Trái Tim Thiếu Nữ

Chương 55



Lúc lòng bàn tay chạm vào môi, Mạnh Tư Duy phát hiện nhịp tim mình đập dường như hơi mạnh.

Yêu đương cũng có nhiều lúc như vậy, hình như cô càng ngày càng phát hiện sự chênh lệch giữa Bùi Thầm của hiện tại và Bùi Thầm trong suy nghĩ của cô trước đây

Mặc dù so sánh như vậy không tốt lắm, nhưng Mạnh Tư Duy vẫn không thể không thừa nhận, Bùi Thầm hôn cô thậm chí còn nhiều hơn cả số lần Thịnh Tinh Bác âm thầm tự biên tự diễn hôn cô trong đầu...

Đồng thời so với khí chất thiếu gia cà lơ phất phơ của Thịnh Tinh Bác, tính cách và bề ngoài của Bùi Thầm rất dễ tạo một ấn tượng sai lệch cho người khác...

Ban đầu cô nghĩ rằng mình đang yêu đương với một người đàn ông có nhu cầu tình cảm thấp, sau này mới phát hiện người đàn ông này sau khi xác định quan hệ rất thích có những hành động thân mật vượt qua ngoài dự đoán của cô, cho đến bây giờ, Mạnh Tư Duy nhìn những hành động của Bùi Thầm, cô bắt đầu cảm thấy hình tượng bên trong của công tố viên Bùi lạnh lùng thờ ơ trong mắt mọi người hình như... rất muốn.

Bùi Thầm lấy đồ xong xoay người lại thấy Mạnh Tư Duy còn lúng ta lúng túng đứng trước bồn rửa.

Anh dứt khoát thả đồ ăn trong tay xuống, hai tay chống lên mặt bếp bên cạnh Mạnh Tư Duy.

"Nghĩ gì vậy?"

"Hả?" Mạnh Tư Duy theo bản năng trả lời một tiếng, sau đó phát hiện mình bị Bùi Thầm vây giữa anh và bồn rửa.

Lại nhớ đến vấn đề mà cô vừa nghĩ.

"..."

Mạnh Tư Duy đẩy cánh tay của Bùi Thầm ra, thoát khỏi tình trạng bị vây lấy: "Không có gì."

...

Buổi tối, Mạnh Tư Duy ngồi trước máy vi tính tìm kiếm pháp luật và vụ án có điểm giống như vậy.

Cô vẫn chưa từ bỏ ý định, đáng tiếc kết quả giống với những gì trong cục và Bùi Thầm nói.

Chuyện của Toàn Diễm, dường như hoàn toàn không có cách nào khác.

Mạnh Tư Duy nhớ đến lúc thấy Điêu Đức Tài trong hành lang, lông mày nhíu chặt.

Điện thoại rung nhẹ một cái.

Mạnh Tư Duy cầm lên.

Cô thấy Bùi Thầm gửi cho cô một bài viết.

"Nhà hàng xx tuyển người rửa bát/rửa rau, tiền lương 4500, bao ăn ở."

Mạnh Tư Duy có chút không hiểu ý của anh khi gửi bài viết này: [?]

Bùi Thầm: [Cuối tuần đi nhìn cô gái mà em nói một chút.]

Mạnh Tư Duy lập tức hiểu bài viết Bùi Thầm vừa gửi là có ý gì.

Khóe môi của cô hơi nâng lên, trả lời tin nhắn: [Được không?]

Bùi Thầm: [Anh đã nói xong với ông chủ rồi.]

...

Cuối tuần, Mạnh Tư Duy đặc biệt đổi lịch trực với Hướng Chính Phi, cô và Bùi Thầm cùng nhau đi đến chỗ ở của Toàn Diễm theo thông tin cô ấy viết ở cục.

Một dãy tầng hầm tối ẩm thấp như lồng bồ câu ở làng đô thị. Điêu Đức Tài cũng ở nơi này, chỉ là phòng của anh ta tốt hơn nhiều, trên mặt đất, có cửa sổ.

Chủ thuê dãy tầng hầm này là một người phụ nữ trang điểm đậm đến mấy cũng không che giấu được vẻ già nua và gầy yếu của mình, cô ta nhìn đôi nam nữ xa lạ đến tìm Toàn Diễm, xỉa răng the thé giọng hỏi: "Hai người đến tìm cô ta có chuyện gì?"

Mạnh Tư Duy nói đến tìm Toàn Diễm có chút việc, ánh mắt người phụ nữ nhìn từ đầu đến chân Mạnh Tư Duy đánh giá mấy lần, sau đó ánh mắt cô ta chuyển sang người đàn ông đi cùng cô.

Lúc cô ta thấy mặt Bùi Thầm thì hơi ngẩn người ra, nhưng một giây sau khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông thì chỉ có thể hậm hực thu ánh mắt lại.

Dáng vẻ của cô ta có chút không kiên nhẫn nói: "Cô ta đi làm rồi, hai người chờ xem."

Thế là Mạnh Tư Duy và Bùi Thầm ở cổng tầng hầm chờ một lúc, lúc trời gần hoàng hôn, một số người làm thuê ở làng đô thị mới lục đục trở về.

Bao gồm Toàn Diễm.

Cô ấy ngẩn người nhìn Mạnh Tư Duy xuất hiện ở cổng nhà mình.

Mạnh Tư Duy nhìn Toàn Diễm cười.

Toàn Diễm nhớ đến lúc trong cục công an, cúi đầu nhẹ giọng nói: "Chị."

Đúng như Mạnh Tư Duy dự đoán, cho dù sau khi bọn họ đã dặn Toàn Diễm về đổi nơi làm việc nhưng cô ấy vẫn ở chỗ cũ.

Đối những cô gái thuộc tầng đáy xã hội mà nói, cuộc sống thật sự rất khó khăn, cô ấy bị đưa đến thành phố lớn làm công, không được học hành, không quen biết ai, tướng mạo thôn quê lại không phù hợp với tuổi tác, thậm chí lúc trước còn chưa từng dùng qua smartphone, cô ấy phải gửi tiền về nuôi mấy em trai em gái gào khóc đòi ăn của mình, có lẽ còn nuôi cả cha mẹ người lớn bị bệnh, cho nên chỉ có thể phụ thuộc vào một người đàn ông hèn hạ xấu xa gần năm mươi tuổi.

Thẻ căn cước của cô ấy ở trong tay Điêu Đức Tài, tiền làm việc bị Điêu Đức Tài lấy hơn một nửa xem như là "tiền giới thiệu" việc làm cho cô ấy, cô ấy thiếu tiền, thiếu tiền đến mức đồng ý phát sinh quan hệ với người đàn ông này để nhận lại mấy chục tệ.

Rời khỏi Điêu Đức Tài, cô ấy không biết mình còn có thể đi đến chỗ nào ở thành phố này.

Nghe Mạnh Tư Duy nói tìm được cho cô ấy một công việc có lương 4500 tệ, còn bao ăn ở, hai mắt Toàn Diễm sáng rực lên, không thể tin mà thì thào: "Thật sao?"

"Đương nhiên là thật." Mạnh Tư Duy cười.

Toàn Diễm đối mặt với nụ cười của Mạnh Tư Duy, chỉ là ánh sáng trong mắt cô ấy dần dần nhạt đi.

Toàn Diễm bỗng nhiên thấp giọng lắc đầu: "Em không đi."

Mạnh Tư Duy kinh ngạc: "Vì sao không đi?"

Toàn Diễm không lên tiếng.

Dường như cô ấy lại khôi phục sự trầm mặc như ngày đầu bọn họ gặp nhau trong văn phòng cục cảnh sát.

Mạnh Tư Duy đành phải lặp lại một lần nữa: "Toàn Diễm, chị đã nói với em, bọn chị sẽ bảo vệ em, nhưng mà em phải nói thật."

"Tin tưởng chị, có được hay không?"

Toàn Diễm nghe xong lời của Mạnh Tư Duy thì yên lặng, cuối cùng, cô ấy cậy ngón tay rồi ấp úng nói: "Điêu Đức Tài, anh ta rất lợi hại."

"Anh ta ở thôn chúng em."

Thấy Toàn Diễm chỉ là sợ Điêu Đức Tài, Mạnh Tư có chút yên tâm, an ủi: "Đừng sợ, chị là cảnh sát, chị đưa em đi, chị cũng sẽ không nói với anh ta em đi đâu, chẳng lẽ anh ta còn dám nói gì sao?"

Toàn Diễm nhìn qua ánh mắt của Mạnh Tư Duy, bỗng nhiên giọng trở nên nghẹn ngào: "Không, anh ta rất lợi hại, anh ta nói anh ta không sợ trời không sợ đất, ngay cả người anh ta cũng đã từng giết, anh ta nói nếu như em còn gây chuyện phiền phức, anh ta, anh ta sẽ giết em."

Mạnh Tư Duy nghe xong câu này thì kinh ngạc.

Bùi Thầm cũng nhíu mày.

"Anh ta nói với em lúc nào?"

Do tính mẫn cảm của nghề nghiệp nên Mạnh Tư Duy và Bùi Thầm đồng thời hỏi cùng một câu.

Hai mắt Toàn Diễm đẫm lệ nhìn hai người.

Lần trước từ cục cảnh sát trở về, Điêu Đức Tài không ngờ Toàn Diễm báo cảnh sát vì anh ta không đưa tám mươi tệ còn lại, sau khi đánh Toàn Diễm xong, trút hết tất cả “nhục nhã” anh ta phải hứng chịu ở đồn cảnh sát lên người Toàn Diễm xong, anh ta chỉ vào mặt Toàn Diễm uy hiếp nói, ông đây ngay cả người cũng từng giết, nếu mày tiếp tục gây chuyện, ông đây giết chết mày.

Toàn Diễm nói tất cả những chuyện mình phải hứng chịu xong thì lắc đầu với Bùi Thầm và Mạnh Tư Duy: "Hai người nhanh đi đi, anh ta sắp về rồi."

Cô ấy vừa dứt lời thì cánh cửa gỗ rách nát của tầng hầm đã bị đập mạnh.

Điêu Đức Tài say khướt nói vào trong: "Mở cửa!"

Anh ta dùng lực đập mạnh mấy lần, cuối cùng cửa cũng được mở ra.

Điêu Đức Tài cầm theo chai rượu, say khướt đi vào, sau đó phát hiện đây không phải Toàn Diễm, nhưng cũng là phụ nữ.

So với Toàn Diễm vừa đen vừa mập, người phụ nữ trước mắt nhìn có hơi quen mắt, đồng thời vô cùng xinh đẹp.

Trắng, gầy, cao, khuôn mặt cũng rất đẹp.

Mấy mụ đàn bà vừa nóng nảy vừa hôi hám trong tiệm uốn tóc của làng đô thị không sánh nổi với một sợi tóc của cô.

Sau khi thấy cô, trong lòng Điêu Đức Tài đã lập tức tính toán mặt hàng này con mẹ nó hơi bị đắt, lần trước ít nhất cũng được một ngàn.

Ánh mắt của anh ta không nhịn được mà lưu luyến trên người cô, đang muốn nhìn tiếp thì bỗng nhiên cảm nhận được một ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía mình khiến anh ta thu ánh mắt lại.

Lúc này Điêu Đức Tài mới phát hiện còn có một người đàn ông nữa ở đây.

Anh ta quan sát trang trí trong phòng, rõ ràng là phòng của Toàn Diễm, anh ta loạng chà loạng choạng đi lên trước, đang muốn mở miệng hỏi mấy người là ai thì một giây sau người phụ nữ trước mặt đã đạp một cái vào người anh ta.

Trước đó trong cục Mạnh Tư Duy còn chịu được, bây giờ gặp lại Điêu Đức Tài cô không thể nhịn được nữa. Cú đạp vừa rồi cô dùng hết sức, Điêu Đức Tài lập tức bị cô đạp cho lăn ra đất, bình rượu trong tay rơi vỡ nát.

Trong mắt Điêu Đức Tài hiện lên sự chấn kinh, dường như không ngờ một người phụ nữ nhìn yếu đuối như vậy lại có thể trực tiếp đạp ngã anh ta, sau đó lục phủ ngũ tạng trong bụng truyền đến sự đau đớn giống như bị vỡ nát.

Bùi Thầm nhìn Điêu Đức Tài đang co quắp trên mặt đất đau khổ che bụng nôn khan, nói với Toàn Diễm đang ngây người: "Cô đi ra ngoài trước đi."

Toàn Diễm nhìn về phía Bùi Thầm, mơ hồ đồng ý, đi ra khỏi căn phòng dưới tầng hầm chật chội của mình, đóng cửa lại.

Cô ấy ở tầng hầm hẻo lánh nhất, bên cạnh là phòng chủ nhà dùng để chất đồ cũ trong nhà, đằng sau là nhà vệ sinh công cộng.

Buổi tối có rất ít người dùng nhà vệ sinh công cộng này, ở đây dù là nam hay nữ cũng đều dùng bô, sáng hôm sau sẽ mang đi rửa.

Không có người đến.

Toàn Diễm đứng ngoài cửa, nghe thấy bên trong truyền ra từng trận rên rỉ, tiếng va chạm nặng nề lên vách tường và mặt đất.

Cô ấy không nghe rõ nội dung cuộc trò chuyện, dường như tiếng kêu rên cầu xin tha thứ của Điêu Đức Tài đã bị đè nén.

Nghe những âm thanh này, Toàn Diễm cắn chặt môi dưới.

Khoảng hai mươi phút sau, trăng lên cao, cuối cùng cửa phòng cũng được mở ra một lần nữa.

"Báo cảnh sát?" Lúc ra Mạnh Tư Duy còn cười: "Chẳng lẽ không phải anh uống say, không đứng vững nên ngã sao? Ngã cũng không nhẹ nha."

"Thân là cảnh sát nhân dân, tôi có ý tốt muốn giúp đỡ anh mà anh còn muốn lừa bịp trên đầu tôi sao?"

"Tôi thấy trong phòng này cũng không có camera, tra như thế nào dây, dùng đôi mắt sau khi uống say của anh sao?"

"Bây giờ gọi điện thoại đi, tôi lập tức đến cục cảnh sát chờ anh."

Toàn Diễm thấy Điêu Đức Tài đang co quắp ở trong góc vắng vẻ. Sau khi nghe Mạnh Tư Duy nói xong, anh ta vốn còn đang giãy dụa nhúc nhích đã lập tức yên tĩnh, giống như một vật chết vừa bẩn vừa đen.

Bùi Thầm nói với Toàn Diễm: "Đi vào dọn đồ, bây giờ đi."

...

Mạnh Tư Duy và Bùi Thầm đã sớm liên hệ xong xuôi với nhà hàng kia, nói với cô ấy sau này ở chỗ này đi làm thật tốt.

Ông chủ nhà hàng là người thân của người bị hại trong một vụ án Bùi Thầm phụ trách trước đó, ông ấy nói sẽ chăm sóc tốt cho Toàn Diễm..

Lúc gần đi Mạnh Tư Duy vỗ vỗ vai Toàn Diễm, nói với cô ấy sau này sẽ tốt thôi, lần sau gặp phải chuyện gì thì gọi điện thoại cho cô.

Toàn Diễm rưng rưng nước mắt gật đầu.

Sắp xếp xong xuôi mọi chuyện cũng đã gần nửa đêm.

Mạnh Tư Duy và Bùi Thầm lái xe về nhà.

Sau đêm nay, cuối cùng sự kìm nén trong lòng Mạnh Tư Duy cũng đã thoải mái hơn một chút.

Nếu pháp luật đã không có cách thì cô sẽ thay trời hành đạo.

Điêu Đức Tài phát hiện mình không có chút sức nào để phản kích cô gái có khuôn mặt luôn vui vẻ, lại nhìn vô cùng mảnh mai kia.

Bùi Thầm không ra tay lần nào, để toàn bộ cơ hội cho Mạnh Tư Duy.

Ngược lại anh còn nhân lúc Mạnh Tư Duy nắm tóc Điêu Đức Tài đập mạnh lên tường mà hỏi anh ta mấy vấn đề.

Vì Toàn Diễm nói câu mà Điêu Đức Tài uy hiếp cô ấy là "ông đây ngay cả người đã từng giết qua, nếu như mày tiếp tục gây chuyện, ông đây sẽ giết mày".

Mạnh Tư Duy ngồi ở ghế phó lái, nhớ đến dáng vẻ chưa chịu được hai lần đã bắt đầu quỳ xuống đất cầu xin tha thứ của Điêu Đức Tài.

Cô đột nhiên hỏi: "Công tố viên Bùi, anh thấy thế nào?"

Bùi Thầm bình tĩnh lái xe, nghe Mạnh Tư Duy hỏi thì dừng mấy giây rồi nói: "Phần lớn có lẽ là đe dọa."

Mạnh Tư Duy phát hiện phán đoán của mình và Bùi Thầm về người tình nghi không khác nhau là bao.

Trên đời này cũng không phải không có người nói chuyện không biết kiêng kị, trước đó khi Mạnh Tư Duy làm trong đội an ninh trật tự cũng gặp phải không ít người uống say thích nói khoác mình từng phạm tội phạm pháp, nhất là một số thành phần "đại ca xã hội", vừa uống rượu vừa vỗ ngực tỏ vẻ ông đây lăn lộn trong xã hội, từng hút chích gì đó, từng ngồi tù giết người, ép ông đây thì chuyện gì ông cũng có thể làm, kết quả xét nghiệm nước tiểu và ghi chép lại không thấy gì, hôm sau tỉnh rượu mới khúm núm xin lỗi nói đó chỉ là nói miệng mà thôi.

Có lẽ Điêu Đức Tài chỉ uy hiếp đe dọa Toàn Diễm, dọa cô ấy ông đây đã từng giết người, mày gây chuyện thì ông đây giết mày.

Rõ ràng chiêu này rất có tác dụng, Toàn Diễm bị Điêu Đức Tài đe dọa ở lại, cho nên lúc đầu khi bọn họ đến mới từ chối rời đi.

Trong lòng Mạnh Tư Duy cảm thấy yên tâm hơn.

Bùi Thầm đã thấy qua nhiều vụ án nặng nề hơn cô nhiều, ánh mắt nhìn người cũng chuẩn hơn cô, trước đó, khi Cao Dũng phá vụ án thi thể nữ không đầu còn nói may nhờ vào sự hỗ trợ của anh, có lẽ phán đoán của anh sẽ không có vấn đề.

Việc đầu tiên Mạnh Tư Duy làm khi về nhà là tắm rửa một cái.

Cô vốn đang rất buồn ngủ, kết quả tắm rửa xong lại tỉnh táo, vừa mở tivi xem một bộ phim tài liệu về vụ giết người nổi tiếng thế giới vừa gặm táo.

Sau khi Bùi Thầm đi từ phòng tắm ra thấy Mạnh Tư Duy đang tập trung tinh thần xem, trong tay còn thừa nửa quả táo quên ăn, thịt quả hơi khô vàng.

Bùi Thầm nhìn về phía tivi, là chiếu lại.

Mạnh Tư Duy nhìn Bùi Thầm đến, chỉ một người đàn ông nhìn đã biết trung thực trên tivi: "Hung thủ không phải anh ta."

Bùi Thầm đã sớm xem qua các bản dịch của bộ phim tài liệu này, gật đầu "ừ" một tiếng.

Mạnh Tư Duy vui vẻ đổi tư thế ngồi vì mình đã đoán đúng hung thủ.

Bùi Thầm ngồi xuống cạnh cô, nhắc nhở: "Còn ăn táo sao?"

Lúc này Mạnh Tư Duy mới nhớ đến quả táo trên tay mình, thấy thịt quả đã bị oxi hóa thành khô vàng.

Cô không muốn ăn.

Thế là Bùi Thầm nhận một nửa quả táo Mạnh Tư Duy không muốn ăn nữa.

Anh ăn xong nửa còn lại, ném hạt vào thùng rác.

Mạnh Tư Duy nhìn tivi một lúc, xem được một lúc thì ngáp một cái, phát hiện sau khi đoán đúng hung thủ thì cô không còn hứng thú xem tiếp.

Ngày mai còn phải đi làm.

Lúc đầu cô định tự mình về phòng, nhưng đêm nay không biết làm sao, giống như bị bạn trai nhìn thấy dáng vẻ dã man tàn bạo lúc đánh người của mình nên muốn cân bằng một chút, đầu óc Mạnh Tư Duy nóng lên, muốn làm nũng.

Cô bỗng nhiên đưa tay về phía Bùi Thầm, dáng vẻ đòi anh ôm: "Công tố viên Bùi, em buồn ngủ."

Bùi Thầm quay đầu, nhìn Mạnh Tư Duy vì ngáp mà đuôi mắt đỏ ửng, mặc áo ngủ bông màu trắng sữa, mơ màng đưa tay về phía mình.

Mệt nhọc muốn ngủ, đưa tay là muốn ôm.

Cho nên ý của cô là muốn anh ôm cô về ngủ.

Thế là Bùi Thầm kéo Mạnh Tư Duy qua, trước khi ôm thì hôn một cái.

Lúc đầu anh không định hôn quá sâu, chỉ hôn nhẹ một cái, chẳng qua lúc thật sự hôn rồi thì không tự chủ được mà hôn sâu.

Giữa răng môi mang theo vị thơm ngọt của táo.

Mạnh Tư Duy bị người đàn ông ôm ngồi lên đùi, vô thức đưa tay ôm lấy cổ anh.

Cô vừa tắm xong, toàn thân đều là mùi sữa tắm ngọt ngào, hai người hôn một lúc, nụ hôn của Bùi Thầm từ từ di chuyển xuống dưới.

Mạnh Tư Duy cảm nhận được nụ hôn dày đặc của người đàn ông rơi vào gò má cô, bên tai, cần cổ, sau đó là bả vai, xương quai xanh.

Anh hôn rất nhẹ, giống như mưa rơi vậy.

Mạnh Tư Duy bị hôn đến chóng mặt, cô nhắm mắt lại, giống như lười cử động, lại giống như rất buồn ngủ.

Sau khi người đàn ông kết thúc nụ hôn cuối cùng trên xương quai xanh của cô thì ngẩng đầu lên.

Mạnh Tư Duy miễn cưỡng mở to mắt.

Lần này cô thấy được rõ ràng dục vọng dày đặc không che giấu trong mắt Bùi Thầm.

Một tay anh giữ sau lưng cô.

Hầu kết người đàn ông nhấp nhô, cô nghe được tiếng hít thở của anh.

Mạnh Tư Duy đã từng gặp ánh mắt này của anh lúc trước.

"Mạnh Tưởng." Giọng Bùi Thầm khàn khàn, hỏi: "Buồn ngủ không?"

Mạnh Tư Duy hơi cử động đôi môi đã bị hôn đến đỏ bừng của mình, rõ ràng là vấn đề rất đơn giản nhưng dường như cô lại không biết trả lời như thế nào.

Khuôn mặt của thiếu niên kiêu ngạo ngày trước và khuôn mặt lạnh lùng cao ngạo của công tố viên Bùi trong mắt người khác chồng vào nhau.

Mạnh Tư Duy từ từ phản ứng, lúc cô cuối cùng cũng phát ra một âm thanh rất nhỏ, dường như là muốn nói gì đó thì đột nhiên một tiếng chuông điện thoại đánh vỡ không khí mập mờ này.

Điện thoại di động trên bàn trà vang lên, là của Mạnh Tư Duy.

Do nguyên nhân công việc nên điện thoại di động của cô luôn trong trạng thái hoạt động 24/7.

Mạnh Tư Duy lập tức kịp phản ứng, đứng lên từ đùi Bùi Thầm, cầm điện thoại di động của mình lên.

Số gọi đến là số máy riêng của bộ phận hình sự phân cục Trung Ninh.

Nếu không có tình huống khẩn cấp thì sẽ không dùng số máy riêng để gọi điện trong thời gian nghỉ ngơi.

Mạnh Tư Duy nhận điện thoại.

Hướng Chính Phi: "Tăng ca, có một vụ án."

"Ở công trường phía Nam đào được một thi thể nữ vô danh."

- -------------------