Trà Xanh Cấp Thấp Chinh Phục Nữ Chính

Chương 7



14.

Trời đất quay cuồng.

Ta ngã đập mạnh mông xuống đất.

Sau khi vất vả đứng lên, ta bắt đầu hoảng sợ.

Nơi này tối tăm, có lẽ là bên dưới lòng đất. Có rất nhiều người ngã xuống đây, nhưng ta không biết họ là ai.

Chẳng lẽ đây là nơi bí mật bên trong bí cảnh?

Mọi người đều đã nhận thức tình huống lúc này.

Ai cũng lộ ra vẻ tham lam và đề phòng lẫn nhau.

Người tu tiên, ai mạnh thì kính, việc họ lập mưu g.i.ế.t người để đoạt bảo vật không phải là hiếm.

Đầu ta có chút nhức nhức.

"Ưm?"

Tiểu Lục tỷ tỷ cũng ngã xuống đây.

Nhưng tỷ ấy cảnh giác hơn ta. Khi ngã xuống đất thì thanh kiếm của tỷ ấy cũng đã ra khỏi vỏ.

Lúc nhìn thấy ta, tỷ ấy rất ngạc nhiên: “Sao muội cũng rơi xuống đây vậy?”

"Nhanh tới chỗ tỷ."

Tiểu Lục tỷ tỷ che chắn ở trước mặt ta, tay cầm kiếm phòng bị.

Tỷ ấy nheo mắt nhìn sang đây: “Có gì đó không đúng.”

Lời còn chưa dứt, cách đó không xa đã có người hét lên.

Chính là lúc này! Giờ không ra tay thì khi nào mới ra?

Da đầu ta tê dại, cả người nổi da gà.

Nhưng xung quanh tối đen, chỉ có thể nghe thấy tiếng kiếm va vào nhau.

Nhiều người hoàn toàn biến mất trong bóng tối.

May mắn thay, Tiểu Lục tỷ tỷ luôn bình tĩnh và mạnh mẽ.

"Chúng ta đều là tu sĩ đồng đạo."

Tỷ ấy hét lên, âm thanh truyền đi rất xa: "Cần gì ở đây c.h.é.m g.i.ế.t lẫn nhau?"

Nhưng tất cả những gì tỷ ấy nhận được chỉ là những tiếng kêu thảm thiết.

Tiểu Lục tỷ tỷ ngưng thần lắng nghe và phát hiện nơi này có rất nhiều người, vô cùng hỗn loạn.

Nhưng chúng ta khi đến đây đâu có nhiều người như thế?

Hơn nữa, phần lớn đều là người cùng một tông phái, thân thiết như huynh đệ, sao có thể c.h.é.m g.i.ế.t nhau?

Một suy đoán đáng sợ chợt xuất hiện.

Nơi này đã sớm có mai phục và chỉ chờ chúng ta ngã xuống mà thôi.

Sắc mặt của Tiểu Lục tỷ tỷ vô cùng khó coi.

Tỷ ấy kéo tay ta chạy như bay, vừa chạy vừa trốn.

Ta bám sát tỷ ấy, cố gắng không gây ra tiếng động.

Dưới lòng đất này có lẽ là một cái hang động, đường đi lại phức tạp, mấy lần suýt chút nữa đụng phải người, may mắn thay, Tiểu Lục tỷ tỷ luôn kịp thời tránh né.

Tỷ ấy trầm ổn, quyết đoán và dũng cảm.

Trên đường đi, chúng ta đã gặp vài xác c.h.ế.t nằm rải rác.

Tiểu Lục tỷ tỷ bước tới lục soát.

Quả nhiên, chiếc túi của họ rỗng tuếch.

Trong chuyến đi đến bí cảnh này, tất cả các tông phái lớn đều sợ đệ tử xảy ra chuyện nên đã tặng cho họ rất nhiều bảo vật, linh dược, tiên đan và pháp khí.

Chúng ta thậm chí còn gặp thi thể của hai đệ tử Thiên Nguyên tông.

Các nàng c.h.ế.t không nhắm mắt.

Bởi vì y phục của Thiên Nguyên tông có sẵn tính phòng thủ nên quần áo của các nàng đã bị lấy hết.

Tiểu Lục tỷ tỷ siết chặt chuôi kiếm trong im lặng.

Sự tức giận sôi sục trong mắt tỷ ấy.

Rốt cuộc là ai đã lên kế hoạch, rốt cuộc là ai lá gan như vậy? Cái gì cũng thiết kế tốt để chờ ở chỗ này, g.i.ế.t người đoạt bảo vật!

Bí cảnh cái khỉ gì?

Chính chúng ta là kho báu lớn nhất trong bí cảnh này đây!

15.

Mặt đất tối tăm không có ánh sáng, lại cực kỳ quái lạ.

Tiểu Lục tỷ tỷ dắt theo ta, đi ngược gió, cẩn thận đối phó với đám sát nhân này.

Có lẽ chúng ta đã may mắn.

Sau khi đi được một giờ, gió trở nên mạnh hơn.

Có ánh sáng thấp thoáng ở lối ra.

Tiểu Lục tỷ tỷ không cho ta ra ngoài.

Chỉ để ta trốn trong một cái động gần lối ra.

Tỷ ấy dặn dò ta: "Những kẻ này đều có chuẩn bị mà đến, lối ra có thể có mai phục, muội không nên tùy tiện đi ra ngoài.”

“Ta vừa truyền âm cầu tông môn giúp đỡ. Muội ở lại đây, không được đi đâu cho đến khi có người đến cứu.”

Ta nắm chặt tay áo tỷ ấy không buông.

Vì ta biết tỷ ấy sắp làm gì.

“Lục tỷ tỷ, chúng ta cùng đợi.”

Ta run rẩy nói: “Bọn họ rất đông, tỷ sẽ không thể địch lại...”

Tiểu Lục tỷ tỷ vô cùng bình tĩnh, tỷ ấy sờ đầu ta.

Tỷ ấy là một người tu tiên chân chính, có thù phải báo.

"Ta phải đi."

Tỷ ấy cười nói: “Các sư muội của ta đã c.h.ế.t, ta làm sao có thể để những kẻ kia được sống?”

16.

Chờ gió, đợi mưa.

Chúng ta chờ một nhóm lão nhân trong môn phái tới cứu mạng đệ tử.

Đệ tử nội môn Thiên Nguyên tông, Lục Uyển, trong lòng hận ý ngập trời, quyết tâm báo thù.

Tỷ ấy có tu vi thâm sâu nắm chặt thanh kiếm trong tay.

Tỷ ấy đã g.i.ế.t vài kẻ sát nhân.

Sau đó, khi tỷ ấy quay lại liền phát hiện ra rằng ta đang bí mật giúp tỷ ấy đánh đòn cuối cùng.

“Không phải ta bảo muội trốn đi sao?”

Tỷ ấy nóng nảy nói: “Đứa nhỏ này thật là…”

“Muội ổn, Lục tỷ tỷ.”

Ta nói: “Muội rất ổn mà.”

Lục Uyển vừa vội vừa tức, còn chưa kịp răn dạy ta, lại nghe thấy tiếng bước chân.

Tỷ ấy lập tức cầm kiếm dẫn ta trốn đi.

Nhưng lần này... cuối cùng cũng là người quen của chúng ta.

“Thập Tam muội?”

Mấy sư huynh chật vật đỡ nhau chạy trối c.h.ế.t, thiếu chút nữa giẫm c.h.ế.t chúng ta.

Ngũ sư huynh sửng sốt: "Sao muội lại ở đây?"

Hắn thấy vị hôn thê, vui mừng phát khóc: "Uyển Uyển, sao nàng cũng ở chỗ này?"

Ta thực sự không nói nên lời về sự đối xử khác biệt này.

Nhưng họ thực sự rất khốn khổ.

Mỗi vị sư huynh này đều bị thương nặng, người đầy m.á.u, hai người trong số họ đã bất tỉnh.

Theo lời của Ngũ sư huynh, bọn họ vừa ngã xuống, mấy chục tu sĩ lập tức lao tới vây g.i.ế.t bọn họ.

May mắn thay, họ đã điên cuồng chống trả.

Đối phương không ngờ bọn họ lại có thể điên cuồng như vậy - hơn nữa còn g.i.ế.t c.h.ế.t địch thủ.

Ta nghe được lập tức hoảng hốt: “Nhị sư tỷ đâu?”

“Đánh thắng rồi sao không thấy tỷ ấy?”

Ngũ sư huynh trầm mặc một hồi.

“... Chúng ta đã thắng, nên chúng ta nghĩ sẽ không còn nguy hiểm gì khi tìm lối thoát.”

Hắn cúi đầu nhìn xuống: “Trên đường đi gặp chúng ta gặp đệ tử mặc quần áo của Thiên Nguyên tông nên lập đội đi chung.”

Thời khắc này, ta sởn gai ốc.

“Bọn đó căn bản không phải đệ tử Thiên Nguyên tông.”

Ngũ sư huynh buồn bã nói: “Khi chúng ta đến ngã ba đường, bọn chúng lại phối hợp đánh chúng ta.”

Ta bắt đầu run rẩy.

"Nhị sư tỷ... Nhị sư tỷ một mình dụ dỗ phần lớn đạo tặc, hướng về phía đông."

“Huynh cũng không biết tỷ ấy…”

Không đợi huynh ấy nói xong, ta đã chạy nhanh về phía đông.

Tiểu Lục tỷ tỷ kinh hãi: "Thập Tam! Đừng đi!"

“Muội phải đi, làm sao muội không đi được!”

Ta hét lên: “Nhị sư tỷ sẽ không c.h.ế.t, muội cũng vậy. Muội phải đi!”

Ngũ sư huynh nóng nảy, quay người lại bắt ta: "Muội mới ở Trúc cơ kỳ, nếu đi thì chẳng phải là tự tìm c.h.ế.t sao?”

“Họ thậm chí có thể là ma tu! Ma tu rất tàn nhẫn...”

Nhưng Ngũ sư huynh lại không bắt được ta.

Nghe nói Nhị sư tỷ tung tích không rõ, ta đã bắt đầu khóc: "Bọn họ không phải ma tu, bọn họ chính là đồng đạo, muốn g.i.ế.t chúng ta cướp đồ mà thôi!"

Tiểu Lục tỷ tỷ rất tức giận: "Mặc kệ có phải ma tu hay không đều sẽ giết muội, muội không thể..."

Lúc đó ta quay lại và nhìn họ.

Bọn họ đều hít một ngụm khí lạnh.

Ánh sáng trong động mờ ảo, nhưng ma văn đỏ sậm trên mặt ta tỏa sáng.

“Bọn họ không phải ma tu. Chính ta mới là ma tu.”