Trà Xanh Công Lược

Chương 103



“Không cần”

Ôn Dư sợ rằng Tưởng Vũ Hách sẽ lại tức giận giống như lần trước cô đi gặp Chu Việt vậy.

Dưới ánh đèn đường, khuôn mặt Ôn Dư gầy đi một chút, nhiều năm không gặp, Ôn Thanh Hữu luôn cảm thấy áy náy và yêu thương cô.

Anh ấy vươn tay muốn xoa bóp mặt Ôn Dư, nhưng Ôn Dư đột nhiên lùi lại.

Hai tay Ôn Thanh Hữu cứng ngắc trên không trung, anh ấy dừng một chút, sau đó cười nói: "Không quen."

Ôn Dư có chút lúng túng, càng thêm xấu hổ: “Em xin lỗi, có lẽ em vẫn chưa bình tĩnh được, bởi vì thực sự, anh trở về quá đột ngột."

Ôn Thanh Hữu có thể cảm nhận được sự xa lạ mà em gái dành cho mình, trầm mặc một lát, anh ấy gọi tên của cô: “Dư Dư”

“Vâng?” Anh ấy lấy ra từ trong túi một tờ giấy, đưa cho Ôn Dư.

Ôn Dư cầm lấy, tờ giấy đã cũ có vệt ố vàng, bên trên còn có một bức tranh trẻ con.

Một cậu bé và một cô bé đang nắm tay nhau dưới ánh mặt trời.

Ôn Dư nhớ rằng đây là món quà cô tặng Ôn Thanh Hữu vào ngày sinh nhật thứ mười hai của anh ấy.

Năm đó cô sáu tuổi. Không lâu sau đó, họ chia cách.

Ôn Thanh Hữu nói: “Mỗi tuần Chu Việt sẽ nói cho anh biết em đã làm gì, em đã đi chơi ở đâu và em đã kết bạn như thế nào. Anh gần như biết dấu vết trưởng thành của em trong những năm qua”

“Anh trai của em thực sự không quên em.”

Bức tranh làm chứng cho tình anh em này đột nhiên khiến Ôn Dư cay mũi, cô biết mình đã gọi tên anh trai mình trong vô số giấc mơ, hy vọng anh ấy sẽ quay lại, nhưng mỗi lần cô tỉnh dậy khỏi giấc mơ đều không có gì. Sau nhiều năm như vậy, mặc dù cô khao khát có được nó, nhưng cô cũng thực sự oán trách anh ấy.

Một bức tranh dễ dàng phản bội cảm xúc của cô.

Hai mắt cô đỏ hoe, giọng cô có chút nghẹn ngào: “Em còn tưởng rằng các anh đã quên em rồi.”

Ôn Thanh Hữu đi tới, nhẹ nhàng ôm cô vào trong lòng: “Anh không có, thật sự không có.”

Hai anh em họ đã có được một cái ôm đoàn tụ sau hơn mười năm xa cách.

Và không ai trong số họ biết răng cùng lúc đó, một bóng người bên kia đường đã chụp lại tất cả những điều này.

Trên đường trở về, Ôn Dư không ngừng nghĩ tới lời của Ôn Thanh Hữu nói.

Trước khi sự việc bại lộ, trước khi Tưởng Vũ Hách biết cô đang nói dối, cô nên rời khỏi đây.

Không phải Ôn Dư không biết hậu quả khi sự việc bị bại lộ, chỉ là cô muốn biết kết cục của Lê Mạn khi cô ta có ý đồ lợi dụng Tưởng Vũ Hách.

€ô là con gái của một gia đình phá sản, cô không có bất kỳ bối cảnh thế lực nào và cô đang lừa dối tình cảm của một ông chủ...

Ôn Dư không dám nghĩ tới.

“Cho dù là vì cha, em cũng không nên làm loại chuyện này” Lời nói Ôn Thanh Hữu lại vang lên trong đầu cô.

Ôn Dư bị lay động.

Quả thật, cô thực sự không cần lãng phí tuổi hai mươi hai tươi đẹp của mình cho một tên cặn bã như Thẩm Minh Gia, vả lại hiện tại độ nổi tiếng của hắn đã giảm đi rất nhiều, cuối cùng hẳn cũng bị trừng phạt.

Vì vậy, cô nên rời đi?

Ôn Dư nhắm mắt lại, tâm tình hỗn độn.

Lúc này điện thoại vang lên một tiếng tít.

Ôn Dư cụp mắt xuống, cô nhìn thấy một thông báo WeChat mới.

Cô nghĩ đó là tin nhắn của Tưởng Vũ Hách, cho nên cô đã nhấp vào nó, nhưng nó lại là của Thẩm Minh Gia.

“Xin chào.”