Tra Nữ Vô Liêm Sỉ

Chương 16



Trên thực tế, có một số việc tôi không nên lo lắng quá mức.

Ban đầu mọi người đều cho rằng tôi là ngoại lệ, sau cuộc chiến tranh lạnh Giang Tứ có thể ngồi mơ màng trong quán bar mỗi ngày, để gặm nhấm nỗi đau. Mãi đến một buổi tối nọ, có người chụp được cảnh Lâm Thư Thư và Giang Tứ ngồi uống rượu với nhau trên một chiếc sofa trong quán bar.

Cô ấy có ngoại hình xinh đẹp toả sáng, mặc bộ váy mà trước đây Giang Tứ thích nhất, ngồi dựa bên cạnh anh. Những ngón tay sơn móng màu đỏ rực đung đưa chiếc bật lửa, thi thoảng châm điếu thuốc giúp anh.

Dưới ánh sáng mơ hồ, ngọn lửa bắn lên, chiếu lên mặt hai người, bầu không khí yên lặng với sự mập mờ tràn ngập bao trùm.

Từ lâu đã có người nói rằng Lâm Thư Thư là cô bạn gái cũ đặc biệt nhất của Giang Tứ, thật ra cũng chỉ vượt qua thời gian một ngày mà thôi, hơn nữa vẻ ngoài của cô ấy thật sự câu dẫn Giang Tứ.

Trước đây mọi người luôn suy đoán, liệu có phải sau khi Giang Tứ đá tôi, anh sẽ tái hợp với Lâm Thư Thư? Khi tôi nhìn thấy bức ảnh này, việc đầu tiên là tôi không biết mình nên phản ứng thế nào. Ánh mắt của Lâm Thư Thư khi nhìn Giang Tứ không phải giả, cô ấy thật sự thích anh.

Tôi lại nhớ tới điệu bộ nói giỡn một cách quá thoải mái của cô ấy, mím môi thật chặt. Hà tất phải giả bộ như thế chỉ vì một người đàn ông.

Tôi đưa tên người nọ vào danh sách đen, không ngờ cô ấy lại chủ động tìm tới cửa. Vẫn là tiệm bánh ngọt quen thuộc ấy, vẫn là bộ đồ công sở quen thuộc.

Chỉ có một điểm khác duy nhất chính là đôi mắt cô ấy hơi ửng hồng, hôm nay cô ấy không trang điểm, nhìn có hơi chật vật. Cô ấy hỏi tôi: “Đường Ngữ, cô thích Giang Tứ sao?”

Một câu hỏi nằm ngoài dự đoán.

“Tôi vốn tưởng lần này cô lại chuẩn bị tung lời khiêu khích tôi.” Khoé miệng tôi giật giật: “Có cái gì để khiêu khích chứ, Giang Tứ không thích tôi.”

Lần này cô ấy nhìn và đánh giá tôi một cách quang minh chính đại. Giờ khắc này, tôi nhận ra, lúc cô ấy không cười thật sự rất xa lạ.

“Rõ ràng cô rất thích Giang Tứ, thật ra trước đây cô không cần tỏ vẻ không thèm để ý khi ở trước mặt tôi.” Muốn thì theo đuổi, hà tất phải loanh quanh lòng vòng trước mặt tôi?

Cô ấy không trả lời ngay, chỉ nói với người phục vụ mình muốn một ly cà phê, thuận miệng hỏi tôi: “Lúc tôi và Giang Tứ bên nhau, cô có nổi giận không Đường Ngữ?”

Tôi ngây người, nhớ lại cảm giác thuở ban đầu đó. Tôi không nghĩ ra nguyên do, Lâm Thư Thư dựa vào thành ghế cười nói: “Đường Ngữ, đôi khi cô quá dứt khoát trong phương diện tình yêu, dứt khoát đến mức biến mình thành kẻ lạnh nhạt quá đà.”

“Nhưng dù cô có tin hay không tôi vẫn nói, ở chung với cô lâu như vậy tôi rất vui, lời khen cô đáng yêu xuất phát từ tận đáy lòng tôi. Nói cô chiếm vị trí đặc biệt trong lòng Giang Tứ cũng là lời nói từ tận đáy lòng tôi.”

Trước đây Lâm Thư Thư có nói tôi nghe về tình hình Giang Tứ, việc anh yêu chủ yếu cũng chỉ là tìm một người bạn, và đúng là anh thích dùng tiền lấp vào chỗ trống.

Điểm khác biệt duy nhất từ miệng những người bên ngoài chính là, nói hình mẫu lý tưởng của anh là nhờ vào cảm giác, nhưng rõ ràng anh nghiêng về kiểu xinh đẹp ngọt ngào hơn, không phải kiểu nữ sinh xinh đẹp quyến rũ.

Tôi hiểu hàm ý trong câu nói bóng gió của cô ấy: “Ý cô là, anh ấy thích tôi?”

Cô ấy không trả lời: “Thật ra trước mặt chúng tôi Giang Tứ chưa từng ấu trĩ, anh rất thẳng thắn vô tư.” Qua mấy đêm, tôi mãi nhớ về câu nói của Lâm Thư Thư, và tôi cùng nghi ngờ chính Giang Tứ nhờ cô ấy tới.

Cho đến mấy ngày sau, bạn cùng phòng của Giang Tứ gọi cho tôi, đầu dây bên kia truyền đến tiếng kêu cha khóc mẹ của anh ta, nói Giang Tứ đánh nhau với người ta vì tôi, suýt chết trong quán bar.