Trà Xanh Công Lược

Chương 1: Người đàn ông tư sắc mê người



Rèm cửa của phòng ngủ kéo lại thật kín, trong phòng tối đen như mực, thoạt nhìn giống như đêm khuya.

Đột nhiên, một tiếng chuông điện thoại dồn dập phá vỡ sự yên tĩnh.

Ôn Dư cau mày quay người lại nhưng tiếng chuông vẫn không ngừng kêu. Cô lần mò trên giường hai lần mới tìm thấy điện thoại. Cô muốn tắt máy nhưng lại không cẩn thận ấn vào nút nghe.

“Xin chào? Ôn tiểu thư”

*Ôn tiểu thư, tôi là Amy của quầy chuyên doanh (1) HXX, khuy măng sét đá quý mà cô đặt làm ở chỗ chúng tôi đã có

rồi, cô có thể đến lấy bất cứ lúc nào.”

Trong phòng ngủ yên tĩnh, giọng nói từ đầu dây bên kia truyền đến rất rõ ràng.

Do Ôn Dư còn bị lệch múi giờ nên cô có chút không vui. Nhưng khuy măng sét mà cô chờ hơn nửa năm đã có, quả

thực là một tin tốt.

Cả hai cảm xúc lẫn lộn cũng làm dịu đi cảm xúc nóng nảy khi bị đánh thức của Ôn Dư.

Cô cầm điện thoại áp lên tai: “Tôi biết rồi”

Sau khi cúp máy, cơn buồn ngủ đã hoàn toàn biến mất, Ôn Dư vén chăn lên xem giờ.

Năm giờ chiều.

Còn nửa tiếng đồng hồ nữa báo thức của cô mới reo.

Buổi tối Ôn Dư có hẹn, dậy cũng dậy rồi, cô tranh thủ thời gian rời giường sớm để trang điểm.

Sáu giờ rưỡi, cô mở tấm rèm cửa nặng nề trong nhà ra.

Một dải ánh sáng rực rỡ chiếu vào cửa sổ sát đất, cả thành phố đều bước vào sự xa hoa của màn đêm.

Sau khi xịt một ít nước hoa yêu thích gần đây, Ôn Dư lấy chìa khóa xe và đi ra ngoài.

Giang Thành chưa bao giờ thiếu xe sang tới lui, nhưng từ trước đến nay chiếc xe của Ôn tiểu thư đây luôn là cảnh tượng độc nhất vô nhị ở thành phố lớn này.

Ferrari LaFerrari, “Pháp Lan Hồng” vừa ngầu vừa đích thực cả Giang Thành này chỉ có một chiếc.

Lần nào cô ra ngoài là đường phố bùng nổ lần đó.

Nửa giờ sau, Ôn Dư lái xe đến Trung tâm Lãng Gia, một tòa nhà nổi tiếng ở Giang Thành. Tối nay, ban nhạc nổi tiếng trong nước sẽ tổ chức một buổi hòa nhạc OST trên sân thượng tầng cao nhất của Lãng Gia.

Tiếng động cơ cuồn cuộn quét bụi đất từ xa đến gần, Ôn Dư điều khiển vô lăng bằng một tay, sau một khúc cua đẹp. mắt, xe vững vàng dừng lại dưới lầu của Lãng Gia.

Cô bước xuống xe, ném chìa khóa cho nhân viên giữ xe: “Cảm ơn”

Nhân viên giữ xe đã biết Ôn Dư từ lâu, cung kính nói: “Không có gì, Ôn tiểu thư”

Ôn Dư có vóc dáng cao, tỷ lệ thân hình cân đối, hơn nữa trên người cô toàn đồ hàng hiệu xa xỉ, đi giữa đám đông luôn có thể dễ dàng thu hút sự chú ý của người khác.

Nhìn thấy Ôn Dư ung dung xách túi rời đi, những người qua đường đang vây xem đi đến chụp ảnh bàn luận.

“Người vừa rồi là đại tiểu thư của Tập đoàn Hoa Đô?” “Là cô ấy, biển số w0214, là xe của Ôn gia.

“Nhìn cô ấy bước đi, tôi cảm thấy như mình cũng bị kéo. theo...”

“Xinh đẹp lại giàu có, người như thế a, sinh ra đã đứng ở vạch đích của chúng ta rồi.”

Ôn Dư vốn dĩ không định đến buổi hòa nhạc tối nay, nhưng người bạn thân duy nhất của cô là Vưu Hân đã nhờ. cô giúp cô ấy lấy thiệp mời. Tình cờ Ôn Dư quen biết với một người trong ban tổ chức, vì vậy khi cô bước vào họ đã lên tiếng chào hỏi.

Vưu Hân đến từ rất sớm và đợi ở chỗ thang máy, khi cô ấy nhìn thấy Ôn Dư thì vui vẻ vẫy tay, nói: “Ở đây!”

Nhân viên nhanh chóng bấm thang máy, thấy Ôn Dư đến gần, gật đầu nói: “Ôn tiểu thư, mời”

Ôn Dư gật đầu xem như đáp lại, sau khi vào trong thang máy cô hỏi Vưu Hân: “Lúc gọi điện chưa nói rõ ràng, cậu muốn gặp ai?”

Vưu Hân trả lời cô: “Là một đạo diễn, họ Trần.” Ôn Dư: “Cậu làm sao vậy?”

Vưu Hân thở dài kể cho Ôn Dư nghe việc vai nữ số ba mà cô ấy giành được đã bị cắt giữa chừng.

Ôn Dư và Vưu Hân là bạn học cấp ba. Điều kiện gia đình của Vưu Hân thuộc dạng bình thường, hồi cấp ba gia đình đưa Vưu Hân đến một trường trung học quý tộc ở Giang Thành học. Họ muốn con gái nhà mình thành danh nhưng ai mà ngờ rằng Vưu Hân luôn chuyên tâm học hành, sau ba năm đỗ vào Học viện điện ảnh Kinh Thị nhưng bối cảnh không có cũng không ai nâng đỡ, sau khi tốt nghiệp rồi vẫn là tuyến 18.

“Tôi nghe nói đạo diễn Trần là một người rất tốt và sẵn sàng cho người mới cơ hội, cho nên tôi muốn nhờ anh ấy giới thiệu tôi.” Vưu Hân lúng túng nói.

Ôn Dư mở miệng, vốn là muốn nói cho cô bạn mình một chuyện chân chính trên đời. Ví dụ như trong buổi hòa nhạc tụ tập toàn những người nổi tiếng này, đừng nói là cô ấy tự tiến cử, cô ấy có thể thân cận với đạo diễn lớn hay không là một vấn đề.

Nhưng khi cô quay đầu lại nhìn thấy ánh mät chờ đợi của cô ấy, cô không đành lòng mà nuốt lời muốn nói vào trong.

Thang máy nhanh chóng đến tầng cao nhất, có người đặc biệt hướng dẫn họ đi tới sân thượng.

Ánh đèn lãng mạn của hội trường xen lẫn hương hoa thơm ngát, mọi người nâng ly đứng nói chuyện vui vẻ, nhìn ra khung cảnh lộng lãy của thành phố khi về đêm trong làn gió đêm nhè nhẹ.

Buổi biểu diễn tối nay là để thúc đẩy giao lưu giữa giới điện ảnh và âm nhạc, vì vậy những người có mặt ở đây đều bước ra từ giới giải trí.

Vừa tìm được chỗ ngồi xuống Vưu Hân đã tiến gần Ôn Dư ngửi một cái, hỏi:

Cậu dùng nước hoa gì vậy, mùi thơm quá.”

Ôn Dư cởi áo gió ra, lộ ra bộ váy bên trong: “Tôi mua nó ở cửa hàng thủ công mỹ nghệ trong lần đi Paris.”

Vưu Hân ngửa người ra sau, cố ý làm ra vẻ, híp mắt nói: “Bảo bối, cậu không vào giới giải trí thật sự đáng tiếc”

Tối nay Ôn Dư mặc một chiếc váy nhung trễ vai màu đen, dưới ánh đèn đêm, chiếc váy nhung đen càng làm nổi bật những đường cong yêu kiều của cô một cách quyến rũ, chất liệu gỗ hơi bóng của ghế ngồi càng tôn lên làn da trắng sáng của cô, làm cho Ôn Dư tỏa sáng giữa đám đông.

Nhẹ nhàng nhưng tràn đầy xa hoa không thể đạt được.

Đúng lúc này, không biết là ai tới, đèn nháy cửa ra vào. đột nhiên liên tiếp nhau không ngừng, phóng viên cùng khách khứa tầng tầng lớp lớp vây quanh người mới tới, chậm rãi đi về phía trước.

Ánh đèn hội trường nối tiếp đuổi theo vừa vặn rơi vào trung tâm đám người, ánh mắt của Ôn Dư cũng bị nó hấp dẫn, liếc mắt nhìn thấy một khuôn mặt bị ánh đèn xẹt qua.

Đường nét khuôn mặt rõ ràng, cao quý và lãnh đạm.

Một lúc sau khuôn mặt ấy biến mất trong bóng tối.

Ôn Dư cũng nhìn đi chỗ khác, từ trong túi lấy ra một ít kem dưỡng bôi lên tay, đáp lại lời vừa rồi của Vưu Hân: “Làm ngôi sao rất mệt mỏi, tôi không có hứng thú lộ diện.”

Vưu Hân cũng vươn tay thoa kem: “Đúng, đúng, đúng,

Ôn tiểu thư được nuông chiều, có bạn trai là người nổi tiếng là đủ rồi, không cần phải tự mình ra ngoài kiếm tiền.”

Đang thoa, Vưu Hân nhìn thấy một người, vừa đứng dậy từ bên cạnh cô vừa nói: “Trợ lý của đạo diễn Trần tới rồi, tôi đi xem xét tình hình.”

Cô ấy vừa đi đã gửi cho Ôn Dư một tin nhắn: “Tôi nghe được đạo diễn Trần đang nghỉ ngơi ở nhà hàng tầng dưới, tôi đi trước đây.”

Mặc dù Ôn Dư cảm thấy cơ hội thành công của Vưu Hân trong việc tự tiến cử là rất nhỏ, nhưng ở cái nơi kịch vui như giới giải trí, không có gì là tuyệt đối như vậy.

Cô lặng lẽ chờ đợi tin tức từ Vưu Hân.

Nhưng cô ấy không quay lại sau bốn màn trình diễn, cũng không trả lời cuộc gọi Wechat nào.

Bên dưới sân thượng là nhà hàng xoay tròn tầng cao nhất của Lãng Gia. Vì buổi hòa nhạc nên nhà hàng sẽ không mở cửa cho công chúng vào tối nay và sẽ phối hợp phục vụ buổi hòa nhạc trong toàn bộ quá trình.

Ôn Dư lo lắng có thể xảy ra chuyện, cô đi xuống lầu tìm kiếm xung quanh, cuối cùng dừng lại trước cánh cửa đang khép hờ của một căn phòng.

Cô gõ cửa: “Hân Hân?”

Không ai trả lời.