Trà Xanh Công Lược

Chương 36: Thôi miên?



Vậy mưu đồ của cô phải làm sao đây?

Ý đồ dựa vào người khác hỏng rồi sao?

Chuyện này xảy ra đột ngột, Ôn Dư không kịp chuẩn bị trước, ngay cả biện pháp khẩn cấp cũng không có.

Cô xuống xe với tâm sự nặng nề, đi theo Tưởng Vũ Hách. Đôi khi cô định ngẩng đầu hỏi gì đó nhưng do dự mấy lần không nói nên lời.

Thấy cô đi càng lúc càng chậm, Tưởng Vũ Hách quay. đầu lại hỏi: “Em làm sao vậy?”

Ôn Dư chậm rãi ngẩng đầu nhìn anh, dừng một chút, đi theo sau hai bước.

“... Anh ơi, em hơi đau bụng.” “Ban nãy có sao đâu?”

“Ừm” Ôn Dư nhanh trí, cúi người ấn bụng: “Bà dì đột nhiên tới."

Anh cũng không thể để em chảy máu và khóc chứ? Hay là hôm nay không đi nữa?

Nhưng Tưởng Vũ Hách lại đi tới, nắm lấy cổ tay cô đi về phía trước: “Không sao, lát nữa sẽ ổn thôi”

Hay lắm, lập trường anh kiên định như vậy. Hôm nay. anh nhất định phải sốc điện cho em mới hài lòng đúng không?

Anh ghi thù chuyện thời tiết vữa nãy đúng không? Nghĩ rắng em nguyền rủa anh phải không?

Được thôi.

Ôn Dư lập tức đứng thẳng dậy.

Sốc điện thôi chứ gì, ok. Một người bị phá sản, cắm sừng, tai nạn xe cộ như cô làm sao lại để ý mấy chuyện nhỏ nhặt này chứ?

€oi như đây là một lần trải nghiệm trong đời đi, không có gì to tát, điện giật cũng không chết được.

Nếu đã cầm kịch bản cặn bã thì phải dũng cảm đối mặt với thử thách.

Ôn Dư là tốt công tác tâm lý, coi nhẹ mọi chuyện, bình tĩnh nói: “Lát nữa tìm cho em một cây gậy gỗ có thể cắn nhé.”

Anh có thể sốc điện em nhưng không thể nhìn dáng vẻ em bị sốc điện đến phát điên.

Đây là sự bướng bỉnh cuối cùng của đại tiểu thư xinh đẹp.

Tưởng Vũ Hách cau mày nhìn cô: “...2” Ôn Dư đã chết tâm, đi theo Tưởng Vũ Hách tới cửa một căn biệt thự. Một người đàn ông đến tiếp đón: “Tưởng tổng,

đã lâu không gặp.” Tưởng Vũ Hách cũng bắt tay với ông ta, hai người hàn huyên vài câu, chủ đề liên quan đến Ôn Dư. “Người cần điều trị là cô ấy hả?” Người đàn ông hỏi. Tưởng Vũ Hách gật đầu: “Làm phiền Lưu Đoàn rồi.”

Người đàn ông quay đầu dẫn đường: “Vậy tiểu thư đi theo tôi, Tưởng tổng ở ngoài chờ một lát.”

Dù vừa nãy Ôn Dư đã làm xong công tác tư tưởng nhưng khi đến tận nơi cô vẫn thấy sợ hãi.

Căn phòng không lớn lảm, gần giống phòng tối trong truyền thuyết. Một người phụ nữ dịu dàng dẫn cô đến trước một cái giường, nói nhẹ nhàng: “Đừng căng thẳng, cô năm xuống là được rồi”

Ôn Dư cố găng hít sâu một hơi rồi năm xuống. Khi thấy đối phương cầm một dụng cụ không rõ đến, cô lại ngồi dậy.

“Xin lỗi, cô có thể cho tôi một tờ giấy và một cây bút được không? Tôi sợ sau tôi bị sốc điện, tài sản của tôi không có ai thừa kế”

Người phụ nữ sửng sốt, sau đó nhẹ nhàng cười nói: “Đừng sợ, chúng tôi điều trị băng phương pháp thôi miên bằng thiền, không phải sốc điện. Cô chỉ cần nghe nhạc rồi làm theo tôi nói là được.”

Ôn Dư mở to hai mắt: “... Thôi miên?”

Khi Ôn Dư đang điều trị, Tưởng Vũ Hách ngồi ở sân bên ngoài biệt thự chờ.

Lưu Đoàn pha cho anh một tách trà: “Điều trị nhanh thôi, nửa tiếng nữa sẽ xong.”

Tưởng Vũ Hách ừm một tiếng, hình như anh nhớ ra gì đó nên hỏi ông ta: “Lần trước ông có nhìn thấy người phụ nữ mặc váy nhung màu đen trong buổi biểu diễn ở Giang Thành không?”

Lưu Đoàn là trưởng đoàn nhạc giao hưởng trong buổi hòa nhạc lần trước, ông ta quen biết Tưởng Vũ Hách nhiều năm.

Ông ta nhíu mày, nghĩ một hồi rồi nói: “Tôi không để ý, làm sao vậy, cậu tìm người này hả?”

Vốn Tưởng Vũ Hách định nói gì đó nhưng lại không nói nữa.

Anh nhấp một ngụm trà, nhìn phòng điều trị rồi nói: “Điều trị bằng thiền thật sự có hiệu quả sao?”

“Vợ tôi chuyên về cái này, hơn nữa nghệ sĩ cello giỏi nhất trong đoàn của chúng tôi chơi nhạc nên cậu đừng lo. Đúng rồi, vừa nãy cậu nói buổi hòa nhạc...”

Trường đoàn dừng một chút sau đó chuyển đề tài: “Hai ngày nữa chúng tôi phải đến Giang Thành. Lần trước có một vị khách quý nghe chúng tôi biểu diễn xong rất thích. Cuối tuần là sinh nhật cô ấy, cô ấy mời chúng tôi đến biểu diễn.”

“Khách quý?”

“Ừm, hình như tên là... Triệu Văn Tịnh”