Trà Xanh Công Lược

Chương 17: Em lấy nó ở đâu?



Hai phút sau, bà ra mở cửa: "Hoan nghênh thiếu gia trở về nhà. Bây giờ là 23 giờ 35 phút tối, nhiệt độ trong nhà là 22 độ, độ ẩm là 70%. Tối nay, tôi đã chuẩn bị cho cậu chủ trà đạm hạnh nhân, hương vị thanh nhẹ không béo lại tốt cho sức khỏe."

Sau khi Ôn Dư nghe xong những lời này cô cảm tưởng như có nhà lãnh đạo nào đó đã đến thăm nhà họ Tưởng vào. ban đêm.

Lúc này ở cửa có hai người đàn ông bước vào. Ngoài Tưởng Vũ Hách ra thì người thì người kia tên là Lệ Bạch. Đây là người mà cô đã gặp lúc sáng. Hiện tại trong tay gã còn sách cả đống đồ mua ở trung tâm mua sắm.

Chẳng mấy chốc, Tưởng Vũ Hách đang đi vào đã nhìn thấy Ôn Dư.

Ánh mắt của người đàn ông sắc bén, lạnh lùng. Ôn Dư: nhìn anh một chút đã cảm thấy sợ hãi.

Chủ yếu là do lương tâm cô căn rứt. Cô cảm giác như thể đối phương chỉ cần liếc mắt một cái là có thể phát hiện ra bí mật thầm kín của mình.

Ôn Dư ho khan một tiếng để che giấu sự mất tự nhiên sau đó lại chủ động chào hỏi đối phương: "Anh đã về."

Tưởng Vũ Hách ngồi xuống ghế sofa, anh cúi đầu kéo cà vạt nhưng không đáp lại.

Ôn Dư cũng tự giác im lặng, cô khom người đi lấy nước.

Sau đó, cô còn nghe thấy một cuộc trò chuyện giữa hai người đàn ông.

"Có tin tức của Lê Mạn rồi. Cô ta không sao cả." Lệ Bạch Nhưng hiện tại có rất nhiều phóng viên gọi điện thoại tới thăm hỏi. Giám đốc muốn giải quyết chuyện này ra sao?"

Ôn Dư khựng lại khi nghe thấy cái tên này. Lê Mạn? Là người phụ nữ rằn rết kia sao? Ôn Dư không biết đêm hòa nhạc đó đã xảy ra chuyện gì.

Tâm hồn buôn chuyện khiến cô lặng lẽ đi chậm lại để nghe tiếp phần còn lại của câu chuyện.

Tuy nhiên, lời nói có chút tùy tiện của Tưởng Vũ Hách ở giây tiếp theo khiến cô giật mình.

"Việc một người nổi tiếng tự tử trong căn hộ của mình đủ để hoàn thành bản tin KPI trong cả năm. Ai mà không muốn mình có tiêu đề hot chứ."

Ôn Dư sửng sốt. Tự sát?

"Nếu cô ta muốn làm ầm ï lên.." Giọng điệu của Tưởng Vũ Hách không chỉ không có sự đồng tình mà còn mang theo ý châm chọc nói tiếp: "Thì tôi sẽ thỏa mãn cô ta. Lúc. đó cô ta muốn náo nhiệt như nào cũng được. Việc này coi như là tận dụng chút giá trị cuối cùng của cô ta."

Cuộc trò chuyện dừng lại ở đây.

Đầu óc Ôn Dư choáng váng. Mãi cho đến khi một tiếng chào lạnh lùng vang lên mới làm cô giật mình.

Tưởng Vũ Hách nghiêng người nhìn cô hỏi: "Em đang làm gì vậy?"

Lúc này Ôn Dư mới đột nhiên hoàn hồn lại. Cô phát hiện bản thân rót nước tới mức tràn ra, chảy cả xuống đất.

Cô vội vàng dừng tay nói: "Xin... Xin lỗi anh."

Lời này của Ôn Dư có chút không liền mạch. May mắn Lệ Bạch đã đưa cho cô một ít khăn giấy khiến sự hoảng loạn của cô giảm bớt đi.

Sau khi nhanh chóng bình tĩnh lại, Ôn Dư cũng nghĩ ra một cái cớ hoàn hảo. Cô đẩy xe lăn đến trước mặt Tưởng Vũ Hách, nhỏ giọng nói: "Em đang đợi anh xong việc để hỏi chút chuyện. Anh à, ngày mai em còn phải tới bệnh viện tái khám, anh có rảnh đi cùng em không?”

Tưởng Vũ Hách khẽ liếc cô một cái, anh đang định nói gì đó thì đột nhiên nhìn thấy điện thoại di động của cô trong hộc đựng đồ dành cho xe lăn.

Anh hỏi: "Em lấy nó ở đâu?"

"Cái gì?" Ôn Dư chưa kịp phản ứng lại.

"Em lấy điện thoại ở đâu vậy?"

Ôn Dư nói: "Chú Hà đưa cho em. Buổi chiều chú ấy có tới đây, còn mua cho em rất nhiều đồ dùng hàng ngày, quần áo để thay, còn có điện thoại di động."

Nói xong, cô dừng lại thở dài một chút: "Chú Hà thật là tốt bụng."

Không khí bỗng im ắng. Vài giây sau, Tưởng Vũ Hách quay lại nhưng cũng chẳng nói gì.

Lệ Bạch cũng ho khan một tiếng cúi đầu nhìn giày mình. Gã làm như cái gì cũng không nghe thấy.

Bầu không khí kỳ lạ không thể giải thích được, Ôn Dư không thể hiểu nổi sự sự kỳ lạ đó đến từ đâu.

Cô không biết Tưởng Vũ Hách đang nghĩ gì nên đành im lặng. Cô lấy điện thoại di động ra, tự tìm thú vui cho mình nói: "Anh, chúng ta trao đổi số điện thoại đi. Khi nào anh buồn chán em có thể cùng anh tán gẫu."

Lệ Bạch cũng không nói gì, gã chỉ âm thầm quan sát vẻ mặt của Tưởng Vũ Hách.

Đôi mắt người đàn ông hơi rũ xuống, ánh mắt lạnh lùng như nước. Phải mất một lúc lâu anh mới mở miệng: "Không cần. Tôi cũng không bao giờ thấy chán”