Trà Xanh Cấp Thấp Chinh Phục Nữ Chính

Chương 6



12.

Nhị sư tỷ nhận được tin tức rất nhanh đã trở về.

Khuôn mặt nàng thâm trầm và tức giận bừng bừng.

Thậm chí trên đường gặp đệ tử đồng môn, nàng cũng không chào hỏi mà ngự kiếm bay đến sau núi cứu ta.

Sau đó bắt gặp ta đang lén hái linh quả của tông môn để ăn.

Nữ chính nhìn thấy ta thì không nói một lời đã bế ta lên và rời đi.

"Bí cảnh Tây Nam đã mở ra, ta dẫn muội đi tới đó."

Giọng điệu của nàng lạnh lùng, thậm chí còn mỉa mai: "Sư huynh thật tốt, vì một nữ nhân xa lạ mà đem sư muội của mình nhốt vào hang động.”

"Đây là cách sư huynh đối đãi khách sao?”

Nàng cười khẩy: "Thật thú vị!"

Mấy vị sư huynh sợ chúng ta đánh nhau nên đã chạy đến từ sớm.

Kết quả bọn họ gặp cảnh tượng Nhị sư tỷ đang tức giận, cả đám ước gì mình chưa từng xuất hiện.

Sư huynh cau mày và nhìn ta.

Hắn thực sự không hiểu tại sao ta lại ghét Lý Diệu Diệu như thế.

Và hắn càng khó hiểu vì không biết ta đã dùng thủ đoạn gì mà khiến Tam trưởng lão của tông môn, người chưa bao giờ xuất hiện phải đặc biệt truyền âm cho hắn, một hai phải đuổi Lý Diệu Diệu đi.

“Sư muội Thập Tam,” sư huynh nói, “Ta nghĩ chuyện này có chút hiểu lầm.”

"Hiểu lầm?”

“Là ngươi đã nhốt Miêu Miêu.” Nhị sư tỷ lên tiếng.

“Và chính ngươi đã cưỡng ép lấy áo giáp của Miêu Miêu đưa cho kẻ khác.”

"Đừng quên áo giáp mà ta mang về là tài sản của tông môn, không phải của ngươi. Sao ngươi dám mang đồ của tông môn cho người ngoài?”

Sư huynh không nói nên lời khi bị Nhị sư tỷ hỏi.

Vì vậy sư huynh cũng có chút tức giận, bắt đầu gọi tên nàng: "Phù Cảnh nhị sư muội, trong ấn tượng của ta thì muội không phải người như vậy.”

"Ta là loại người thế nào?"

Nhị sư tỷ cười lớn: "Ta không quan tâm ngươi nhìn ta thế nào. Nhưng ta vẫn phải nể ngươi một bậc vì ngươi có thể đối đãi với sư muội của mình như thế mà vẫn không thấy thẹn với lương tâm.”

Nam chính tức giận: “Trần Phù Cảnh!”

Tiếng hét lớn này ẩn chứa linh lực.

Nó làm ta sợ đến mức toàn thân run rẩy.

Giỏi lắm!

Lý Diệu Diệu hai ngày nay đã làm xong việc của ta trong ba năm. Cô ta trực tiếp đem toàn bộ tông môn chúng ta quấy phá từ trên xuống dưới.

Nữ chính không hề sợ hãi chút nào.

Nàng thậm chí còn kiêu ngạo: "Tùy ngươi thiên vị ai, nhưng ta chỉ thiên vị Miêu Miêu. Bí cảnh này Miêu Miêu đi theo ta, hơn nữa chỉ có thể đi theo ta. Nếu như ngươi nguyện ý để chúng ta cùng đi thì ta sẽ đi với Miêu Miêu, còn không thì chúng ta tách ra.”

"Đây cũng chính là ý tứ của Tam trưởng lão."

Nghe được cái tên này, Lý Diệu Diệu ngẩng đầu lên nhìn ta.

Ánh mắt cô ta rất kỳ lạ.

Ta đã nhạy bén bắt được ánh mắt không ổn đó.

Cô ta mỉm cười với ta.

Ngoài mặt thì có vẻ là cử chỉ thân thiện nhưng nó ẩn chứa toàn sự ác ý.

Ta không biểu lộ gì trên mặt và đưa ngón giữa với cô ta.

Cô ta:... Con nhỏ này học được thứ mất dạy như thế từ ai vậy?

13.

Khi nói đến trà xanh, Lý Diệu Diệu thật sự là chuyên nghiệp.

Cô ta nhận thấy thái độ không thân thiện của chúng ta thì ngay trong đêm đã cuốn gói rời đi, chỉ để lại phong thư tình than thở khóc lóc, tỏ vẻ mình không muốn làm cho sư huynh khó xử.

Trong tương lai, sự sống và cái c.h.ế.t đều do số mệnh quyết định nên mong huynh ấy đừng bận tâm.

Đọc xong bức thư này, Đại sư huynh và Nhị sư tỷ lại cãi nhau.

Ta không khóc.

Bởi vì ta mệt.

Các sư huynh khác cũng mệt.

Trong lòng bọn họ tuyệt vọng, nghĩ thầm bằng không đừng đi, chỉ là cái bí cảnh mà lại phát sinh nhiều chuyện như vậy.

Nhưng trong lòng ta biết rõ, Lý Diệu Diệu sẽ không bao giờ bỏ cuộc dễ dàng như vậy.

Quả nhiên, vào ngày thứ hai sau khi chúng ta đi về hướng Tây Nam và bước vào bí cảnh.

Sư huynh đã cứu được Lý Diệu Diệu đang bị quái vật truy đuổi.

À! Trên thế giới có những sự trùng hợp lạ lùng như thế đấy!

Ta nói với giọng điệu không mỉa mai: “Đại thẩm, chúng ta lại gặp nhau rồi.”

Cánh tay của Lý Diệu Diệu bị quái vật cắn, sư huynh đang băng bó cho cô ta.

Sắc mặt cô ta tái nhợt, trông qua thật là đáng thương.

Khi nghe ta nói điều này, toàn thân cô ta chợt run rẩy.

Đại sư huynh chẳng thèm quan tâm ta.

“Thập Tam muội.”

Hắn lạnh lùng nói: “Diệu Diệu cô nương lớn tuổi hơn ngươi. Ngươi nên coi lại cách nói chuyện của mình.”

Ta chỉ liếc hắn.

Hắn trông thấy bộ dạng đó của ta thì lập tức nổi giận.

"Bỏ qua đi, sư huynh. Bỏ đi!"

Một số sư huynh đệ bên cạnh vội vàng đến khuyên ngăn mới miễn cưỡng đè được cơn giận của Đại sư huynh xuống.

Thập sư huynh nói thêm: "Miêu muội muội của chúng ta trước giờ tính tình xấu như thế. Đây đâu phải lần đầu tiên huynh biết muội ấy. Huynh còn nói nữa thì muội ấy sẽ khóc bây giờ.”

Ta bị huynh ấy làm cho nghẹn họng. Ta cố gắng kiềm cơn giận rồi chạy đi tìm Nhị sư tỷ.

Vừa lúc, có một đội ngũ tông môn khác cùng chúng ta gặp nhau, dựng trại cách đó không xa.

Nhị sư tỷ cùng Ngũ sư huynh đều đi qua đó chào hỏi bọn họ.

Đúng vậy, đội nhóm này đến từ Thiên Nguyên tông.

Là môn phái của vị hôn thê Ngũ sư huynh.

Tiểu Lục tỷ tỷ lần này cũng tới.

Nàng ấy là một nữ tử có tính tình kiên quyết, bình tĩnh, cùng Nhị sư tỷ vô cùng hoà hợp.

“Nữ nhân kia chính là Lý Diệu Diệu?"

Tiểu Lục tỷ tỷ nhìn thấy, cũng nhíu mày: "Vô duyên vô cớ chẳng ai lại đi lấy lòng như thế. Không gian thì cũng là trộm.”

Thấy ta đang tức giận chạy tới đã lập tức trốn sau lưng Nhị sư tỷ thì Tiểu Lục tỷ tỷ đưa tay nhéo mặt ta.

Tiểu Lục tỷ tỷ cố ý trêu chọc ta: “Tức giận làm gì? Nếu không thích cô ta thì lén đưa cô ta đến nơi hoang vắng rồi g.i.ế.t c.h.ế.t đi.”

Ta:?

Ngũ sư huynh, nam nhân bình phàm như huynh tại sao lại tìm được vị hôn thê tàn nhẫn như thế này?

"Tu tiên giới chính là kẻ mạnh g.i.ế.t kẻ yếu.”

Tiểu Lục tỷ tỷ sờ sờ đầu ta: "Miêu Miêu tiểu muội muội, thân là nữ tử, chúng ta phải tự mình đứng vững mới tốt.”

“Nếu muội không thích cô ta thì nên tìm cách g.i.ế.t ngay tại chỗ.”

Ta:...

Ta vô cùng choáng váng.

Nhưng Nhị sư tỷ ại "Ừ" một tiếng, cũng đồng tình.

Nữ chính tỷ tỷ trở tay vỗ nhẹ lưng ta, dịu dàng nói: "Miêu Miêu còn nhỏ, thời gian lâu dài, từ từ mà học hỏi.”

Ta chậm rãi ôm lấy vòng eo thon gọn của nữ chính không chịu rời đi.

“Họ đều không thích muội.” Ta lẩm bẩm.

“Trong thâm tâm muội biết họ đều nghĩ muội là một kẻ ngốc. Họ thấy muội cản trở, làm phiền. Chỉ có tỷ là tốt với muội.”

Thế là hai tỷ tỷ cùng cười.

"Ai không thích muội?" Một tay tỷ tỷ đặt lên kiếm, một tay sờ đầu ta.

Ánh mắt nàng nhìn quét qua rất lạnh lùng và đầy sát khí: “Ai ghét Thập Tam sư muội?”

Tất cả các sư huynh đều run rẩy.

Đứa nhỏ này bình thường rất ngốc, nhưng hiện tại lại nói rất rõ ràng mọi việc.

Lúc này, Lý Diệu Diệu suy yếu nói: "Đều tại ta, là ta làm cho muội muội Miêu Miêu đau lòng.”

Đại sư huynh lại cau mày.

Nhưng Nhị sư tỷ đã không khách khí nói: “Đúng vậy, ngay từ đầu đều là lỗi của cô.”

Mọi người:...

Đúng thế!

Chúng ta không thể nói về điều này nữa.

Thế là các sư huynh vội vàng chuyển chủ đề bằng cách thu dọn đồ đạc và chuẩn bị đi vào sâu trong bí cảnh.

Nơi này linh khí dư thừa nên cỏ mọc rất bất thường.

Vừa đi ta vừa vung kiếm quét xung quanh, sợ rằng có con rắn nào đó sẽ bất ngờ nhảy ra.

Nhưng đột nhiên, ta bị hụt chân và ngã xuống đất.

“Á! Á!”

Những tiếng la hét bắt đầu vang lên.

Trong khoảnh khắc đó, tất cả mọi người đều biến khỏi mặt đất một cách bí ẩn.

Giống như bị đám cỏ này ăn mất vậy.