Trà Xanh Cấp Thấp Chinh Phục Nữ Chính

Chương 8



17.

Đa số đệ tử của Trường Hoài tông đều là trẻ mồ côi.

Ta thì không.

Ta có mẹ ruột và mẹ ta là một nữ nhân điên khùng.

Bà là ma tu, lại dám dẫn ta lên núi, tìm người quen của bà ở Trường Hoài tông, mở miệng đã muốn ta trở thành đệ tử nội môn.

Một người dám hỏi, một người dám đồng ý.

Trường Hoài tông thật sự nhận ta làm đệ tử.

Ta c.h.ế.t lặng.

Ai có thể ngốc như thế?

Trường Hoài tông là danh môn chính phái, chủ tu về kiếm đạo, võ đức dư thừa.

Nếu bọn họ phát hiện ta là ma tu, không phải sẽ c.h.é.m ta ngay tại chỗ sao?

May mà trong Trường Hoài tông có rất nhiều kẻ điên.

Nên chẳng thấy ai thấy ta bất thường.

Mẹ ta đưa ta vào và rời đi một cách thoải mái.

Trước khi rời đi, bà ấy nắm tay ta, chỉ vào những người trong sân tập và nói với ta rằng thế giới chúng ta đang sống là một cuốn sách.

Đại sư huynh chính là nam chính.

Nhị sư tỷ là nữ chính.

Ta: "Còn con thì sao?"

Mẹ nhìn ta trìu mến: “Con à, con chỉ là một tiểu ngốc nghếch trong sách thôi.”

Ta: "... Điều đó có nghĩa là gì vậy?"

Mẹ ta nói sớm muộn gì ta cũng sẽ bị nam chính g.i.ế.t c.h.ế.t.

Thế nên bà ấy cố tình dựa vào quan hệ để cho ta nhập môn, chính là vì để ta đi theo nịnh nọt nam chính.

“Cận thủy lâu đài tiên đắc nguyệt.”

(Ý nghĩa của câu thành ngữ này là chỉ những lâu đài gần nước sẽ nhìn thấy ánh trăng trước tiên. Ví với việc có quan hệ gần gũi với một người, hoặc là có các mặt như chức vụ, hoàn cảnh thuận lợi thì sẽ sớm có được lợi ích hoặc thuận lợi.)

Mẹ ta rất có kinh nghiệm: “Con nên có quan hệ tốt với hắn thì hắn sẽ không g.i.ế.t con.”

Ta: "... Mẹ ơi, mẹ đang nói gì vậy?"

Mẹ ta nói đó là chuyện đã xảy ra.

Nam chính và nữ chính phải trải qua đau khổ rất nhiều mới có thể thành đôi.

Nhưng đây không phải là điều ta nên lo lắng.

Ta chỉ cần tìm cách cứu mạng mình.

Ngày hôm đó, ta đứng ở rìa sân tập, ngơ ngác nhìn các thiếu niên thiếu nữ đang luyện tập bên trong.

Thế kiếm rất khủng khiếp.

Ta nhìn đến mức phát khóc.

Mẹ ơi, kiếm pháp của Đại sư huynh thật sự rất tốt, nếu hắn muốn g.i.ế.t con, chẳng phải chỉ trong vài phút thôi sao?

Trong số những kẻ điên trong tông môn, chỉ có một thiếu nữ vì ta mà ngừng kiếm.

"Ta tên Phù Cảnh, xếp thứ hai. Muội chính là tiểu sư muội mới tới phải không?”

Nàng bước tới lau nước mắt cho ta: “Muội đừng khóc nữa.”

18.

Những lời điên rồ của mẹ ta là sự thật.

Đại sư huynh là nam chính, Nhị sư tỷ là nữ chính.

Họ được định sẵn trong cốt truyện ngược thân ngược tâm.

Nhưng khoảnh khắc Nhị sư tỷ nắm tay ta, trong lòng ta tự nhủ, nữ chính tỷ tỷ, những khổ đau này, ta sẽ vì tỷ mà gánh chịu.

Vì nữ phụ trà xanh sẽ luôn gặp khó khăn, tổn thương và bị khiển trách.

Ta sẽ chống lại nhân vật nam chính và thậm chí bị đuổi khỏi tông phái.

Không ai cần, không ai yêu.

Chỉ vì là nữ trà xanh - tất cả những phút giây đồng cảm đã qua đều không còn nữa.

Nữ chính tỷ tỷ, ta sẽ chịu đựng những khó khăn này cho tỷ.

Tỷ sẽ mãi là bông hoa trên núi cao của tông môn, là một nữ sĩ trong sáng như ánh trăng.

Không ức hiếp, không tổn thương, không hiểu lầm, không phản bội.

Chào tỷ tỷ!

Ta sẽ chịu khổ thay tỷ và ta sẵn sàng chịu đựng tất cả vì tỷ.

19.

Ma tu không được chính đạo cho phép.

Bởi vì quá mạnh mẽ, chính đạo đánh không lại.

Tiểu Lục tỷ tỷ mang theo Ngũ sư huynh, đi theo ta từ xa, nhìn ta vừa đi vừa g.i.ế.t.

Ta im lặng, thờ ơ và thanh kiếm của ta không bao giờ rơi.

"Người ta nói, ma tu công pháp rất tàn ác, dễ dàng làm người ta mê loạn."

Ngũ sư huynh dựa vào Tiểu Lục tỷ tỷ nói: "Nhưng ta cảm thấy Miêu Miêu rất bình thường."

Ta: "... Ta không muốn nói với huynh lời này, nhưng não yêu đương của huynh điên hơn ta nhiều!"

"Não yêu đương của ta thì sao điên bằng muội?"

Ngũ sư huynh tự tin nói: "Trong đầu muội chỉ có Nhị sư tỷ. Muội mới là người đáng sợ!”

Tiểu Lục tỷ tỷ đang giúp ta băng bó vết thương.

Tỷ ấy nói: "Huynh muội các người đều không bình thường."

Đi bộ được một giờ, đột nhiên ta lại nghe thấy tiếng đánh nhau.

"Nhị sư tỷ!"

Ta chạy như bay ra, mừng rỡ như điên: "Tỷ tỷ, muội tới rồi!"

Cảnh tượng thật bi thảm, x.á.c người nằm ngổn ngang khắp nơi.

Nhị sư tỷ kiệt sức, chống đỡ thân thể bằng kiếm, giằng co với kẻ thù.

Đại sư huynh đã hôn mê bất tỉnh.

Lý Diệu Diệu cũng đầy vết thương, cô ta đứng cùng một đám tu sĩ xa lạ.

"Chính là cô ta."

Lý Diệu Diệu vừa nhìn thấy ta đã lập tức ra lệnh: “Bắt nó cho ta. Không biết cô ta có lai lịch thế nào lại có giao tình với Tam trưởng lão của Trường Hoài tông. Bảo vật trên người chắc chắn không ít.”

Nhị sư tỷ tức giận, ép mình đứng lên: "Sao ngươi dám!"

“Ta sợ cái gì?”

Lý Diệu Diệu mỉa mai nói: “Các ngươi tự xưng là danh môn chính phái, ngày thường mắt cao hơn đầu, khinh thường tán tu không có môn phái.”

“Nếu có báu vật của trời đất thì luôn giữ chặt, không để chúng ta cướp mất.”

"Hiện tại, các ngươi đều sẽ c.h.ế.t ở trong tay tán tu, bảo bối đều sẽ thuộc về chúng ta, có buồn cười không?"

Ta trợn mắt.

“Không buồn cười đâu.”

Moá nó!

Nhị sư tỷ đã kiệt sức.

Nàng thật sự đã đứng không vững, nhưng lại rống lên với chúng ta: "Lão Ngũ, mau mang Miêu Miêu chạy đi!"

Nhưng Ngũ sư huynh chỉ yên lặng lui về phía sau.

Nữ chính tức giận: “Sao ngươi lại trốn ở phía sau?!”

Hắn nói: “Đệ... đệ sợ lát nữa m.á.u sẽ bắn lên người đệ.”

Nữ chính: "?!"

Chỉ trong vòng vài lời, ai đó trong nhóm tán tu này đã nắm lấy vai ta.

Ta mỉm cười độc ác nhìn gã