Tra Nữ Vô Liêm Sỉ

Chương 17



Khi tôi chạy tới nơi, mọi người đã giải tán hết, Giang Tứ ngồi trên ghế sofa, tay ôm bình rượu bị vỡ một nửa, trông anh say không nhẹ.

Bạn cùng phòng của anh nhìn thấy tôi như nhìn thấy cứu tinh: “Em dâu, cuối cùng em cũng tới rồi, mau đưa cậu ấy tới bệnh viện đi, chúng tôi thật sự không nhấc cậu ấy dậy nổi.”

Tôi nhớ lại hình ảnh trong video Giang Tứ nằm lăn trên đất, khẽ nhíu mày.

Chẳng lẽ tôi có thể khuyên anh di chuyển được ư?

Tuy nhiên, ba người bạn cùng phòng của anh thi nhau đẩy tôi lên, giải thích qua chuyện vừa mới xảy ra.

Mấy nam sinh ở trường học chúng tôi uống say rồi nói bậy nói bạ về tôi, bị Giang Tứ cầm bình rượu đập cho một trận.

Hiện trường trở nên hỗn loạn, ban đầu Giang Tứ chiếm thế thượng phong, cuối cùng lại không biết anh nghe được cái gì mà dừng động tác, mặt bị bọn họ đập vào tường.

Sau nửa phút tới gần tôi mới phát hiện trên mặt Giang Tứ có thương tích, cánh tay toàn là máu.

“Giang Tứ.” Tôi khom người gọi tên anh: “Còn sống không?” Anh không trả lời, tôi xoay người định nhờ sự giúp đỡ, mà lại chẳng thấy bóng dáng ba người bạn cùng phòng của anh đâu nữa.

Tôi thầm hít một hơi thật sâu, móc điện thoại định gọi 120. Đúng lúc này, đột nhiên Giang Tứ nắm chặt cổ tay tôi, đau đớn ho khan.

Nhân viên quầy lễ tân của quán bar đi ngang qua, nhắc nhở tôi: “Cảnh tượng vừa nãy khá kinh khủng, không biết cậu ấy có bị thương hay không, nhưng tốt nhất là đưa người rời đi nhanh lên.”

Giang Tứ say khướt ngã trên sofa, tôi mượn cái ly ở quầy lễ tây rót nước lau cánh tay giúp anh. Trên cánh tay anh chỉ toàn máu của người khác, anh khẽ kêu đau.

Anh ngẩng đầu, khoảnh khắc nhìn thấy tôi, anh duỗi tay véo má tôi, ánh mắt vô cùng ngoan cố.

“Đồ vô lương tâm.”

Đột nhiên anh vòng tay ôm tôi, đầu gác trên hõm vai tôi, hơi thở chầm chậm phả vào gáy tôi.

Cơ thể tôi cứng đờ, gọi xe đưa người tới phòng khám. Xử lý xong miệng vết thương, Giang Tứ ăn vạ không đi, cố tình nắm tay tôi không buông.

Vị bác sĩ già trong phòng khám nhìn chúng tôi với nét mặt tò mò. Tôi hỏi ông ấy có thuốc giải rượu không, ông ấy lắc đầu… Tôi bất lực, đành nhẫn nại dỗ ai kia.

“Giang Tứ, chúng ta phải đi rồi.” Khuôn mặt anh ửng đỏ, nghe vậy vội lắc đầu: “Em hôn anh một cái anh mới đi.”

Vị bác sĩ già bật cười thành tiếng, cảm thán tình cảm của chúng tôi thật ngọt ngào.

Tôi xấu hổ, hai má ửng hồng. Giang Tứ lại kéo tay tôi, dù khuyên thế nào anh cũng không chịu đi, tôi chỉ đành nếm thử sữa bò đem theo bên mình, đưa cho anh, hạ giọng.

“Giang Tứ ngoan nào, khuya lắm rồi, phải về trường thôi.”

Anh nhìn chằm chằm vào chai sữa, không hé răng nói lời nào. Hết cách, tôi đành ra cửa gọi điện cho bạn cùng phòng của anh.

Điện thoại vừa kết nối, Giang Tứ đi ra giữ chặt góc áo tôi, tôi chưa từng nghĩ khi say Giang Tứ sẽ có dáng vẻ như vậy. Bình thường anh bừa bãi ngông cuồng, nay lại ngoan đến mức khiến người ta muốn bắt nạt.

Anh rất ít nói, lúc ngồi trên xe vẫn luôn nhìn về phía tôi, không bỏ sót một giây nào.

Ít nhất thì sự yên tĩnh không ồn ào này cũng khá tốt.

Ít nhất Giang Tứ có thể vẫn luôn như vậy cho đến khi bạn cùng phòng của anh chạy xuống đón người.