Trái Tim Đặt Nhầm Chỗ

Chương 81: Trừng phạt dành cho Nhất Thiên



Chẳng hiểu nổi tại sao đến tận bây giờ Tinh Tuyết mới đến thời điểm ốm nghén. Cô cũng không hiểu rõ vì sao nhưng bây giờ cứ ngửi thấy mùi đồ ăn cô liền buồn nôn. Ngay cả là mùi nước sả vải trước kia cô luôn dùng bây giờ ngửi mùi liền đau đầu buồn nôn.

Cũng vì thế nên Mạc gia luôn hết sức chú trọng trong những bữa cơm rồi cả sinh hoạt hằng ngày của cô.

...

Sáng sớm.

Chiếc xe Audi dừng tại cổng lớn của Mạc gia. Đương nhiên không ai khác là "kẻ phiền phức" mà ai cũng biết đó là ai.

Bảo vệ thấy anh cũng liền chặn anh ngay từ ngoài cổng. Nhưng cũng vì hôm nay ngoài Tinh Tuyết là chủ nhà ra thì những người còn lại đều có việc bận phải đi hết. Cũng bởi vậy mà bảo vệ cũng không thể ngăn cản anh được.

- Biết điều một chút, tháng này cậu và vợ con cậu sẽ bước sang trang mới. - Nhất Thiên nháy mắt với bảo vệ rồi lái xe tiến thẳng vào trong sân chính của Mạc gia.

- ...

Anh chàng bảo vệ cũng không biết nói gì. Chỉ có thể đợi Nhất Thiên rời đi rồi liền gọi cho ông bà Mạc quay về.

Đi vào trong phòng khách, Nhất Thiên ngó xung quanh xem Tinh Tuyết đâu nhưng vẫn không thấy bóng dáng cô. Anh cũng có thể đoán ra được là cô vợ ngốc của anh đang ở trên phòng.

Không nói nhiều liền đi lên tầng trên để đến phòng của cô. Mấy người làm trong nhà thấy Nhất Thiên cũng chỉ nép trong phòng bếp bàn tán. Xem ra lại có "chuyện vui" để cho họ xem rồi.

Đứng trước cửa phòng Tinh Tuyết, Nhất Thiên ngó vào bên trong nhìn. Cũng vì cánh cửa chỉ khép hé mở nhẹ nên anh có thể thấy bóng dáng cô gái nhỏ bé kia đang ngồi mày mò để đan gì đó. Mái tóc che đi phân nửa gương mặt xinh đẹp đó của cô, nhưng vẫn không thể che đi được vẻ đẹp đó. Nhìn cô dạo này có chút béo lên không ít, nhìn vậy cũng có thể đoán ra mọi người chăm sóc cô tận tình, chu đáo, cẩn thận đến mức nào.

Không gõ cửa, Nhất Thiên liền đẩy cửa mà bước vào trong phòng.

Anh hành động đều rất bình thản, nhưng không có gây ra tiếng động. Đến tạm khi đến gần Tinh Tuyết, anh lên tiếng, lúc đấy Tinh Tuyết mới giật mình quay ra nhìn anh.

- Em đan cho con, còn tôi thì sao? - Nhất Thiên cúi thấp xuống thì thầm vào tai Tinh Tuyết.

Còn đang rất thản nhiên, Tinh Tuyết liền bị dọa giật mình đến sợ. Cô rơi cả hai cây kim gỗ để đan xuống dưới thảm, một tay giữ lấy tim mình. Sém chút nữa cô rớt tim ra ngoài bởi hành động như thế này của Nhất Thiên mất thôi.

- Anh... sao anh vào được đây?

- Chỉ cần là tôi muốn, em nghĩ tôi không thể làm được gì à?

Nhất Thiên vừa nói xong rồi lại gần Tinh Tuyết ngồi xuống. Bụng nhỏ của cô ngày nào giờ đã lớn hơn chút rồi. Chưa nhiều lắm nhưng mà anh biết cô rất khó chịu.

- Thấy khó chịu quá không? - Nhất Thiên đưa tay xoa bụng cho Tinh Tuyết rồi hỏi.

- Không cần anh phải tốt bụng đến vậy. Mong Dương thiếu gia đây đừng đến gặp tôi là đã giúp tôi được nhiều lắm rồi. - Tinh Tuyết khó chịu liếc mắt đi chỗ khác.

- Tùy em, đợi đến khi tôi tức giận sẽ không hay đâu.

- ...

Tinh Tuyết đã chán không muốn nói với người như anh rồi. Cô cứ im lặng mặc kệ anh tự biên tự diễn.

- Mấy ngày sau tôi có chút bận, sẽ không đến thăm hai mẹ con được.

Nghe được lời này Tinh Tuyết vui mừng chẳng hết. Như vậy lại tốt cho cô quá. Anh cứ bận thật nhiều vào, mẹ con cô càng đỡ mệt người.

Còn vừa dứt lời xong thì ông Mạc đã liền quay về. Vội vàng chạy lên phòng con gái mình để bắt Nhất Thiên rời đi.

Tuy Nhất Thiên có chút bất ngờ vì họ về sớm hơn dự tính của anh nhưng cũng không có làm anh sợ gì nhiều. Liền gật đầu mà đi theo ông Mạc xuống dưới.

Đương nhiên Tinh Tuyết cũng phải đi xuống ngay theo sau hai người.

Cùng lúc thì mẹ của cô cũng vừa về. Sắc mặt bà không hề khác với ba của cô. Đều khó chịu khi thấy Nhất Thiên đến đây.

- Dương thiếu gia, không phải chúng tôi đã nói rõ về việc này rồi hay sao. Tốt nhất cậu nên biết ý mà giữ chút thể diện cho Dương gia và chính bản thân của mình đi. - Ông Mạc không hề mời Nhất Thiên ngồi xuống, ông là có ý muốn đuổi anh đi ngay.

- Tiểu Tinh, lại đây với mẹ. - Bà Mạc liền vẫy tay gọi Tinh Tuyết đến gần mình, sợ Nhất Thiên sẽ làm hại gì đến cô.

- Con nghĩ bố mẹ nên quen dần, dù sao thì con với Tinh Nhi về với nhau chỉ là chuyện sớm muộn. Con cũng biết trước kia mọi chuyện là do lỗi của con, chưa đủ chín chắn, chưa sáng suốt nên mới như ngày hôm nay. Nhưng con có thể đảm bảo từ nay về sau sẽ không có chuyện này thêm một lần nào nữa.

Nhất Thiên khẳng định chắc nịch còn vô cùng quyết tâm. Nhưng trong mắt ba mẹ Tinh Tuyết thì họ vẫn còn rất nhiều hiềm khích với anh. Không thể nói tha thứ liền có thể tha thứ ngay. Anh gây ra chuyện cho Mạc gia không sao, nhưng động đến con gái của họ thì còn lâu họ mới để yên.

- Dương thiếu gia, cậu nên hiểu rõ dù cậu có giải thích hay biện minh cho bản thân thế nào thì tôi cũng sẽ không để con gái mình đi theo vết xe đổ trước đây. Một lần là quá đủ rồi, cậu nghĩ tôi lại giao con gái mình cho một kẻ ác ôn, máu lạnh như cậu?

- Con có thể làm bất cứ điều gì, miễn ba mẹ cho con có thể gặp Tinh Nhi nhiều hơn trước là được rồi.

Bỏ đi mọi cái tôi của cá nhân, Nhất Thiên liền xuống nước để cầu xin ba vợ cũ của mình.

Nhưng sau lời nói của Nhất Thiên thì cả hai bên đều im lặng, không ai nói với ai lời nào.

Cứ tưởng rằng ba mẹ Nhất Thiên sẽ đồng ý mà cho anh gặp gỡ Tinh Tuyết nhiều hơn nhưng ai mà ngờ...

- Được, cậu nói là bất cứ điều gì đúng chứ? - Ông Mạc gật đầu hỏi.

- Con chắc chắn!

- Nếu cậu dám chịu mọi đau khổ như trước kia con gái tôi từng làm, tất cả những đau khổ đó cộng lại hết trong một ngày, tôi sẽ xem xét lại.

Tinh Tuyết nghe vậy thì cũng bất ngờ. Trước kia cô chịu không ít dày vò từ Nhất Thiên, nhưng ít ra nó kéo dài, dai dẳng thì sẽ có thời gian để chữa lành vết thương từ thể xác đến tinh thần, nhưng Nhất Thiên thì chỉ được một ngày. Liệu anh có dám bị người ta đổ nước sôi lên tay, có dám phải lao động cực khổ gấp đôi cô và quan trọng nhất là anh có dám nhìn Tinh Tuyết gần gũi với đàn ông khác hay không?

Mọi thứ tưởng chừng rất dễ nhưng thật ra lại vô cùng gian nan. Tinh Tuyết cũng không nghĩ Nhất Thiên sẽ chấp nhận điều này.

- Được, vậy ba nên giữ sức cho ngày mai đi. Tôi về trước, đêm mai gặp lại hai mẹ con em. - Nhất Thiên liếc mắt nhìn Tinh Tuyết rồi gật đầu rời đi.

Ba mẹ Tinh Tuyết cũng không tin nổi điều này. Anh chấp nhận dễ dàng vậy sao?

- Anh, nếu thật là thằng bé đó làm được thì phải để Tiểu Tinh gặp thằng bé sao? - Bà Mạc lo lắng tiến lại gần chồng mình để hỏi.

- Yên tâm, ít nhất sau sự trừng phạt này thì thẳng nhỏ cũng phải ở nhà dưỡng thương không ít. - Ông Mạc liền lên tiếng động viên bà.

Chỉ có Tinh Tuyết lúc này biết rõ nhất. Nhất Thiên là con người như nào chứ? Anh có thể dễ dàng đánh gục như vậy được sao? Đánh nhau, hại người anh đều có thể làm ra. Một chút trừng phạt này đối với anh như gai đâm vào tay, có chút nhói nhưng sẽ nhanh chóng kết thúc mà thôi. Và nếu như vậy thì sao? Cô phải gặp anh thường xuyên còn nghe anh nói những lời ngọt ngào để trái tim cô lại lung lay tiếp à? Không! Cô nhất định không để anh hoàn thành được.

Nghĩ ngợi thêm chút thì Tinh Tuyết liền quay về phòng gọi điện đến cho Davidson. Dù sao cô cũng chỉ biết nhờ anh thôi chứ còn ai cô có thể nhờ được nữa chứ?