Trà Xanh Công Lược

Chương 35



Nghĩ đến đây, Ôn Dư không kìm được cảm xúc, xúc động quay đầu nhìn Tưởng Vũ Hách nói:

“Anh à.” Cô chớp mắt nói với vẻ thâm tình: “Anh khỏe mạnh, bầu trời sẽ có nắng.”

Tưởng Vũ Hách: “..”

Đúng lúc đó, tiếng nhạc trên đài dừng lại, người dẫn chương trình vui vẻ thông báo:

“Tiếp theo chúng ta hãy xem thời tiết hai mươi bốn giờ tới. Từ đêm nay đến ngày mai, dự báo ban ngày sẽ có mưa lớn diện rộng và tuyết rơi. Một số khu vực có khả năng xảy ra lở đất. Cục khí tượng đưa ra cảnh báo màu vàng. Mọi người hãy kịp thời làm tốt công tác phòng bị...

Trong xe im lặng mấy giây.

Ôn Dư bình tĩnh vuốt mái tóc: “Xin lỗi anh, coi như vừa nãy em chưa nói gì.”

Nửa tiếng sau, xe dừng trước cổng một biệt thự ở ven hồ.

Tưởng Vũ Hách xuống xe rồi nói với Ôn Dư: “Ở đây đợi anh, anh gọi điện thoại xong sẽ quay lại”

“Dạ”

Anh vừa đi thì Chu Việt gọi điện tới.

Ôn Dư giật mình, vội vàng để điện thoại ở chế độ im lặng. Cô nhìn bóng lưng Tưởng Vũ Hách, xác định anh tạm thời sẽ không quay đầu mới lén nhận điện thoại:

“Alo, có chuyện gì vậy thư ký Chu?”

“Tiểu thư, gần đây cô có tiện về Giang Thành không?”

“Gần đây? Sao vậy?”

“Bán đấu giá bất động sản có một số thủ tục cần chữ ký cô, dù sao thì trên danh nghĩa nó cũng là của cô.”

Ôn Dư sửng sốt một lúc: “Nhất định phải là tôi sao?”

Chu Việt: “Chắc chắn rồi. Hơn nữa gần đây tâm trạng Ôn tổng không tốt lắm. Nếu cô rảnh thì về gặp ông ấy.”

Khi Chu Việt nhắc đến cha cô, trái tim Ôn Dư chùng xuống, cô biết rằng mình không thể tránh chuyến đi này.

Nhưng với tình hình này, làm sao cô có thể rời Kinh Thị được?

Sau khi cúp điện thoại, Ôn Dư bắt đầu suy nghĩ lý do hợp. lý để rời khỏi Kinh Thị. Thế nhưng với một người được thiết lập là mất trí nhớ như cô, dường như không còn cách nào.

Ôn Dư hơi bực bội đập đầu vào chỗ tựa lưng. Trong lúc vô tình, khuỷu tay cô khiến đồ để trong hộp ở giữa xe rơi xuống ghế sau.

Cô cúi đầu thì thấy một tập tài liệu.

Cô tưởng đó là tài liệu công việc của Tưởng Vũ Hách nên không nghĩ nhiều mà cúi xuống nhặt nó lên.

Thế nhưng cô lại thấy tiêu đề viết băng tiếng Anh trên đó: “Phương án điều trị”

Điều trị?

Ôn Dư sửng sốt một lúc, cô có cảm giác tài liệu này có liên quan đến mình.

Cô ấy lập tức nhìn xuống, không lâu sau, sắc mặt cô đã thay đổi.

Không biết ai đã cung cấp bản báo cáo này cho Tưởng. Vũ Hách, tất cả được viết băng tiếng Anh. Đó là những đề

xuất cách điều trị cho chứng mất trí nhớ của cô.

Nói một cách đơn giản thì đó là điều trị băng cách sốc. điện.

Phóng điện lên não để đánh thức ký ức sâu sắc trong đầu của cô.

Ôn Dư ngẩn người. Lúc này, Tưởng Vũ Hách đang nghe điện thoại cách đó không xa đã quay người lại, đi về phía xe. Ôn Dư lập tức nhét

tài liệu ra sau.

Người đàn ông ra hiệu cô xuống xe, miệng vẫn không ngừng nói chuyện.

“Ừm, tôi đang ở ngoài cửa, bây giờ tôi đưa cô ấy tới.” “Mọi người chuẩn bị đi”

Ôn Dư: “..”

??

?????

Kết hợp hai câu này với tài liệu vừa xem, Ôn Dư lập tức hiểu ra.

Hay lắm, hóa ra không phải anh trai đưa em gái đi chơi cuối tuần mà là anh muốn đưa cô đi sốc điện! Đến đây để tra tấn cô!

Ôn Dư lập tức tưởng tượng ra tình huống bi thảm khi bị trói trên giường với đủ loại thị

Tưởng Vũ Hách thấy cô không nhúc nhích thì mở cửa giục: “Xuống xe”

Ôn Dự: “..” Biết rõ trong núi có hổ nhưng vẫn phải vào.

Nếu không cô phải nói thế nà: trị bác sĩ đưa ra, chẳng lẽ cô muốn từ chối sao?

Đây là phương án điều từ chối sao?