Trà Xanh Công Lược

Chương 139: Cô mới không bỏ được



Rốt cuộc cho đến nay, Ôn Dư vẫn chưa có bất kỳ băng chứng chắc chắn nào để chứng minh rằng cô ấy thực sự là em gái của Tưởng Vũ Hách.

Cô liếc mắt nhìn Tưởng Vũ Hách ngồi yên bên cạnh, nhiều lần giơ tay muốn trộm quay anh một video nhưng vẫn không làm.

Sau lưng chụp ảnh lợi dụng anh đã rất không có phẩn giá, càng quan trọng là Ôn Dư cảm thấy cho Thẩm Minh Gia xem video Tưởng Vũ Hách thì sẽ làm bẩn Tưởng Vũ Hách.

Cô mới không bỏ được.

Suy nghĩ thật lâu, Ôn Dư lùi về sau trộm quay một đoạn văn phòng Tưởng Vũ Hách coi thường nhiều lần, đặc biệt tâm cơ mà chụp đồng hồ điện tử trên tường, sâu hơn video là tính chân thật.

(Anh không tin tôi sao? Bây giờ tôi đang ở văn phòng của anh trai, làm tôi tức chết hu hu hu, thiệt thòi tôi còn xem anh là bạn bè mà thổ lộ hết, hai bên xóa đi!)

Thẩm Minh Gia nhìn qua bối cảnh trên tường hai chữ lớn viết tắt YS Á Thịnh đã tin rồi.

(Được được được, em đừng tức giận, em muốn đi đâu, bây giờ anh đến tìm em.)

Tính toán thời gian Ôn Dư giả vờ tức giận thu hồi video, không có ý định để Thẩm Minh Gia giữ lại bất kỳ chứng cớ gì.

Hơn nữa lập tức lạt mềm buộc chặt từ chối Thẩm Minh Gia: (Không cần, tôi đi tìm người khác giúp tôi.)

Đến lúc này Thẩm Minh Gia đã không còn chỉ số thông minh gì nữa, chỉ thấy con cá mình câu một thời gian dài mắt thấy rất nhanh sẽ mắc câu lại đột nhiên muốn chạy, sao hắn †a có thể cam tâm.

Sau khi nói tất cả lời có ích Ôn Dư mới giả vờ giống như tha thứ: (Vừa nãy tôi đặt khách sạn XX phòng 2009, trước ở một đêm đã, mai tôi bay đến HongKong tìm bác gái.)

Lộ trình biên soạn như thật, Ôn Dư gần như tin tưởng.

Tra nam quả nhiên không nghỉ ngờ gì: (Đợi anh một lát anh tới đây!)

Làm sao Ôn Dư có thể bỏ qua vở diễn mình tự tay sắp đặt, quay người xin nghỉ phép với Tưởng Vũ Hách:

“Anh trai, em muốn nghỉ nửa ngày có được không?” Tưởng Vũ Hách nhíu mày: “Lại nghỉ?”

Anh hỏi: “Hôm nay lại muốn làm gì?”

Ôn Dư mím mím môi: “Em muốn đi mua ít đồ.”

Lời Tưởng Vũ Hách muốn hỏi đến bên miệng lại nuốt vào. Dừng một chút: “Một lần cuối cùng của tháng này.”

Ôn Dư liên tục gật đầu: “Đừng nói tháng này, lần xin nghỉ cuối cùng trong năm nay được không?”

Thấy dáng vẻ này của cô giống như muốn mua đồ gì đó rất quan trọng.

Tưởng Vũ Hách biết Ôn Dư luôn có chút thông minh nhỏ, không đoán ra cô làm cái gì nên cũng không hỏi nhiều: “Đi đi.”

Ôn Dư hưng phấn đi ra văn phòng, đến thẳng khách sạn sẽ gặp Vưu Hân.

Căn phòng cô đặt trước để mời Thẩm Minh Gia là phòng 2009, mà cô và Vưu Hân ở phòng 2011 đối diện để xem kịch.

Bây giờ là hai rưỡi chiều, Ôn Dư đã đến khách sạn, tin rằng Thẩm Minh Gia cũng không đến quá trễ.

Ôn Dư quan sát tình huống hành lang, nhắn tin cho một số lạ: (Đợi lát nữa thông minh linh hoạt một tí, tôi dạy cô mỗi một câu có nhớ kỹ chưa?)

Bên kia rất nhanh trả lời: (Một câu một nghìn tệ, sao tôi có thể không nhớ nha, yên tâm đi chị gái, tôi hiểu rõ loại chuyện này.)

Vưu Hân yên lặng nhìn qua tin nhắn, không khỏi cảm khái: “Trận Tu La như vậy mà cậu cũng nghĩ được ra, tôi không thể không nói một câu trâu bò, lần này Thẩm Minh Gia tuyệt đối xong đời.”

Ôn Dư thần kỳ tỉnh táo: “Hy vọng như vậy”

Một người chuyện một người xong, kết thúc cô sẽ tự thú với Tưởng Vũ Hách, cuối cùng cũng không lỗ.