Trà Xanh Công Lược

Chương 140



Hai giờ bốn mươi lăm phút, cuối cùng Thẩm Minh Gia đã tới.

Hắn ta ăn mặc giản dị, đầu đội mũ đeo kính râm và khẩu trang kín mít, đến cửa phòng 2009 nhìn xung quanh một cái rồi mới gõ cửa.

Rất nhanh cửa được mở ra, một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp buộc tóc đuôi ngựa đi ra: “Anh Minh Gia, anh thực sự tới rồi!"

Cô gái mặc quần áo giống đêm giao thừa Ôn Dư mặc lúc đó.

Hai người rất nhanh đóng cửa phòng lại.

Hay lắm.

Vưu Hân vừa nhìn thấy không hề nháy mắt: “Cậu tìm ở đâu ra vậy, một tiếng 'anh này khiến linh hồn nhỏ bé của tớ không còn nữa.”

Ôn Dư cười mà không nói, dừng một chút, tính thời gian thở dài nói: “Vở kịch đặc sắc như thế nên có thêm vài khán giả: Vưu Hân: “Cậu muốn làm gì?”

Ôn Dư điềm tĩnh cầm điện thoại, bình tĩnh bấm một dãy số.

Diễn viên tạm thời Ôn Dư khẳng định không mời được, hơn nữa tất cả mọi người vì một người không ai điên cùng Ôn Dư đi đắc tội người khác như thế.

Chỉ có những cô gái trẻ ở khu đèn đỏ mới bất chấp mọi thứ để làm giàu.

Độc thì độc đó nhưng tất cả là vì nhu cầu, được coi như hèn hạ một cách quang minh chính đại.

“Mau gọi giục Phương Doanh đi.” Ôn Dư nói chuyện điện thoại xong quay sang nói với Vưu Hân: “Đến thời điểm cô ta gặt hái rồi”

Vưu Hân: “...”

Có thể ông trời cũng giúp Ôn Dư, Vưu Hân còn chưa mở điện thoại Phương Doanh đã tới.

Cô ta cũng đứng ở cửa phòng 2009, giống Ôn Dư mấy tháng trước đứng ở trước cửa phòng mà cô ta yêu đương vụng trộm với Thẩm Minh Gia.

Trời cao có thể bỏ qua cho người nào nhưng Ôn Dư sẽ không.

Tôi nhận được thứ gì từ cô thì sẽ trả lại cho cô y như vậy.

Phương Doanh gõ cửa, sau khi mở hiển nhiên thấy hình ảnh không như trong đầu tưởng tượng, vốn sửng sốt một lát sau đó không khống chế được mà thay đổi sắc mặt.

Tất cả đều như kế hoạch của Ôn Dư, Phương Doanh cho. rằng mình bị lừa, khí thế hung hăng bước vào phòng, cửa đóng lại cũng có thể nghe thấy tiếng cô ta cái nhau.

Tình huống bắt đầu. Trở nên hỗn loạn.

Vưu Hân thấy vậy mở miệng: “Bên trong chắc đánh nhau

rồi” Ôn Dư nghĩ đến mình lúc đó tự giễu nói: “Đánh nhau không phải càng tốt à.”

Cô chỉ vào hai người đang đi từ xa đến: “Xem kìa, khán giả đến rồi.”

Cuối hành lang nhỏ có hai người mặc đồng phục cảnh sát đi về hướng phòng 2009, nghiêm túc gõ cửa.

Vở kịch này rất ngắn nhưng từng đợt từng đợt, tầng tầng lớp lớp, các đoạn đều năm trong kế hoạch chặt chẽ của Ôn Dư.

Cô nghe cảnh sát nói: “Chào anh, chúng tôi nhận được báo án, chỗ này có người hoạt động trái pháp luật, xin lấy ra giấy chứng minh nhân dân.”

Ôn Dư và Vưu Hân nhìn nhau cười, từ một chỗ bí mật gần đó lẳng lặng thưởng thức mặt Thẩm Minh Gia, thưởng thức hẳn ta không biết giải thích như thế nào.