Trà Xanh Công Lược

Chương 113: Ngay cả trong giấc mơ cũng vậy



[Về nhà an toàn chứ]

Ôn Dư nhanh chóng gõ chữ: [Ừm.]

[Tưởng Vũ Hách có làm khó em không?]

[Không đâu.]

[Nếu như em không thể quyết định thì để anh giúp em.]

Ôn Dư không rõ Ôn Thanh Hữu có ý gì, mà hiện tại cô cũng không có tâm trí để suy nghĩ.

Trong đầu cô toàn là nụ hôn bất chợt với Tưởng Vũ Hách. Nó khiến cho tâm trí cô rối bời.

Ôn Dư không trả lời Ôn Thanh Hữu mà đem mặt vùi vào khuỷu tay.

Chưa nói đến chuyện có đi hay không, chỉ cần nghĩ đến việc mỗi ngày cô đều như một cái đuôi theo sau làm nũng anh mà giờ lại cùng anh hôn môi, Ôn Dư đã không biết sáng mai thức dậy phải đối diện với anh như thế nào rồi.

Điều này có lẽ

Sự xấu hổ có thể đoán trước này khiến Ôn Dư ở trong phòng như ngồi trên đống lửa, cả người đều thấy khó chịu.

Cả đêm hôm đó, cô gần như không ngủ được.

Cô cứ trăn trọc mãi, trước mắt luôn hiện ra cảnh tượng bị Tưởng Vũ Hách vây sau cánh cửa hôn môi.

Ngay cả trong giấc mơ cũng vậy.

Sáng hôm sau tỉnh lại, Ôn Dư vẫn chưa thể thoát khỏi cảm xúc này.

Nhưng cô đã trốn trong phòng cả đêm, đâu thể tiếp tục giấu mặt được nữa.

Cho dù trốn tránh được nhất thời thì cũng đâu thể trốn mãi được.

Sợ hai người gặp nhau sẽ cảm thấy khó xử, Ôn Dư suy nghĩ rồi gửi cho Tưởng Vũ Hách một tin nhắn WeChat.

[Hôm nay em không khỏe lắm, có thể xin nghỉ một ngày được không.]

Chẳng mấy chốc, cô đã nhận được một phản hồi tốt từ Tưởng Vũ Hách.

Sợi dây trói buộc trên người Ôn Dư cuối cùng cũng được nới lỏng, cô ngồi trong phòng, đôi mắt trông ngóng nhìn thời gian, đã qua chín giờ, có lẽ Tưởng Vũ Hách đã đi làm rồi, cô mới chuẩn bị xuống lầu ăn chút gì đó.

Ai ngờ vừa đi tới cầu thang đã thấy Tưởng Vũ Hách ngồi ở bàn ăn.

Nghe thấy tiếng động, anh cũng nhìn sang.

Bốn mắt nhìn nhau, Ôn Dư sắc mặt đỏ bừng, tim vô cớ mà đập nhanh, theo bản năng liền muốn quay về phòng.

Nhưng dì Mười Hai không hiểu rõ nên đã gọi cô lại: "Sao. giờ này cháu mới tỉnh, cậu chủ đợi cháu lâu lắm rồi đó, mau xuống đây, dì đã nấu cho cháu tổ yến với hồng đào, có tác dụng dưỡng nhan, còn có thể làm trắng và giúp da mềm mịn hơn đó."

Ôn Dư: "..."

Dì Mười Hai đã nói vậy, Ôn Dư chỉ có thể âm thầm nắm chặt tay, tự động viên mình.

Cô hít một hơi thật sâu... Đúng thế, sao cô phải trốn? Trốn cái quái gì chứ.

Người cưỡng hôn cũng đâu phải cô, nếu có áy náy tự trách thì cũng phải là anh!

Anh còn đang thản nhiên ngồi đó ăn cơm, sao cô lại không thể?

Tự tin lên, dũng cảm xuống ăn sáng nào!

Phải làm như không có chuyện gì, tựa như gió nhẹ mây trôi mà thôi, cứ bình tĩnh như thường!

Sau khi củng cố tâm lý cho bản thân, Ôn Dư mới ngẩng đầu, cố gắng bước đi như ngày thường.

Thậm chí khi bước tới bàn ăn, cô vẫn ngồi cạnh Tưởng Vũ Hách như trước.

Dì Mười Hai bưng tổ yến đến, cô lập tức bưng lên để ăn, không nói thêm lời nào.

Tưởng Vũ Hách đã ăn xong, nhưng cũng không rời đi mà cứ ngồi ở đó.

Hình như hôm nay anh không định đi làm, anh mặc một bộ trang phục ở nhà đơn giản, mềm mại so với bộ vest đen sắc sảo thường ngày.

Ôn Dư có thể cảm giác ánh mắt anh vẫn luôn dõi theo cô, loại cảm giác này như gai nhọn đâm vào lưng cô vậy, đặc biệt là sau tối hôm qua, Ôn Dư đã không thể nào... nhìn thẳng vào ánh mắt này của anh được nữa.

Cô vẫn luôn cảm thấy trong mắt anh có chút ý vị nào đó.

Ôn Dư lại nhắm mắt hối lỗi, cô đang nghĩ cái gì vậy chứ, cứ ăn đồ ăn của mình là được rồi.

May mà lúc này, dì Mười Hai lại mở TV lên.

Khi dì ấy làm việc nhà đã có thói quen, trong nhà phải có tiếng động, náo nhiệt một chút, không thể trầm lắng như thế được.

Âm thanh từ bộ phim truyền hình đã phá vỡ bầu không khí kì quái trong phòng khách, ngay cả người đàn ông ngồi bên cạnh cũng cầm cốc lên uống một ngụm nước, không nhìn cô chăm chú nữa.

Khi Ôn Dư vừa thở phào nhẹ nhõm một chút, thì trên TV lại truyền đến một tiếng quát lớn: