Trà Xanh Công Lược

Chương 18: Tình thế đảo ngược hoàn toàn rồi...



Cảm giác lúc đó là xấu hổ, cực kỳ xấu hổ.

Vốn là trời sinh là thiên kim danh giá, xinh đẹp bậc nhất Giang Thành, Ôn Dư không thể ngờ rằng, lần đầu tiên xin số đàn ông trong cuộc mình lại có kết quả như thế này.

Ôn Dư tự an ủi mình, nhất định là do ông trời muốn thử lòng cô thôi

Ok, đây không phải là chuyện lớn.

Đến phá sản, ngoại tình, tai nạn xe cộ cô còn trải qua rồi, chẳng lẽ lại không tiếp thu nổi chút chuyện này?

Không cho thì không cho, cô cũng rất cao quý đó.

Ôn Dư khẽ gật đầu: "Vậy được, em quay về ngủ đây, anh ngủ ngon nhé."

Trở về phòng không bao lâu sau, Ôn Dư đột nhiên nhận được tin nhắn từ Vưu Hân: [Thật không ngờ đó, lần trước. cậu nói trong giới sẽ có tin tức lớn, tôi còn tưởng cậu nói đùa, làm sao cậu biết chuyện Lê Mạn tự sát? Lế nào cậu biết ẩn tình bên trong sao?]

Ôn Dư sững sờ một lúc, sau đó lên Weibo tìm kiếm và phát hiện ra răng, tại buổi lễ trao giải liên hoan phim diễn ra vào tối nay, Lê Mạn- ứng cử viên hàng đầu cho giải thưởng nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, đã bại trận dưới tay đối thủ truyền kiếp của cô ta.

Hai giờ sau, nghi vấn Lê Mạn tự sát đã lan truyền khắp. trên mạng.

Ôn Dư cũng không biết phải trả lời Vưu Hân như thế nào.

Ban đầu, cô nghĩ tin tức lớn là Lê Mạn bị một ông trùm tư bản cưỡng ép quan hệ, ai ngờ Lê Mạn lại tự sát?

Tình thế đảo ngược hoàn toàn rồi...

Ôn Dư cũng không biết ở giữa rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng một điều mà cô chắc chắn là Lê Mạn lật xe rồi, Tưởng Vũ Hách là một nhà tư bản, là người nắm giữ vận mệnh của nghệ sĩ, có thể dùng mọi thủ đoạn để hủy đi những gì cô ta có.

Anh muốn dạy dỗ lại đóa kim liên này.

Mà cô, Nữu Hỗ Lộc Ôn Dư, cũng sẽ dạy cho tên tra nam Thẩm Minh Gia một bài học.

Nghĩ đến thành công trước mắt, Ôn Dư tràn ngập tự tin, cũng không còn quan tâm đến việc Tưởng Vũ Hách vừa từ. chối mình nữa.

Người ta tài giỏi như vậy, kiêu ngạo một chút cũng là chuyện thường tình.

Ít nhất hôm nay bọn họ đã nói chuyện với nhau, đây cũng xem như là một khởi đầu tốt.

Không phải vấn đề lớn. Hôm sau là ngày bác sĩ hẹn Ôn Dư đến thay thuốc.

Bắp chân của cô bị thương rất nghiêm trọng, lúc đó đã được bôi thuốc để tránh nhiễm trùng, sau bốn ngày mới đến khám lại và thay băng.

Ngày hôm qua cô đã hỏi Tưởng Vũ Hách có thể đưa mình tới bệnh viện không, nhưng anh không trả lời, tuy hy vọng ít ỏi, Ôn Dư vẫn dậy từ sáng sớm và ngồi chờ dưới phòng khách.

Trong khi chờ đợi cô tranh thủ lướt Weibo.

Tin tức Lê Mạn tự sát đã gây xôn xao không ít, thậm chí một số phương tiện truyền thông còn đưa tin độc quyền.

Trên đời này, làm gì có tin độc quyền nào mà miễn phí.

Ôn Dư nhớ tới lời Tưởng Vũ Hách nói tối qua: "Đây là chút giá trị cuối cùng của cô ta", dường như cô đã hiểu ra điều gì đó.

Đúng tám giờ rưỡi, Tưởng Vũ Hách lười biếng đi từ trên lầu xuống, Ôn Dư lập tức cất điện thoại đi.

"Chào buổi sáng, anh trail" cô đưa tới một ly Americano "Em pha cho anh đó, anh uống thử chút đi."

Ôn Dư đã dành vài giờ tối qua để xem các cuộc phỏng vấn và tin tức về Tưởng Vũ Hách trên mạng, dựa vào đống tin tức đó đã thu thập được một số sở thích hàng ngày của anh.

Ví dụ như, anh thích uống một ly Americano vào buổi sáng để giúp đầu óc tỉnh táo.

Vừa hay thời điểm Ôn Dư du học nước ngoài thường tự pha cà phê, cho nên đã sắp xếp chuyện này.

Khi Tưởng Vũ Hách nhìn thấy ly cà phê, ánh mät anh vô tình di chuyển một chút, nhưng cũng không thể hiện ra bất kỳ sự ngạc nhiên nào.

Anh bình tĩnh cầm lên nhấp một ngụm, rồi lại điềm nhiên đặt xuống.

Dì Mười Hai bưng bữa sáng lên, hai người yên lặng ăn, sau đó thấy chú Hà đã đứng trước biệt thự.

Ôn Dư nhìn Tưởng Vũ Hách đi đến trước cửa, lập tức. điều khiển xe lăn theo sau: "Tạm biệt anh, đi đường cẩn thận."

Ai ngờ anh lại quay đầu nhìn cô:

"Còn không thay giày?”

Ôn Dư: "...?"

Bất ngờ tới quá nhanh, Ôn Dư không thể tin được mình chỉ đi thay thuốc thôi cũng có thể kéo theo ba người Tưởng

Vũ Hách, chú Hà và Lệ Bạch đến bệnh viện.

Trước khi phá sản cô cũng không có mặt mũi lớn như vậy.

Ôn Dư được sủng mà lo, cả đường đi đều suy nghĩ xem có nên hỏi cho rõ ràng hay không, nhưng khi xe chạy tới

bệnh viện, cô mới biết là mình nghĩ nhiều rồi.

Chú Hà đỡ cô xuống xe: "Cô gái, chú dẫn cháu đi thay thuốc."

Ôn Dư nhìn chằm chăm Tưởng Vũ Hách: "Anh thì sao?"

Tưởng Vũ Hách dập tắt điếu thuốc trên tay, cùng Lê Bạch đi đến thang máy: "Anh còn có việc phải làm.”

Ôn Dư:??? Biết ngay anh không tốt vậy mà! Cuối cùng, Ôn Dư chỉ có thể cùng chú Hà đi thay thuốc.