Trà Xanh Công Lược

Chương 2: Lãng phí



Ôn Dư đẩy cửa đi vào, trong phòng không có người. Cô tiếp tục đi vào, phát hiện trong sảnh chỉ có hai chiếc ghế sô pha trống không.

Có vẻ như cô ấy không ở đây.

Cô quay người định rời đi nhưng có tiếng giày cao gót vội vã bước vào phòng. Sau đó có một tiếng rầm...

Ai đó đã nhanh chóng khóa cửa lại.

Ôn Dư sững sờ, theo bản năng trốn vào phía sau máy. điều hòa không khí dọc trong sảnh.

Tiếng bước chân đi một vòng từ ngoài vào trong, chắc. là xác định căn phòng an toàn, có người nói chuyện.

“Chị Mạn, chị thật sự muốn làm vậy à? Chị có biết việc này rất mạo hiểm không?”

“Tôi phải chấp nhận rủi ro, là họ Tưởng kia bắt ép tôi. Tôi chỉ muốn lấy lại vai diễn của mình. Tôi đã kiếm bao nhiêu tiền cho anh ta? Bây giờ anh ta lại muốn qua sông phá cầu để nuôi người mới đó sao?”

Chị Mạn? Chẳng lẽ là nữ minh tinh Lê Mạn tham dự buổi hòa nhạc tối nay?

Ôn Dư hơi nghiêng đầu ra ngoài để xác nhận. Quả nhiên

“Nhưng nếu chị thua cược thì sao?”

“Thua?” Lê Mạn cười lạnh: “Cùng lắm là bị tát hai cái, khi đó tôi là người bị hại này sẽ kiện anh ta tội có ý định hiếp dâm, anh ta đừng nghĩ mình có thể thoát tội.”

Ôn Dư: “..” Kích thích như vậy sao?

Dừng nói một chút, Lê Mạn tựa hồ muốn an ủi đối phương: “Yên tâm đi, thuốc mang từ nước ngoài về, chuyển hóa rất nhanh, sau này anh ta có muốn điều tra cũng không phát hiện được.”

Ôn Dư vẫn không kìm được tò mò, lại thò đầu ra ngoài thấy Lê Mạn đang đưa một viên thuốc nhỏ cho người thanh niên trước mặt: “Lát nữa tôi sẽ đi mời rượu anh ta, cậu làm như này...

Hai người thấp giọng nói chuyện vài phút sau lập tức rời đi

Sợ bị coi là đồng lõa, sau khi bọn họ rời đi Ôn Dư cũng không ở lại, ngay sau đó cô theo họ rời khỏi phòng.

Nếu như cô đoán không sai, Lê Mạn đại khái là muốn chuốc thuốc mê một người đàn ông họ Tưởng cùng ngủ một đêm. Khi tỉnh lại, nếu đối phương đồng ý điều kiện trao đổi với cô ta thì mọi người đều vui vẻ. Còn nếu đối phương không đồng ý thì liền tát hai cái rồi cá chết lưới rách.

Ôn Dư không ngờ rằng cô có thể gặp được phiên bản người thật của Kim Liên tại một buổi hòa nhạc, nếu không. làm sao có thể xem kịch vui của giới giải trí, khäp nơi đều có niềm vui và kích thích mà cô không thể ngờ tới.

Khi trở lại sân thượng, Vưu Hân đã ngồi sẵn trên ghế.

Ôn Dư thở phào nhẹ nhõm, tiến lên một bước: “Tôi đã tìm cậu rất lâu, thế nào, xong rồi sao?”

Vưu Hân chán nản: “Đừng nói đến nó nữa” Ôn Dư đã sớm đoán được kết quả này, xoa đầu bạn thân: “Không sao, cùng läm thì không diễn nữa thôi, chị đây sẽ ủng hộ cậu.”

Vưu Hân ngẩng đầu định nói gì đó nhưng lại ủ rũ cúi xuống.

Ôn Dư biết tâm trạng của cô ấy không tốt, suy nghĩ một chút, sau đó chỉ vào Lý Mạn cách đó không xa, thần bí nói: “Đừng buồn nữa, tôi nói cho cậu nghe một chuyện kinh động, cậu có biết ngôi sao Lê Mạn không?”

Vưu Hân liếc nhìn cô tức giận nói: “Sao tôi lại không biết cô ta chứ? Cô ta vừa cướp vai diễn của tôi để đưa cho người khác đấy.”

Ôn Dư nghe vậy sửng sốt, quay đầu lại: “Cô ta cướp của cậu?”

“Lê Mạn là diễn viên chính của buổi biểu diễn đó, vì vậy cô ta muốn đưa người khác vào không phải chuyện khó.”

Ôn Dư thật sự không ngờ tới cô Lê kia lại là người gây ra những rắc rối cho người bạn thân nhất của cô.

Có thể thấy rằng cô ta là một nhân vật lợi hại, nếu không cô ta đã không dám múa rìu qua mắt thợ ở đây.

Ban đầu Ôn Dư không muốn tham gia vào việc khi nấy nghe được nhưng người có liên quan đến Vưu Hân đang ở phía trước, thật sự xin lỗi.

Cô ta đừng hòng đạt được tâm nguyện.

Ôn Dư quan sát những người đàn ông đang tiếp cận xung quanh Lê Mạn, cô hỏi Vưu Hân: “Tối nay có người đàn ông nào họ Tưởng đến không?”

Vưu Hân cau mày: “Tưởng?”

Cô ấy nhìn xung quanh, chỉ về một hướng rồi nói: “Ý cậu là Tưởng tổng, Tưởng Vũ Hách sao, ở đằng kia”

Ôn Dư lập tức nhìn theo. Đọc tr𝘶𝗒ện ha𝗒 tại # trù mtr𝘶𝗒ện.V𝐍 #

Cách Lê Mạn khoảng mười mét, một người đàn ông cao. khoảng một mét tám lăm, dáng người rất bá đạo, vai rộng eo hẹp, chân dài đang đứng dưới sân khấu nói chuyện với mấy người nước ngoài.

Góc mặt quen thuộc...

Ôn Dư nhớ anh là người vừa được rất nhiều phóng viên vây quanh.

Cô vừa nhìn vừa hỏi Vưu Hân: “Lai lịch của Tưởng Vũ Hách này là gì?”

“Lai lịch rất lớn” Vưu Hân vừa rồi còn ủ rũ bỗng lấy lại: “Tổng tài của tập đoàn Á Thịnh, ông lớn của giới ít cả những người hàng đầu của hàng đầu mà cậu biết đều thuộc về công ty của người đàn ông này. Cậu thấy những bộ phim lập kỷ lục phòng vé không có mười bộ thì chín bộ là do anh ấy đầu tư, có thể nói anh ấy là một ông chủ siêu cấp nắm giữ vận mệnh của vô số nghệ sĩ.”

Thân phận này, chắc chăn là anh, không sai được.

Ôn Dư không khỏi xúc động, so với sự tự tiến cử ngu ngốc của Vưu Hân thì đẳng cấp của Lê Mạn cao hơn nhiều.

Chuyện đập nồi dìm thuyền này, một khi thành công nó sẽ thu được vô số danh tiếng và tài nguyên.

Chỉ tiếc là cô ta không biết được sự góp mặt của cô trong kế hoạch hoàn mỹ của mình.

Ôn Dư vội vàng lấy giấy bút từ trong túi xách ra, cô vừa mới viết xong đã thấy Lê Mạn bưng hai ly rượu đi về phía Tưởng Vũ Hách.

Cô ta đi đến trước mặt người đàn ông, mỉm cười tự nhiên, không biết đang nói gì, sau đó đưa ly rượu trên tay cho anh.

Giỏi thật, vậy mà đã bắt đầu rồi sao. “Cậu viết cái gì vậy?” Vưu Hân tò mò hỏi. “Suyt...”

Ôn Dư không có thời gian để giải thích cho Vưu Hân, cô gấp mảnh giấy lại rồi đi về phía người đàn ông.

Khoảng cách ngày càng gần.

Các đường nét trên khuôn mặt người đàn ông cũng trở nên rõ ràng hơn.

Trên người anh mặc một chiếc áo sơ mi đen cùng với bộ âu phục màu đen lạnh lùng, khuôn mặt trời sinh cao lãnh, đường nét tỉnh xảo sắc bén, khi cười ánh mắt điềm tĩnh nhưng tỏa ra khí thế mạnh mẽ bức người.

Ðó là loại khí thế mà chỉ toát ra từ người cấp cao.

Bỏ qua những lời vu khống của Lê Mạn dành cho Vưu Hân, thật đáng tiếc khi ngay cả một người đàn ông đẹp trai và ngon miệng như vậy cũng bị hại phải ngủ với một con rắn như Lê Mạn.

Lãng phí.

Gió đêm thổi qua, Ôn Dư hất mái tóc xoăn dài quyến rũ và dịu dàng, bước đi trên đôi giày cao gót tinh xảo, cô tùy. tiện nhận lấy một ly rượu tù người phục vụ đi ngang qua, tự nhiên tạo ra va chạm khi đi ngang qua Tưởng Vũ Hách.

Trong lúc rối loạn, cô giấu tờ giấy rồi nhanh chóng nhét vào túi áo của người đàn ông.

“Ôi, thật xin lỗi” Cô cười nhẹ nhàng giả vờ xin lỗi, sau đó rời đi như không có chuyện gì xảy ra.

Toàn bộ quá trình diễn ra tự nhiên đến hoàn mỹ. Lê Mạn căn bản không để ý tới dáng vẻ của Ôn Dư, vẫn như cũ cười hỏi: “Tưởng tổng, uống một ly rượu xem như.

cho tôi chút mặt mũi đi?”

Tưởng Vũ Hách không trả lời cô ta ngay, dừng lại hai giây, anh xoay người lại.

Bóng người mặc chiếc váy nhung đã bị ánh sáng và bóng tối làm cho mờ đi, khó có thể nhìn rõ.

Điều duy nhất còn lại là mùi hương thoang thoảng và đặc biệt của gỗ cẩm lai trong không khí.

Nồng nhiệt và tươi sáng.

Anh cụp mắt xuống, lấy ra thứ mà người phụ nữ đã vất vả để lại từ trong túi.

Hóa ra nó là một tờ ghi chú nhỏ... [Đại Lang, thuốc, hiểu không?]

Tưởng Vũ Hách: