ấy còn mắng cậu không?”

Thiệu Càn Càn: “Chuyện đó để qua một bên đi, không sao đâu.”

“Vậy sao, nhưng mà tớ nhìn sắc mặt của cậu không tốt lắm.” Thời Du Văn nhỏ giọng nói: “Còn có Lâm Gia Thố, là thế nào vậy?”

“Việc livestream của tớ xảy ra chút việc, vừa nãy cậu ấy…...có thể là lo lắng tớ, cho nên đưa tớ về.”

“Livestream xảy ra chuyện? Chuyện gì?”

“Cậu lên mạng xem đi, tạm thời tớ không giải thích được, tớ phải đăng nhập vào game đây.”

Thời Du Văn thấy bộ dáng cô nghiêm túc như vậy cũng không trêu chọc cô nữa, nói: “A, vậy được rồi, cậu đi trước đi……”

Thiệu Càn Càn gật gật đầu rồi đi vào phòng.

Phòng của cô không lớn, đồ vật cũng không nhiều lắm, chỉ có một cái giường, một cái tủ, còn có một bộ thiết bị máy tính.

“Cậu ngồi đây trước đi.”

Lâm Gia Thố tuỳ tay kéo ghế ra rồi ngồi xuống, anh nói: “Đăng nhập đi, cậu không cần để ý tôi đâu.”

“A……” Lâm Gia Thố xuất hiện ở chỗ này làm Thiệu Càn Càn cảm thấy có chút quái dị, nhưng hiện tại không phải là lúc để tự hỏi chuyện này, cô nghe anh nói xong thì mở phòng livestream lên.

Nhập mật mã, nhưng là sau khi nhập xong lại phát hiện đăng nhập thất bại.

Lại đăng nhập, lại thất bại.

“Làm sao vậy?” Lâm Gia Thố cũng nhận ra sự khác thường.

Thiệu Càn Càn chưa từ bỏ ý định, lại đăng nhập một lần nhưng vẫn không vào được: “Phòng stream của tôi không vào được.”

Lâm Gia Thố: “Sai mật khẩu à?”

“Tôi nhập ba lần rồi, không sai mà.”

“Vậy sao mà……”

Thiệu Càn Càn cũng không rõ vì sao lại thế, đúng lúc này một chiếc điện thoại gọi cho cô.

Thiệu Càn Càn nhìn thấy cái tên kia thì sửng sốt một chút, bởi vì rất lâu trước kia người này chỉ liên hệ với cô một lần mà thôi, lần đó là khi cô ký hợp đồng với trang web.

“Alo, giám đốc Lương?”

“Qua Qua đúng không?”

“Vâng, là cháu.” Thiệu Càn Càn trực giác có chuyện không tốt: “Giám đốc gọi điện thoại cho cháu là bởi vì chuyện trên mạng sao ạ?”.

||||| Truyện đề cử: Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (Rể Ngoan Giá Đáo) |||||

“Ừ” Giám đốc Lương nói: “Qua Qua, còn có một việc chú thông báo với cháu trước, sau khi mọi người họp nội bộ xong đã quyết định khóa phòng stream của cháu trước, cháu---”

“Cái gì?” Thiệu Càn Càn lập tức đứng bật dậy ghế: “Hoá ra là bên chú khoá phòng của cháu?”

“Cũng không phải là khóa luôn, chỉ là tạm thời không để cháu livestream thôi.”

“Vì sao? Giám đốc hẳn là biết rõ chuyện hôm nay nghiêm trọng cỡ nào, hiện tại cháu hẳn là phải lập tức livestream, sau đó giải thích với mọi người mới đúng!”

Giám đốc Lương im lặng một lát, sau đó trầm giọng nói: “Qua Qua, cháu biết rất nhiều streamer của chúng ta gần đây bị điều tra ra là hack game đúng không, hơn nữa đều đã có bằng chứng xác thực. Những chuyện này gây ảnh hưởng rất lớn tới trang web chúng ta, mà cháu là streamer nổi tiếng nhất gần đây của chúng ta, bây giờ lại xảy ra chuyện này, ngay cả bên Đông ca cũng nghi ngờ cháu, cho nên chúng ta không thể không làm chút việc để giảm đi thiệt hại.”

Thiệu Càn Càn cảm thấy thật buồn cười, ngữ khí khi nói chuyện càng sắc bén hơn vài phần: “Chẳng lẽ cách giảm thiệt hại của bên chú là khoá phòng stream của cháu sao? Như vậy sẽ chỉ làm cho người khác cảm thấy cháu cam chịu.”

Giám đốc Lương: “Cũng không phải là cam chịu, chỉ là đợi đợt dư luận này đi qua. Qua Qua, bạn trên mạng đều dễ quên, nếu cháu hiện tại đăng nhập rồi giải thích thì chỉ càng làm chuyện ồn ào hơn thôi. Đúng rồi, hiện tại id game của cháu đã bị báo cáo, công ty game đang cẩn thận xét duyệt. Cho nên trước đó cháu đừng ra mặt nói chuyện để làm tăng thêm ảnh hưởng, chuyện này đối với trang web không tốt.”

Nghe tới đây, Thiệu Càn Càn đột nhiên bình tĩnh lại, cô nhếch khóe miệng, thấp giọng nói: “Vì sao chú nhất định cảm thấy hiện tại cháu giải thích thì sẽ ảnh hưởng tới trang web? Có phải là chú cảm thấy hiện tại cháu phủ nhận thì sau này sẽ bị vả mặt càng đau đúng không? Giám đốc Lương, thật ra ở trong lòng chú, chú cũng cảm thấy là cháu hack đi?”

Bên kia điện thoại im lặng một lát, đợi khi giám đốc Lương nói chuyện tiếp thì trong giọng nói không giấu được sự xấu hổ: “Streamer trong web hack nhiều không đếm xuể, chuyện này ở trong ngành cũng biến thành khu vực màu xám, Qua Qua, chú biết rất nhiều người đều là vì cuộc sống cả, cho nên chỉ cần không có bằng chứng xác thực thì web chúng ta……”

“Cháu lặp lại lần nữa” Thiệu Càn Càn cắt lời ông: “Cháu không có hack, trước kia không có, hiện tại không có, tương lai sau này cũng sẽ không.”

Nói rồi, Thiệu Càn Càn cúp điện thoại.

Màn hình di động tối sầm xuống, tâm của Thiệu Càn Càn cũng theo đó mà trở nên lạnh lẽo.

Hoá ra…...ngay cả người của trang web cũng duy trì thái độ hoài nghi, bọn họ thậm chí còn cảm thấy là bọn họ đã cố hết sức bao che cho cô rồi.

Cái gì gọi là hack vì cuộc sống, cái gì gọi là khu vực màu xám…...từ trước tới nay cô cũng không biết, hoá ra trong giới còn có loại khái niệm này.

“Thiệu Càn Càn.” Lâm Gia Thố ở một bên nghe cô nói chuyện điện thoại cũng hiểu được đại khái xảy ra chuyện gì: “Cậu……”

“Bọn họ đóng phòng stream của tôi rồi, cho nên hiện tại tôi không đăng nhập lên được.” Thiệu Càn Càn có chút thoát lực mà ngồi lại ghế, cô nhếch khóe môi, quay đầu nhìn Lâm Gia Thố: “Hay rồi, bây giờ tôi chỉ có thể yên tĩnh chờ đợi thẩm phán.”

“Công ty game bên kia sẽ hội thẩm ra một kết quả công chính.” Lâm Gia Thố an ủi nói: “Chỉ cần id game của cậu không bị khóa, vậy thì sẽ không xuất hiện vấn đề lớn đâu.”

“Ừ……” Thiệu Càn Càn tự mình an ủi mà nói: “Hy vọng là như vậy đi.”

Lâm Gia Thố mím môi, duỗi tay muốn vỗ vỗ vai cô nhưng mà tay anh còn chưa đụng tới liền nghe cô nói: “Lâm Gia Thố, hôm nay cám ơn cậu, tốt xấu gì thì ít nhất cậu cũng cho tôi cảm giác được là còn có người tin tưởng tôi. Nhưng mà hiện tại cậu đi trước đi, tôi không có sao đâu.”

Lâm Gia Thố nhìn cô, nhất thời cũng không nói chuyện, anh biết, hiện tại cô thật sự cần bình tĩnh một chút.

“Có việc thì gọi điện thoại cho tôi.”

“Ừ…...được.”

**

Cô gái nho nhỏ cuộn mình ở trên ghế, lúc nhìn anh còn miễn cưỡng cười vui.

Lâm Gia Thố hụt hẫng trong lòng nhưng biết lúc này có nói gì thì cũng là vô dụng.

Sau khi đi xuống lầu, Lâm Gia Thố liền gọi một cuộc điện thoại.

“Chuyện gì?” Giọng nói của người bên kia điện thoại đầy lạnh nhạt.

Lâm Gia Thố: “Em muốn mượn mấy nhân viên kỹ thuật bên công ty dùng một chút.”

“Làm gì?”

“Có chuyện cần hỗ trợ.”

“Em biết bọn họ được đào ở đâu ra đúng không, một đám tiền lương cao muốn chết, nghĩ muốn mượn mà dễ như vậy?”

“Lâm Thu Trì, có hai người là tài nguyên em tìm được, nếu không anh nghĩ anh có thể vớt được loại hacker thần long thấy đầu không thấy đuôi đó?” Lâm Gia Thố không kiên nhẫn nói: “Em có việc gấp, mắc như vậy thì lấy tiền lương của em trả bọn họ gấp đôi, được chưa?”

Lâm Thu Trì: “Muốn làm gì thì làm.”

Lâm Gia Thố: “Khách khí.”

Hiện tại trên mạng đều là bình luận mắng chửi cô, Thiệu Càn Càn có thể dự đoán được, nhưng mà cô đã không muốn xem nữa.

Cô trốn ở trong phòng không chịu đi ra ngoài. Ngủ tới giữa trưa ngày hôm sau mới rời giường dậy đi học.

Trên đường đến trường, cô thấy được rất nhiều cuộc gọi nhỡ trong điện thoại, là cha mẹ cô gọi tới nhưng Thiệu Càn Càn cũng không gọi lại, bởi vì cô thấy được tin nhắn mà Thiệu Quang Ngữ gửi cho cô.

[Trên mạng là thế nào? Ba đã sớm bảo con đừng làm mấy chuyện này nữa, con lại cứ không nghe!]

Cô vừa nhìn những dòng này thì hốc mắt có chút đỏ lên, nhưng lại cứng rắn chịu đựng không hé răng, chỉ rũ mắt gửi tin nhắn cho Thiệu Quang Ngữ: [Con tự mình giải quyết được]

Thiệu Quang Ngữ rất nhanh liền gửi voice chat cho cô: “Thiệu Càn Càn con đừng chơi thứ đó nữa, con nhìn bọn họ đang nói cái gì kìa, ba hỏi Thiệu Khôn rồi, hack chính là gian lận đúng không? Con là con gái của ba, con làm sao có thể gian lận được!”

Thiệu Càn Càn hơi ngẩn người, hốc mắt càng đỏ hơn, nhưng lần này không phải bởi vì tủi thân mà là vì…...được người nhà vô điều kiện tin tưởng.

Thiệu Quang Ngữ không hiểu sự cuồng nhiệt của cô với game là sự thật, nhưng ông tin tưởng cô, yêu thương cô cũng là sự thật.

Thiệu Càn Càn hít hít mũi, trả lời ông: [Ba, con sẽ không dễ dàng từ bỏ chuyện con thích, cho nên con sẽ chứng minh mình trong sạch.]

Phương Đàm cũng đến trường đi học, cô ngồi xuống bên cạnh Thiệu Càn Càn rồi nói: “Tớ nghe nói cậu bị người trên mạng ném đá.”

Thiệu Càn Càn nhìn về giáo sư đang giảng bài ở phía trước, yếu ớt vô lực mà trả lời: “Ừ, bị ném thành cặn bã rồi.”

“Còn chịu được không?”

“Cậu thấy thế nào?” Thiệu Càn Càn quay đầu nhìn cô rồi cười một chút.

Phương Đàm quay đầu cô lại: “Cậu đừng cười nữa, xấu quá.”

Thiệu Càn Càn nức nở một tiếng, gục ở trên bàn: “Tớ tức quá.”

“Hiểu được”

“Cậu không hiểu, những người này thật sự là chán ghét rồi. Cậu nói bọn họ vì sao lại có thành kiến như vậy? Dựa vào cái gì mà con gái không thể chơi giỏi, dựa vào cái gì mà chơi giỏi chính là hack game.” Khuôn mặt của Thiệu Càn Càn âm trầm: “Lại dựa vào cái gì mà ngay cả người chung một nhà như bên trang web lại không tin tớ.”

“Bọn họ đều sợ sau này sẽ bị vả mặt, tin tưởng tớ.” Phương Đàm vỗ vỗ đầu cô: “Cậu có thực lực, không cần sợ những chuyện này.”

Thiệu Càn Càn rũ đầu: “Ừm……”

Ting------

Đột nhiên một tin nhắn gửi tới, Thiệu Càn Càn nhìn thoáng qua người gửi liền lập tức có tinh thần.

“Mợ, cậu làm tớ sợ muốn chết, đột nhiên bật dậy làm cái gì!”

Thiệu Càn Càn: “Phương Đàm, cậu nhớ lúc nghỉ hè tớ có kể với cậu về chuyện giám đốc bên đội IR bảo tớ suy nghĩ về chuyện tham gia chiến đội của bọn họ đúng không?”

“À” Phương Đàm thò qua nhìn: “Là vị giám đốc kia à?”

“Ừ……”

“Ông ta gửi cái gì vậy?”

“Tớ còn chưa có xem nữa, chắc là hỏi tớ suy nghĩ thế nào đi, nhưng cậu cũng biết hiện tại tớ xảy ra chuyện như vậy, còn ba tớ ngăn cản nữa, trong chốc lát tớ cũng không đồng ý được.”

“Ừ, đọc tin nhắn trước xem sao.”

“Ừ.”

Thiệu Càn Càn nói rồi liền ấn mở Wechat nhưng cô xem vài lần xong liền úp điện thoại lên bàn thật mạnh, sau đó lại gục lên bàn lần nữa.

Kha Tiểu Duy ở bên kia: “Làm sao vậy?”

Phương Đàm lắc lắc đầu với cô.

Kha Tiểu Duy phát hiện không đúng liền dùng khẩu hình hỏi: Xảy ra chuyện rồi?

Phương Đàm gật gật đầu.

Thật ra cũng không tính là xảy ra chuyện, chỉ là nội dung trên tin nhắn không phải là đưa than giữa ngày tuyết rơi mà là bỏ đá xuống giếng.

Trên Wechat viết: Xin lỗi, bên chúng tôi đã có đội viên mới bổ sung vào rồi, nhưng hy vọng tương lai chúng ta lại có cơ hội hợp tác.

A, nói thật là dễ nghe.

Thật ra là bọn họ nhìn chiều gió ở trên mạng cho nên muốn nhanh chóng cắt đứt với cô thôi.