Trả Lại Thanh Xuân

Chương 38: Đón giáng sinh (2)



Ăn được một nửa, cả nhóm bốn người giao phần bánh còn lại cho bốn "chàng vệ sĩ", còn mình tiếp tục tiến lên quầy kế tiếp xem món khác.

"Ăn bánh Lam Dừa không?"

"Ăn."

"Uống sâm không?"

"Uống."

"Bánh trán trộn, ăn không?"

"Ăn, ăn, ăn, bánh trán trộn ở đây bán ngon lắm!"

"Còn món này?"

"Mua đi."

Một đoạn đường dài cứ thế mà tiếp diễn, không người này mua thì người khác lại ghé, mấy anh chàng phía sau cầm bánh chỉ biết lắc đầu thở dài, nói là đi hẹn hò nhưng thật chất giống đi trông trẻ hơn.

Trần Tuyết Nhi tách ra đi tới phía Huỳnh Công Nam, mặt nũng nịu: "Chân em đau quá~"

Anh nhìn xuống chân cô, hỏi: "Sao vậy? Đau ở đâu?"

Cô nhón chân lên chỉ vào gót chân của mình rồi chỉ vào mũi chân, nói: "Chạy nhảy nhiều quá nên đau."

Anh cười mỉm, tay vuốt tóc cô rồi đón lấy ly nước trên tay cô nói: "Trời lạnh mà còn uống nước đá rồi ăn kem, em muốn thành người tuyết luôn à."

Cô cười tươi nhìn anh: "Chạy nãy giờ ra mồ hôi luôn rồi, lạnh gì nữa đâu."

"Leo lên đây anh cõng.", anh khuỵ một gối ngồi xuống chờ cô.

Trần Tuyết Nhi cười tít mắt câu cổ nằm úp lên người anh.

Hai cô gái kế bên cũng nhõng nhẽo làm Phạm Trí Viễn cùng Hạ Đồng phải cúi người xuống cõng.

Cả ba cô gái cười gian trá nhìn nhau, dùng khẩu hình miệng đưa ra một đề nghị: "Chúng ta đua đi."

Cao Thanh Nhi gục mặt kề sát mặt Phạm Trí Viễn cười, nói: "Em nặng lắm không?"

Phạm Trí Viễn lắc đầu, cười: "Cõng em cả đời còn được."

Cao Thanh Nhi thấy mục đích đã thành công liền nói: "Vậy anh chạy đua với họ được không?"

Phạm Trí Viễn có hơi sửng sốt nhìn cô gái thường ngày rất điềm đạm hôm nay lại nổi hứng tham gia trò vui, sau đó cười tươi gật đầu.

Lê Cẩm Tiên cũng ôm cổ Hạ Đồng, nghiêng đầu dựa mặt xuống vai anh thỏ thẻ: "Anh cõng em mệt không?"

Hạ Đồng lại trêu cô: "Mệt muốn đứt hơi anh luôn rồi."

Lửa giận trong bụng Lê Cẩm Tiên sôi trào, cắn vào vai anh một cái làm anh hít hà một hơi, cô ấm ức nói: "Anh không biết nói lời ngọt ngào dỗ dành em hả? Anh biết em tự ti về cân nặng của mình lắm không?"

Hạ Đồng mỉm cười, nói: "Anh xin lỗi, chỉ muốn chọc em một chút cho vui thôi, nếu em không thích thì sau này anh không nói vậy nữa.", ngừng khoảng 3 giây, anh lại nói: "Cõng trái tim của mình trên lưng cũng như giấu trái tim ở trong ngực, không có mới mệt."

Lê Cẩm Tiên nhụi mặt vào vai anh cười khúc khích, con tim xuyến xao dâng trào hạnh phúc, nói nhỏ: "Vậy anh cõng em chạy đua với họ xem ai chạy nhanh hơn được không?"

Hạ Đồng không nói gì, chỉ gật đầu.

Trần Tuyết Nhi quan sát thấy hai cô bạn mình đưa tay làm dấu "ok" thì cũng gục mặt vào tai anh nói nhỏ: "Anh cõng em rồi nhắm chạy lại hai người kia không?"

Huỳnh Công Nam nghiêng mặt sang nhìn cô chốc lát rồi gật đầu: "Được, cõng em chạy nước rút còn được, dạo này em hơi ốm rồi."

Cô cười tươi nhéo mặt anh một cái, nói: "Vậy chạy đua với họ đi anh, họ thách thức em nãy giờ."

Anh cười tươi nhìn cô, cứ hễ nói ra là anh đã biết cô muốn gì rồi, cô gái của anh trước mặt người khác thì rất kín đáo khó hiểu nhưng trước mặt anh lại bày ra hết, chỉ cần để ý một chút là biết ngay.

"Được, vậy chốt kèo lớn lớn đi."

Nghe anh nói vậy, cô xoay sang nói lớn với hai cặp đôi kia: "Hey.. Cá gì lớn lớn đi, chơi vậy mới vui."

Phạm Trí Viễn cười tươi nói lớn: "Ai thua thì hôm nay bao hết chầu còn lại, ok không?"

Hạ Đồng cười duyệt: "Chốt kèo, chơi lớn vậy mới có tinh thần."

Huỳnh Công Nam cười mỉm, nói: "Các cậu chuẩn bị móc bóp đi."

Phạm Trí Viễn lại nhìn sang: "Chưa biết ai hơn ai đâu."

Huỳnh Công Nam cùng Hạ Đồng cười nhẹ, không bình luận thêm.

Trần Tuyết Nhi xoay người ra sau gọi: "Nè.. Các cậu có muốn tham gia không?"

Hồ Anh Thư lắc đầu, tay chỉ lớp trưởng kế bên: "Cậu ấy cõng không nổi mình, các cậu chơi đi."

Trịnh My nhìn Huỳnh Công Nam rồi mỉm cười ngượng ngùng, nói: "Mình mặc váy nên không tham gia đâu.", từ đầu đến cuối không nhìn cô cái nào.

Trần Tuyết Nhi nhìn xuống phía dưới mình cùng Cao Thanh Nhi và Lê Cẩm Tiên, không phải bọn họ cũng đang mặc váy sao? Có gì không tiện?

Nghĩ thì nghĩ vậy, cô chỉ xoay người lại nói với hai cặp đôi kia: "Họ không tham gia, vậy kèo này 6 người chúng ta chơi."

"Ok", Cao Thanh Nhi cùng Lê Cẩm Tiên giơ tay ra dấu rồi ôm người yêu mình chặt hơn.

Cô giơ tay lên đếm: "1... 2... 3.... Chạy."

Tiếng hô vừa dứt, 3 chàng trai đã ôm chặt cô gái sau lưng luồng lách mà chạy làm người xung quanh phải dạt sang hai bên đường nhìn chăm chú, có người lại tưởng cướp giật, có người lại nghĩ rằng có đánh nhau. Bởi vì người phía dưới đang cắm đầu chạy thì 3 cô gái ngồi phía trên hò hét cổ vũ inh ỏi cả một vùng trời.

"Công Nam, cố lên, cố lên.. Anh giỏi nhất... Cố lên.", anh vừa chạy vừa xốc nên cô nói không câu nào là trọn vẹn cả, người thì nhỏ mà giọng lại thanh thoát như loa phát thanh.

Cao Thanh Nhi hôm nay quyết định từ bỏ hình tượng thuỳ mị nết na dịu dàng, một tay ôm Phạm Trí Viễn tay còn lại giơ cao lên trời hò hét: "Tiến lên, Trí Viễn... Cố lên... Anh nhất định sẽ thắng... Cố lên.. Trí Viễn...", câu nói cũng bị đứt quãng do xốc nảy.

Lê Cẩm Tiên cười la to: "Hạ Đồng... Nếu anh không thắng thì em sẽ không gặp mặt anh một tuần... Hạ Đồng.. Anh nghe rõ không?"

Huỳnh Công Nam và Phạm Trí Viễn bên này đang giành ưu thế nhưng vừa nghe Lê Cẩm Tiên hét như vậy thì có chút chùn bước nhìn sang Hạ Đồng đang cười khổ.

Trần Tuyết Nhi, Cao Thanh Nhi nghe xong cũng xoay ngang mở to mắt nhìn Lê Cẩm Tiên.

"Chơi lớn vậy hả?"

"Cậu biết đánh tâm lý quá ha!"

Cuối cùng, Hạ Đồng là người đến nơi đầu tiên, tiếp theo là Phạm Trí Viễn, người cuối cùng là Huỳnh Công Nam do anh phải ngừng lại nhặt giày cho cô gái phía trên nên bị tuột lại một khoảng xa.

Lê Cẩm Tiên đứng xuống cười hí hởn: "Hehe.. Mình thắng rồi nha."

Cao Thanh Nhi cười nói: "Ừ, cậu thắng rồi, Hạ Đồng sắp tắt thở rồi kìa."

Trần Tuyết Nhi được Huỳnh Công Nam đỡ xuống, anh khuỵ gối xuống mang giày lại cho cô, còn cô thì liếc mắt sang Lê Cẩm Tiên, nói: "Cậu chơi đánh đòn tâm lý, Công Nam với Trí Viễn đều vì tương lai của bạn bè nên mới nhường cho cậu thắng đó."

Lê Cẩm Tiên lắc lắc eo mình, cười nói: "Mặc kệ, mình thắng rồi, cậu có ngon đánh tâm lý giống mình đi.", nói rồi còn thè lưỡi nhái lại cô.

Sau một hồi chạy thục mạng, 3 chàng hoàng tử đứng thở hì hục lấy hơi, không nói nên lời nào. Hôm nay họ vô tình diện đồ rất hiểu ý nhau cũng thuận tiện cho việc vận động vừa mới diễn ra, cả 3 đều mặc áo thun cùng quần jogger, mang giày thể thao nhìn rất năng động, tóc lại vuốt lên một phần, tạo cho người nhìn một cảm giác thu hút đến lạ.

Các cô gái dù chưa có hay đã có người yêu, khi đi ngang đều không khỏi ngoảnh lại nhìn họ lần 2 lần 3 rồi cười mỉm.

Cao Thanh Nhi lấy khăn giấy lau mồ hôi cho Phạm Trí Viễn, lắc đầu nói: "Bọn mình không nghĩ tới nước đi này của cậu, lợi hại, mình xin bó tay chịu thua."

"Đúng đó, tội cho Hạ Đồng, dùng hết sức bình sinh để cõng cậu mà chạy, chắc giờ tay chân bủn rủn hết rồi hả?", Trần Tuyết Nhi đưa ly nước cho Huỳnh Công Nam uống, tay lấy khăn giấy lau mồ hôi cho anh, quan tâm hỏi han Hạ Đồng đang đỏ mặt thở gấp.

Hạ Đồng cười lắc đầu, thở hồng hộc không trả lời. Lê Cẩm Tiên cũng xót trong lòng, lấy khăn giấy lau mồ hôi còn dùng tay quạt quạt lấy không khí cho anh dễ thở, hỏi: "Anh sao rồi? Đỡ chút nào chưa? Uống chút nước không?"

"Anh không sao, lâu quá không vận động mạnh nên mệt một chút, mai mốt phải đi tập thể hình lại mới được.", Hạ Đồng lắc đầu cười nhìn Lê Cẩm Tiên.

Một lúc sau, Trần Tuyết Nhi buông Huỳnh Công Nam ra, kéo tay hai cô bạn kia lại xì xầm: "Ê, các cậu có thấy Anh Thư với lớp trưởng kiểu như không hợp nhau lắm không?"

Hai cô gái gật đầu, cho ý kiến.

"Đúng á, mình thấy lớp trưởng kiểu như hơi cổ hủ, nghe Anh Thư nói đi chơi ban đêm phải kì kèo lắm mới chịu đi, mà chịu đi rồi lại không vui với không quan tâm Anh Thư, lúc ghé nhà chờ mình thì mặt đã hầm hầm rồi.", Lê Cẩm Tiên bình luận đầu tiên.

Cao Thanh Nhi tiếp lời: "Chỉ toàn thấy Anh Thư chủ động thôi à."

Cả 3 cùng ngẩng mặt lên nhìn về hướng hai cặp đôi đang đi tới, sau đó cúi mặt thảo luận tiếp.

"Thôi thì ngày mai gặp Anh Thư hỏi cậu ấy xem sao, hôm nay cố gắng quan tâm cậu ấy một chút.", Cao Thanh Nhi lên tiếng.

Trần Tuyết Nhi gật đầu, nhớ tới một chuyện: "Các cậu có thấy bạn gái của Hạ Huyền có chút lạ lạ không?"

"Lạ ra sao mới được? Mình thấy có chút chút mà không biết giống cậu thấy không?", Lê Cẩm Tiên là người đáp lời.

"Mình thấy cô ấy gượng ép khi đi với bọn mình sao á, ánh mắt còn kiểu khinh khinh nữa, hay nhìn Công Nam với Trí Viễn rồi cười ngại ngùng, rồi còn hay cáu gắt tỏ thái độ với Hạ Huyền, đi chơi mà sao căng thẳng quá.", cô bày tỏ quan điểm của mình ra.

Cao Thanh Nhi gật đầu tán thành: "Đúng, cái này mình xác nhận."

Lê Cẩm Tiên chỉ đành cười trừ, nói: "Chắc họ đang cãi nhau hay giận nhau gì đó nên mới vậy, không hoà thuận được thì bọn mình chỉ cần nói chuyện qua loa thôi, đừng để tâm làm gì."

Vừa nói dứt câu, Hạ Đồng đã tiến tới xách cổ cô kéo vào lòng mình, cốc nhẹ lên đầu cô nói: "Nói cái gì mà xì xầm to nhỏ không dám cho người khác nghe."

Lê Cẩm Tiên cười lắc đầu: "Có nói gì đâu, chuyện con gái mà."

Phạm Trí Viễn đi tới nắm tay Cao Thanh Nhi, đứng sát cô, hỏi: "Còn lạnh nữa không? Tay em lạnh quá!"

Cao Thanh Nhi lắc đầu: "Hết lạnh rồi, mà giờ lại có chút đói.", cười hì hì nhìn anh.

Phạm Trí Viễn xoay qua nói với Huỳnh Công Nam: "Lấy điện thoại gọi đặt chỗ đặt món trước đi, một chút lại rồi ăn luôn."

Bỗng dưng bị bỏ đứng bơ vơ, Trần Tuyết Nhi nhìn anh đầy uỷ khuất, mắt chớp chớp long lanh khiến anh bật cười sải bước đi tới kéo cô vào lòng, xoa nhẹ vai cô rồi trả lời bạn mình: "Ok, đi chơi một chút là có món ăn."