Trả Lại Băng Gạc Cho Tôi

Chương 44: Ống ngắm Red Dot



Bởi vì muốn chơi cùng với đám người Quỷ Ca, cho nên Thiệu Càn Càn liền đăng nhập vào YY.

“Hôm nay Sở Trưởng có lên không?”

Trương Thiên Lâm nói: “Hôm nay tên đó có việc, chỉ có ba chúng ta chơi thôi.”

“Được rồi.” Thiệu Càn Càn nói dứt lời liền kéo hai người vào trong đội, nhưng sau khi nhìn thấy ID của em họ, cô bỗng nhiên nhớ tới một ít việc.

Trong lúc nghỉ hè thằng nhóc này có nói là nó dùng máy biến giọng đúng không?!

Bởi vì ngôn luận tạo cp giữa cô với em họ ở trên mạng cho nên một đoạn thời gian thật dài cô không có chơi với em họ, gần đây lại bị chuyện “hack game” làm phiền, thiếu chút nữa là cô quên mất hai việc này.

“Này, hình như đã lâu rồi chị không cùng tôi chơi game.” Đột nhiên bên tai truyền tới giọng nói quen thuộc của em họ, ngây ngô, vẫn là âm thanh của thiếu niên mới mười mấy tuổi như cũ.

Thiệu Càn Càn nghẹn họng: “Còn không phải là vì tôi bận sao.”

“Chị bận cái gì? Nghỉ hè thì có chuyện gì để bận, chị vẫn luôn chơi game mà, còn nghĩ rằng tôi không biết.” Lâm Gia Thố nhớ tới chuyện này cũng có chút tức giận, lần đó chẳng qua là anh tự khai, nói ra chuyện dùng máy biết giọng, có đến mức mà chơi game cũng không rủ anh không.

Thiệu Càn Càn: “......Lúc tôi lên thì đúng lúc cậu không online, làm sao mang cậu.”

Lâm Gia Thố cong cong môi cười, người này thật là có nhiều lý do: “Chị có thể gửi tin nhắn cho tôi mà.”

“Sao tôi phải kêu cậu” Thiệu Càn Càn hừ một tiếng: “Tên lừa đảo.”

Lâm Gia Thố: “Tôi lừa cái gì?”

“Chuyện dùng máy biến giọng lúc trước! Hơn nữa hiện tại đã bại lộ rồi mà vẫn còn dùng! Rõ ràng không phải mười mấy tuổi mà còn làm bộ rất trẻ, mẹ nó, thế còn không phải lừa đảo sao!”

Trương Thiên Lâm phì cười ra tiếng, Lâm Gia Thố nghiêng mắt từng anh một cái, sau đó nói vào microphone: “Việc này về sau tôi sẽ giải thích, nhưng mà, có một chuyện tôi chắc chắn không lừa chị.”

“Chuyện gì?”

“Chuyện tôi nói tôi thích chị.”

“...................”

Khu bình luận:

[Đã lâu không thấy cảnh hai người đối thoại với nhau, thật là nhớ]

[Ha ha ha ha chuyện này còn chưa có qua à, em họ vẫn còn đang tỏ tình]

[Chờ một chút, máy biến giọng là chuyện quỷ gì? Em họ mở máy biến giọng à?]

[Lúc trước em họ nói bản thân cũng xêm xêm tuổi Qua Qua, giọng này chắc chắn là giả]

[Cười chết, em họ gánh nặng đường xa rồi.]

[Muốn biết người thật là ai……]

[Em họ cố gắng lên nha! Qua Qua nhất định sẽ là của cậu!]

……

Trò chơi bắt đầu rồi, Thiệu Càn Càn quyết định xem nhẹ tên em họ asshole, nhưng mà cô cũng không muốn nghiên cứu kỹ, bởi vì dù sao cũng là người trên mạng, biết hay không biết cũng không có quan hệ gì.

Nhưng sau khi trò chơi kết thúc, Thiệu Càn Càn nhận ra cô hình như suy nghĩ quá đơn giản.

Lúc đóng máy tính lại, Thiệu Càn Càn cũng đồng thời nhận được tin nhắn gửi từ Wechat của em họ.

[Nếu tôi muốn theo đuổi chị thì tôi nên làm như thế nào mới được?]

Thiệu Càn Càn nhìn thấy tin nhắn thì thiếu chút nữa là phì cười: [Tôi thấy cậu không phải là mười mấy tuổi mà là nhóc con còn chưa tốt nghiệp nhà trẻ, bạn nhỏ, đừng theo đuổi người ta, ok?]

Em họ phảng phất như không thấy tin nhắn của cô: [Chị thích ăn cái gì? Thích uống cái gì? Thích loại con trai như thế nào?]

Thiệu Càn Càn dở khóc dở cười: [Làm gì? Tôi nói ra thì cậu có thể bò qua màn hình tới đây thực hiện sao?]

[Cũng không phải là không thể.]

Thiệu Càn Càn: [Thật kinh dị.]

[Thiệu Càn Càn, tôi là đang rất nghiêm túc mà hỏi chị]

Thiệu Càn Càn nhếch mày, cô nằm lên trên giường rồi trả lời: [A…...thật vậy sao, vậy tôi cũng nghiêm túc trả lời cậu một phen, tôi thích ăn đồ mắc tiền, càng mắc thì càng tốt, tôi cũng thích uống rượu đắt tiền, càng đắt thi càng tốt! Còn loại con trai gì à? Càng có tiền thì càng tốt!]

Người đối diện rất nhanh liền trả lời: [Chỉ như vậy?]

Thiệu Càn Càn vừa cười vừa đánh chữ: [Chỉ như vậy!]

Người đối diện không trả lời nữa, Thiệu Càn Càn cũng cảm thấy thực hiện trò đùa xong rồi, vì thế liền cầm điện thoại chuẩn bị ra ngoài uống ly nước.

Trong phòng khách, Phương Đàm cùng với Thời Du Văn ngồi trên sofa xem video.

Phương Đàm nhìn thấy cô nở nụ cười tươi bước đến: “Phát sóng hiệu quả không tồi?”

“Rất không tồi.”

Thời Du Văn: “Vậy thì không sao, tớ còn trang điểm cho cậu xinh đẹp như vậy, chẳng lẽ không hút được bọn họ. Này Càn Càn, sau này cậu đi học cũng phiền toái cậu nghiêm túc trang điểm một chút được không? Thế nào thì cậu cũng đã lộ mặt rồi, nói không chừng trong trường có rất nhiều người biết cậu đó.”

Thiệu Càn Càn vỗ vỗ bộ ngực: “Không cần cậu nói tớ cũng biết, sau này tớ khẳng định sẽ chú ý dung nhan của mình một chút.”

“Không cần nói cậu cũng biết?” Phương Đàm cười cười: “Vậy chỉ sợ không phải là vì trò chơi, mà là bởi vì…...hiện tại trong trường học có một vị nam thần chờ cậu đúng không.”

Thiệu Càn Càn: “…………”

“Vừa rồi cười sung sướng như vậy, chắc là cũng không phải bởi vì livestream mà là bởi vì Lâm Gia Thố đi.”

“Không phải.” Thiệu Càn Càn lập tức phản bác: “Vừa nãy là tớ cười một thằng nhóc quỷ.”

“Nhóc quỷ gì?”

“Là thằng bé em họ lúc trước cùng chơi game với tớ đó.”

Thời Du Văn: “A tớ biết, chính là cp trên mạng của cậu đúng không, lần trước tớ còn nhìn thấy video của hai người ở trên Weibo, cậu ta không phải là đã tỏ tình với cậu sao?”

Thiệu Càn Càn trợn trắng mắt: “Được rồi, trên mạng chỉ là nói giỡn mà thôi, sao có thể là thật sự, chẳng qua là cậu ta rất buồn cười.”

Phương Đàm vui vẻ: “Hứ, Càn Càn nhà chúng ta trong khoảng thời gian này thật là được nhiều người cướp giật.”

Thiệu Càn Càn liếc mắt nhìn cô một cái: “Tớ vẫn luôn rất hot mà.”

“Vậy sao, vì sao lúc trước tớ không phát hiện?”

“Này------”

**

Thiệu Càn Càn không dự đoán được, mấy nam sinh trong lớp đều xem livestream của cô.

Buổi sáng trước khi tiết đầu tiên bắt đầu, cô vừa ngồi xuống ghế thì xung quanh lập tức bị nam sinh vây quanh.

“Càn Càn, tôi thật sự thật sự không nghĩ tới là cậu!”

“Bây giờ nghĩ lại thì giọng nói thật đúng là giống”

“Mợ nó cậu thật sự là quá trâu bò, cậu vậy mà lại là Qua Qua! Ngày hôm qua mấy đứa bọn tôi nhìn thấy cậu trên livestream đều bị doạ choáng váng”

“Mang tôi theo với đại thần!”

……

Đằng sau đột nhiên ầm ĩ lên, Lôi Nhân Nhân quay đầu lại nhìn thoáng qua, cô ta nhíu mày rồi lại xoay đầu lại.

“Kỳ Kỳ, bọn họ đang nói cái gì vậy?” Lôi Nhân Nhân vẫn là nhịn không được mà hỏi.

Nữ sinh bị cô ta hỏi liền trả lời: “Thiệu Càn Càn là một streamer thần bí ở trên mạng, chơi trò chơi rất giỏi, tớ nghe nam sinh trong lớp chúng ta nói, bọn họ ai cũng gần như đều xem livestream chơi game của Thiệu Càn Càn.”

“Livestream chơi trò chơi?”

“Đúng vậy, rất nổi.”

Sau khi nghe xong, sắc mặt của Lôi Nhân Nhân có chút nặng nề, Kỳ Kỳ thấy vậy liền vội nói: “Nhưng mà chỉ là một streamer mà thôi, có là cái gì đâu. Hơn nữa tớ nghe người khác nói, Thiệu Càn Càn với Lâm Gia Thố căn bản là không có ở bên nhau, đều là tin vịt cả.”

“Không ở bên nhau sao?”

“Đúng vậy, không ở bên nhau, tin tức rất đáng tin cậu.” Kỳ Kỳ an ủi nói: “Nghĩ lại cũng phải, cậu xinh đẹp như vậy mà Lâm Gia Thố còn……”

Giọng nói của nữ sinh chợt cứng lại, Kỳ Kỳ nhìn thấy sắc mặt của Lôi Nhân Nhân trở nên kém hơn vì thế vội vàng quay đầu đi không nói tiếp.

Mà lúc này, Lâm Gia Thố cũng vừa đi vào phòng học, ánh mắt của Lôi Nhân Nhân lập tức liền dính lên người anh, chỉ là, cô lại trơ mắt nhìn anh bước từng bước ra sau, đi tới chỗ của Thiệu Càn Càn.

Cô rất muốn không quan tâm nữa, nhiều lần nghĩ hay là bỏ cuộc thôi, nhưng cô đã thích người ưu tú như anh rồi, làm sao có thể đi lựa chọn người khác. Tự tôn làm cô không thể trắng trợn táo bạo mà dây dưa anh, nhưng không cam lòng lại làm cô không kiềm chế được mà chán ghét người có được sự chú ý của anh.

Cô thích anh như vậy mà, nhưng là, làm sao anh có thể thích một người không bằng cô đây.

Quan hệ giữa Thiệu Càn Càn với đám con trai trong lớp rất bình thường, cô thường xuyên ngồi lì ở trước máy tính cho nên không có giao lưu nhiều với bọn họ, nhưng dù sao cũng là bạn học, đối mặt với sự tò mò dò hỏi của mọi người, cô cũng không hề lộ ra nửa điểm không kiên nhẫn, chỉ là trong lòng nói, hôm nay đáng lẽ không nên tới lớp sớm như vậy.

“Thiệu Càn Càn.” Đúng lúc này, bên ngoài đám người đột nhiên toát ra giọng nói mà cô mẫn cảm nhất.

Thiệu Càn Càn ngẩn ra, lập tức nhìn theo hướng của âm thanh.

Quả nhiên, Lâm Gia Thố đang đứng ở trên lối đi, hơi rũ mắt nhìn cô.

“Làm gì……”

Lâm Gia Thố tuỳ ý nhếch khóe môi, ngữ khi vẫn ôn hoà giống như bình thường: “Cậu ra đây một chút, có việc.”

“A? Nhưng mà sắp lên lớp rồi.”

Lâm Gia Thố giơ tay nhìn đồng hồ một chút: “Không, còn 5 phút lận.”

“......”

“Ra đây.” Lâm Gia Thố cười một chút: “Là muốn tôi kéo cậu ra sao?”

“......Không cần.”

Lâm Gia Thố gật gật đầu, vừa lòng đi ra ngoài phòng học. Thiệu Càn Càn nhìn bóng dáng của anh, không có cách nào khác, chỉ có thể dưới ánh nhìn của mọi người mà bước theo.

Sau khi đi ra ngoài rồi, Lâm Gia Thố liền đứng ở đầu cầu thang: “Có chuyện gì?”

Lâm Gia Thố nhìn cô, cũng không nói chuyện, bởi vì anh cũng không biết có chuyện gì, nhưng mà nhìn cô bị một đám nam sinh vây quanh như vậy, làm cho nội tâm của anh thầm khó chịu. Sau khi phản ứng lại thì anh cũng đã lên tiếng gọi cô rồi.

“Không có việc gì à?” Hiện tại Thiệu Càn Càn đứng trước mặt anh, không biết vì sao nhưng da đầu của cô tê hết cả lên: “Không, không có việc gì thì, tôi về trước đây?”

“Cậu đứng lại.” Lâm Gia Thố hắng giọng nói: “Tôi có việc, cậu đi qua đây với tôi.”

“Đi đâu?”

Lâm Gia Thố nghĩ một chút rồi nói: “Cậu biết gần đây hội học sinh đang tuyển người không?”

Thiệu Càn Càn có chút nghi hoặc: “Biết.”

“Đúng vậy, bởi vì chuyện này mà gần đây tôi cũng rất bận, cậu qua giúp tôi một chút đi.”

“A?”

“Đi thôi.” Lâm Gia Thố tiến lên giữ giặt cô: “Cậu cũng là một thành viên trong hội học sinh không phải sao?”

Thiệu Càn Càn ngơ ngác bị anh kéo về phía trước: “Nhưng tôi là một thành viên nhỏ nhoi của bộ thể dục thôi mà.”

“Ừ, vậy hiện tại tôi muốn trưng dụng thành viên nhỏ nhoi đó của bộ thể dục.”

“......”

**

Thiệu Càn Càn không hiểu ra sao đã bị kéo vào văn phòng của hội học sinh.

Thiệu Càn Càn nhìn một bàn bày đầy đồ vậy, buồn bực nói: “Mấy thứ này là cái gì vậy? Tôi xem không hiểu, cậu đừng để tôi thành trở ngại của mọi người.”

“Ừ, vậy cậu ngồi đi, tôi tự mình làm là được.”

Thiệu Càn Càn sửng sốt, bên tai có chút nóng: “Vậy, tôi về trước đây.”

“Ngồi đó.” Lâm Gia Thố chỉ chỉ ghế dựa chỗ bàn làm việc, khẽ nâng đôi mắt chưa đầy ôn nhu, dụ dỗ nhìn cô.

“Nhưng lớp học.” Thiệu Càn Càn liếm liếm làn môi, cảm thấy bản thân cứ ở một mình với anh như vậy thì trái tim sẽ đập tới mất đi cơ năng mất: “Tôi cảm thấy mình trở về đi học vẫn tốt hơn.”

Nói rồi, Thiệu Càn Càn liền vội vàng chạy ra ngoài nhưng mà Lâm Gia Thố lại nhanh chân hơn.

Anh cúi người tiến lên, lập tức bắt cô trở về.

Thiệu Càn Càn kinh hô một tiếng, đột nhiên cả người bị anh đặt giữa giá sách và cơ thể anh.

Một tay anh đặt bên tai cô, một tay khác lại đè gần chỗ eo cô, trong tư thế này, cô kẹt cứng, không hề có chỗ hở để chạy trốn.

“Cậu chạy cái gì.” Giọng nói của Lâm Gia Thố truyền xuống từ trên đỉnh đầu, có chút trầm thấp, còn mang theo chút ý xấu.

Cảm giác này làm Thiệu Càn Càn cảm thấy vừa xa lạ lại vừa quen thuộc, lúc trước anh cũng từng trêu đùa cô như vậy, lần đó trái tim của cô cũng giống giờ phút này, có chút mờ mịt, có chút kinh hoảng, còn có chút……rung động tâm cam.

“Tôi, tôi cảm thấy chúng ta nên trở về đi học, cậu cảm thấy sao!”

“Tôi cảm thấy không cần.”

“Cậu đương nhiên là không cần, cậu không đi thì giáo viên cũng không nói cậu, nhưng nếu tôi không đi------”

“Yên tâm” Lâm Gia Thố cắt ngang lời cô, nhàn nhạt nói: “Tôi sẽ giúp cậu giải thích, giáo viên sẽ không trách cậu.”

“......”