Trà Xanh Cấp Thấp Chinh Phục Nữ Chính

Chương 5



10.

Nữ tu tiên này không đơn giản.

Trong trận chiến trà xanh, bình thường thì người ta đã sớm phát điên với chiêu trò của ta rồi.

Nhưng cô ta vẫn chịu được.

Ta không biết chính xác cô ta đã nói gì với sư huynh. Nhưng sau khi luận võ kết thúc, chúng ta giành được cơ hội vào bí cảnh thì Đại sư huynh lại bảo rằng, chúng ta sẽ đi cùng với cô ta.

Nhị sư tỷ nghe thế thì sắc mặt liền trầm xuống.

Đúng vậy.

Bảo vật trong bí cảnh không nhiều, thậm chí mười đệ tử cùng tông cũng chưa chắc có đủ phần.

Tại sao chúng ta lại phải thêm người?

Ta nhận thấy tỷ tỷ nữ chính có vẻ không vui nên nhanh chóng nắm lấy tay nàng ấy.

Nữ chính cụp mắt xuống, chỉ vỗ nhẹ vào mu bàn tay ta ý bảo đừng lo lắng.

“Tông môn của Diệu Diệu có rất ít người.”

Sư huynh giải thích: “Bí cảnh lại đầy rẫy nguy hiểm, chúng ta cùng đi với nàng là tốt nhất.”

Cô ta cúi đầu đứng bên cạnh sư huynh.

Nghe vậy, mặt cô ta hơi đỏ lên.

“Mọi người đều quan tâm đến ta,” cô ta thì thầm, “Ta rất biết ơn…”

Ta trực tiếp ngắt lời cô ta: "Ta thấy có vấn đề!"

Cô ta nghẹn họng không nói được.

"Sư huynh quá bất công!"

Ta bắt đầu khóc: "Huynh không thích muội! Trong lòng huynh không coi ta là sư muội! Sư huynh cho rằng muội là đứa ngốc sao? Tại sao huynh lại đối xử tệ bạc với muội như vậy?"

Ta tung bốn đòn hạ gục nam chính!

Mọi người đều bị ta lừa.

Đại sư huynh nam chính, từ trước đến nay là một người kiêu ngạo trong tông môn và trong giới tu tiên, chưa bao giờ bị truy hỏi như thế này.

Nhiều đến mức khiến hắn sửng sốt.

Sư huynh cố gắng an ủi ta: “Thập Tam muội, ta, muội hiểu lầm ta, ta chưa bao giờ…”

Ta bật khóc: “Trong lòng muội đương nhiên thích Nhị sư tỷ nhất, nhưng muội vẫn luôn coi tất cả các sư huynh đều là ca ca của muội!”

"Rõ ràng chúng ta đã ở bên nhau rất lâu rồi, nhưng huynh vẫn luôn gọi muội là Thập Tam."

"Nhưng với đại thẩm này thì cứ liên tục gọi Diệu Diệu!”

Ta kêu lớn: "Cho nên... muội khẳng định rằng huynh không thích muội!"

Đại sư huynh cực kỳ bối rối.

Hắn vận hết đầu óc để cố gắng cứu vãn: "Ta, cái này, ta và Diệu, à không, ta và Lý cô nương không phải như muội nghĩ đâu..."

Nhưng ta đã khóc rất to.

Ta gần như nằm xuống đất và lăn lộn.

Hơn chục sư huynh nhìn nhau, không hiểu tại sao sự việc lại thành ra như vậy.

Nhưng nhìn ta khóc thảm thiết như thế, xem ra sư huynh thật sự đã phạm sai lầm.

Cũng đúng mà, sư muội thân thiết cùng với một nữ nhân chẳng biết từ đâu nhảy ra, còn không nhìn ra bên nào nặng bên nào nhẹ sao?

Đại sư huynh không thể chịu đựng được nữa.

Lần đầu tiên hắn khiêm tốn nài nỉ: “Sư huynh sai rồi, Miêu Miêu sư muội, không phải như muội nghĩ đâu.”

“Dù sao muội cũng không muốn đi cùng cô ta!”

Cuối cùng ta cũng nói ra mục đích thực sự của mình: “Muội muốn vào bí cảnh, nhưng trong lòng muội lại sợ khi đi cùng một kẻ điên...”

?

Đây chính là cao trào của buổi ăn vạ này.

Nụ cười của nữ tu tiên chợt cứng đờ.

Nhưng cô ta cũng là trà xanh.

Lý Diệu Diệu lập tức khóc lên: "Xem ra muội muội vẫn chưa tha thứ cho ta. Ta không biết thì ra trong lòng Thập Tam muội lại để ý chuyện đã qua như vậy...”

Hả?

Đây chẳng phải là nói bóng gió rằng ta là đứa nhỏ mọn sao?

Trên trán ta nổi gân xanh, sắp phát điên thì nữ chính lên tiếng.

"Miêu Miêu còn nhỏ, mới nhập môn không lâu, chúng ta đều coi nàng như tiểu muội."

Nhị sư tỷ không ham thế tục, nhưng cũng không phải kẻ ngốc: “Sao cô lại so đo với một đứa trẻ?”

Lý Diệu Diệu cứng đờ.

“Mà nhắc đến chuyện này, ta thấy có chút kỳ lạ.”

Nhị sư tỷ nheo mắt lại: "Ngươi là người của Bạch Huyễn môn, tinh thông nhất chính là ám khí. Đang yên đang lành luận võ, hà cớ gì phi tiêu lại lệch mục tiêu?”

"Ta..."

Lý Diệu Diệu chưa từng nghĩ tới chuyện này. Không ngờ chuyện đơn giản lại trở nên rắc rối như thế.

Cô ta đã bỏ ra rất nhiều tiền để mua tất cả thông tin về tông môn của chúng ta, dốc lòng nghiên cứu rồi theo đó mà vạch ra kế hoạch.

Quả nhiên Đại sư huynh của tông môn đã sụp bẫy dễ dàng.

Nhưng cái đứa Thập Tam muội này từ đâu chui ra thế?

Tại sao nó lại khó đối phó như vậy?

Ánh mắt mọi người trở nên sắc bén.

Lý Diệu Diệu quyết tâm vén váy lên, quỳ thẳng trước mặt Đại sư huynh.

“Tháng trước khi ra ngoài làm nhiệm vụ, linh mạch của ta đã bị tổn thương và đảo ngược. Bây giờ trình độ của ta đã tụt dốc rất nhiều, chỉ còn một phần mười so với trước đây. Thất bại trong trận luận võ cũng là do nội thương của ta quá nghiêm trọng."

Cô ta vừa khóc vừa nói: "Chuyến đi đến cõi bí cảnh này thực sự rất quan trọng đối với ta. Xin hãy cứu mạng ta!"

Vừa rồi cô ta quỳ xuống, Đại sư huynh lập tức đỡ cô ta đứng lên.

Lời giải thích này cũng không thể chê vào đâu được.

Có lẽ nam nhân là như vậy, họ không đành lòng nhìn người khác yếu đuối cúi đầu, cũng không đành lòng khi nhìn thấy nữ nhân đáng thương như vậy.

Lúc này, Đại sư huynh lại cau mày.

Hắn suy nghĩ một chút, cuối cùng đưa ra quyết định: “Lần này chúng ta khám phá bí cảnh, Diệu Diệu cô nương sẽ đi cùng chúng ta.”

Đây được coi là kết quả giải quyết sự việc.

Đại sư huynh nhìn ta, dùng giọng điệu đặc biệt nghiêm nghị nói: "Cũng chỉ là việc nhỏ thôi, ngay từ đầu ta đã không muốn nói nhiều."

Ta: "…"

Ta đang tức c.h.ế.t đây.

Nhưng Nhị sư tỷ bỗng nhiên cười khẩy.

Đây là điều không ai trong chúng ta nghĩ đến. Bởi vì chúng ta đều biết Nhị sư tỷ không phải là người như thế.

Nàng là hoa trên núi cao, là gió lạnh, là trăng sáng, luôn luôn chuyên tâm tu luyện và không bao giờ cười.

Nhưng hôm nay, nàng lại cười khẩy hết lần này đến lần khác.

Nhị sư tỷ nắm tay ta, hiển nhiên không chấp nhận lời giải thích của đối phương.

Nhưng nàng lại lười tranh luận với nam chính sư huynh và thấy thực sự có lỗi với ta.

Vì vậy, Nhị sư tỷ chỉ lạnh lùng nhìn Lý Diệu Diệu: "Lời ngươi vừa nói, tốt nhất nên là sự thật."

“Ta mặc kệ mục đích của ngươi là gì...”

Nàng chậm rãi nói: “Nếu sau này Miêu Miêu lại bị ngươi làm tổn thương, sợ hãi, nhục nhã... thì ta nhất định sẽ khiến ngươi phải trả giá gấp trăm lần!”

11.

Khi nói đến trà xanh, ta là cái thá gì chứ?

Ta ở trình độ cực thấp!

Từ khi gia nhập sư môn, bận rộn mấy tháng, ngoại trừ mọi người đều thấy ta có chút ngốc thì chiêu trò của ta chẳng có tác dụng gì cả.

Nhưng trong vòng hai ngày kể từ khi Lý Diệu Diệu xuất hiện thì nam chính và nữ chính lập tức chia tay nhau, gần như chẳng muốn nhìn mặt nhau.

Giỏi lắm!

Nhưng không ngờ Lý Diệu Diệu lại mặt dày như vậy.

Cô ta thực sự đã theo chúng ta trở về tông môn, chờ đợi bí cảnh mở ra để cùng tiến vào.

Vậy thì ta sẽ không vào đó.

Đặc biệt là khi biết linh lực của cô ta bị hao tổn, không có khả năng tự vệ thì Đại sư huynh vội tìm cho cô ta chiếc áo giáp lụa ngọc vàng để mặc.

Ta lại phát điên nữa rồi.

"Cô ta là cái quái gì? Cô ta xứng được mặc áo giáp như muội sao?”

Cách nửa đỉnh núi thì ai cũng có thể nghe thấy tiếng hét của ta.

Ta thực sự phát điên: “Nhị sư tỷ nói trong môn phái chỉ có hai bộ áo giáp. Tỷ đã đưa hết cho muội mặc để phòng thân. Sao huynh có thể lấy lại để đưa cho người ngoài như thế?”

Những lời ta nói có chút ích kỷ.

Sắc mặt Đại sư huynh tối sầm, thậm chí còn mất bình tĩnh với ta, điều này hiếm khi xảy ra.

“Mạng của muội là mạng, mạng của Lý cô nương thì không phải sao?”

Hắn rất hung dữ với ta, trong lời nói còn hàm chứa lời cảnh cáo: "Bây giờ nàng ấy không thể tự bảo vệ mình, cũng giống như muội, nàng ấy nên mặc áo giáp."

“Rõ ràng là tỷ tỷ mang bảo vật về cho muội. Tại sao huynh lại cố tình đoạt lấy như thế? Bây giờ còn ở đây nói muội...”

Thấy ta vẫn không chịu bỏ cuộc, Đại sư huynh tức giận vô cùng.

"Muội hãy im lặng và suy nghĩ về những lỗi lầm của mình đi!"

Giọng nói của hắn cực kỳ đáng sợ, ẩn chứa tức giận: "Thập Tam, muội còn nhỏ. Rất nhiều chuyện ta không so đo với muội, nhưng không có nghĩa là muội muốn làm gì thì làm!”

Ta đã khóc.

Ta đau lòng muốn c.h.ế.t: “Nếu muội như huynh nói thì muội đã đuổi cô ta đi khỏi đây từ lâu rồi.”

Đây là một vấn đề lớn.

Đại sư huynh liền nhốt ta vào một cái hang ở sau núi.

Ngoài ra còn tạo các tầng cấm chế.

"Lý cô nương tới đây là khách. Nếu muội đã không biết tiếp khách thì cứ ở chỗ này đi.”

"Ta sẽ không để muội ra ngoài cho đến khi bí cảnh mở ra.”

Hắn cảnh cáo ta: “Nếu lúc đó muội còn ngoan cố như bây giờ thì cứ tiếp tục ở đây, đừng hòng bước chân vào bí cảnh.”

"Huynh thật bất công!"

"Huynh quá bất công!"

Ta ở trong hang gào thét, khóc lóc thảm thiết: "Ta muốn tỷ tỷ. Chỉ có tỷ tỷ là thương ta!"

Nhị sư tỷ được lệnh ra ngoài làm việc, vẫn chưa trở về.

Các sư huynh khác trong tông môn cũng thấy đau lòng cho ta, nhưng họ không dám giúp ta mà đối đầu với Đại sư huynh.

Ta bị nhốt trong hang một mình.

Quả là chó mất chủ, nghèo gặp xui, cha mẹ qua đời để ta bị ức hiếp.

Vì thế ta chỉ có thể khóc.

Ta khóc từ lúc trời sáng đến khi trời tối, từ lúc mặt trời mọc đến khi trăng lên, khóc đến mức trưởng lão đang bế quan trong động bên cạnh không thể chịu đựng được nữa.

“Rốt cuộc là ai đưa ngươi vào đây thế?”

Vị trưởng lão này tức điên lên: “Nha đầu nhà ngươi sao mà có thể khóc dai như vậy? Chỉ là một chiếc áo giáp thôi mà. Đợi ta xuất quan sẽ làm cho ngươi mấy trăm cái. Nên ngươi làm ơn để ta bình tâm tu luyện, được không?”

Nhưng ta thực sự rất buồn.

"Ta chỉ khóc thôi mà, liên quan gì đến ông?”

Ta nói: “Ta muốn Nhị sư tỷ của ta. Tỷ tỷ đến đây thì ta sẽ không khóc nữa.”

Trưởng lão sửng sốt một lát.

Rồi ông ta cười.

"Phù Cảnh luôn lạnh lùng, sao nó lại va phải ngươi thế này?”

Lão già này cố ý nói xấu trêu chọc ta: "Con ngốc này! Đừng mắng sư huynh của ngươi nữa. Trong mắt các tiền bối chúng ta đều muốn tác hợp Đại sư huynh và Nhị sư tỷ của ngươi thành một đôi.”

Cái gì?!

Ta đã bị sốc.

"Các vị đều bị mù sao?"

Ta tức giận: “Đại sư huynh là một tên khốn, sao xứng với Nhị sư tỷ?”

Trưởng lão cười lớn.

"Đứa ngốc này thật thú vị. Quên đi! Bây giờ để ta giúp ngươi tìm tỷ tỷ.”

Ông ấy nói: “Ta thay ngươi truyền mật âm, ngươi tên là gì?”

Ta vừa khóc vừa nói: “Ta tên Nguyễn Miêu Miêu, xếp thứ mười ba.”

Nghe thấy cái tên này, người ở hang động bên cạnh chợt im lặng một lúc.

"Miêu Miêu, đừng khóc nữa."

Khi trưởng lão lên tiếng lần nữa, giọng điệu rất ôn hòa: "Miêu Miêu, ta đã báo cho Phù Cảnh. Bây giờ ta sẽ mở phong ấn cửa hang. Ngươi đừng đau lòng nữa, được không?”

Sự dịu dàng đột ngột này khiến ta khá cảnh giác.

Ta nói ra điều ta đang nghĩ: "Tại sao ông lại tốt với ta như vậy? Ông là ai?"

"Ta sao?"

"Ta là Tam trưởng lão."

Ông ấy nói: "Nhị tỷ của ngươi là đệ tử trực tiếp của ta."

"Ngươi có muốn sang đây ngồi cùng ta không?”

Ta cắn môi và nghĩ về điều đó.

“Đến chỗ ông thì có ích lợi gì?”

Tam trưởng lão sửng sốt một chút: "Ngươi muốn ích lợi gì?"

Ta liền nói: “Ta muốn ông giúp ta đuổi Lý Diệu Diệu rời khỏi đây ngay.”

“... Đúng là đứa trẻ cố chấp.”

Yêu cầu này khiến ông ta hơi đau đầu.

Nhưng vị Tam trưởng lão này rất dễ nói chuyện: "Được rồi, ta sẽ đuổi cô ta đi. Ngươi vui chưa?"

Ta rất hài lòng.

Một tông môn chỉ nên có một trà xanh mà thôi!