Trái Tim Thiếu Nữ

Chương 60



Mạnh Tư Duy tỉnh lại trong bóng tối đen kịt không nhìn thấy rõ xung quanh.

Cô định động đậy tứ chi, nhưng hai tay cô đã bị trói ngược ra phía sau, hai chân cũng bị trói chặt, mắt bị miếng vải che kín, khắp cơ thể truyền đến cơn đau do quá lâu không thay đổi tư thế nên bị tê cứng các cơ.

Phía sau đầu đột nhiên cũng đau âm ỉ.

Mạnh Tư Duy nằm bò ra, nhíu mày thật chặt rồi lắc lắc đầu, cô nhớ hình ảnh cuối cùng trước khi mình mất đi ý thức là nụ cười trông có vẻ lịch sự lễ độ của Trần Kiến Nghiệp.

Sau khi cô và Cao Dũng kết thúc chuyến đi hỏi thăm tin tức, Cao Dũng đi mua bao thuốc còn cô thì lái xe đi đổ xăng.

Vừa lái xe ra khỏi trạm đổ xăng chưa được mấy mét, cô phát hiện địa điểm đang đứng cũng khá gần làng đô thị.

Lần trước cô và Bùi Thầm đã từng đi qua đây, tuy rằng ở đây có thể nói là khá phức tạp, nhưng nghe nói trong đó có mấy quán bán đồ ăn vặt cổ truyền chính gốc.

Vừa hay cũng gần đến giờ cơm, cô đậu xe, sau đó tìm một quán ăn rồi ngồi xuống vị trí hướng mặt ra ngoài cửa, ở làng đô thị vào giờ trưa rất vắng người qua lại, các hộ gia đình sống ở đây hầu như đều ra ngoài đi làm cả rồi, trong quán cũng chỉ có một thực khách là cô.

Mạnh Tư Duy vừa bóc đôi đũa dùng một lần ra, bỗng nhìn thấy có một chiếc xe van màu bạc đậu cạnh con hẻm phía ngoài cửa hàng.

Cô nhìn thấy hai tên đàn ông đang xô đẩy một cô gái lên xe, một tên mở cửa xe còn một tên tóm cánh tay cô gái, rất rõ ràng, cô gái kia không tình nguyện lên xe nên cứ tóm chặt lấy cửa xe, nhưng cuối cùng vẫn bị chúng ấn vào xe.

Cô nhìn thấy cảnh tượng này thì nhăn mày, sau đó đứng phắt dậy.

“Làm cái gì đấy hả?” Cô xông ra phía chiếc xe van đó quát lên.

Tên đàn ông đang tóm cánh tay cô gái nghe thấy tiếng quát thì dừng lại, sau đó cả hai tên cùng quay đầu.

Mạnh Tư Duy móc thẻ cảnh sát ra, đang định bước lên chất vấn chuyện gì đang xảy ra, các người đang làm cái gì thì cửa ghế phụ bỗng mở ra, sau đó có một người bước xuống xe.

Mạnh Tư Duy nhìn rõ người bước xuống từ ghế lái phụ thì vô cùng ngạc nhiên, sau đó thì thả lỏng cảnh giác.

Hoá ra người bước xuống xe là Trần Kiến Nghiệp.

Ấn tượng từ trước tới giờ của cô đối với ông chủ Trần này không tệ.

Sau đó Mạnh Tư Duy hất cằm chỉ hai tên đàn ông và cô gái kia rồi lên tiếng hỏi: “Ông chủ Trần, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”

Trần Kiến Nghiệp khi nhìn thấy Mạnh Tư Duy thì cũng rất ngạc nhiên. Sau đó anh ta ngay lập tức cười cười giải thích với Mạnh Tư Duy, đây là bạn gái của trợ lý của anh ta, cũng sắp đến ngày lễ rồi ấy mà, nên đang giận dỗi vì quà Giáng sinh.

Anh ta vừa giải thích vừa hỏi cô gái kia có phải như thế không, đừng giận dỗi nữa, cô xem xem, có thế thôi cũng quấy rầy đến cảnh sát Mạnh rồi.

Cô gái nhìn Mạnh Tư Duy- cảnh sát Mạnh trong miệng Trần Kiến Nghiệp.

Thật ra không cần Trần Kiến Nghiệp phải giới thiệu cô ấy cũng có thể nhận ra cô là cảnh sát, bởi vì đây chính là cảnh sát Tiểu Mạnh rất nổi tiếng trước đây.

“Là như vậy sao?” Mạnh Tư Duy hỏi cô gái kia để xác nhận.

Trước đây khi còn ở Đội trị an, mấy chuyện kiểu lôi lôi kéo kéo giận dỗi giữa bạn trai bạn gái với nhau như này cô cũng thấy nhiều rồi.

“Tôi bảo cô mau giải thích cho cảnh sát Mạnh đi chứ.” Trần Kiến Nghiệp xoay người nói với cô gái kia một câu, sau đó lại cười cười với Mạnh Tư Duy: “Cảnh sát Mạnh đã ăn trưa chưa?”

Cô gái kia liên tục nhìn chằm chằm Mạnh Tư Duy, dường như đang căng thẳng chuyện gì đó.

Khi Trần Kiến Nghiệp hỏi cô ấy “có phải hay không” đến lần thứ hai, cô ấy bỗng bất chấp tất cả để xông về phía Mạnh Tư Duy.

Cô ấy dùng hết sức lực cầu cứu: “Cảnh sát Mạnh hãy cứu tôi.”

Bọn chúng là tội phạm giết người.

Nhưng cánh tay của cô gái bị tên đàn ông bên cạnh tóm chặt lại, sau đó nhét cô ấy vào xe một lần nữa rồi khoá cửa.

Mạnh Tư Duy nghe thấy tiếng hô kêu cứu của cô gái, cô nhìn thấy sắc mặt của Trần Kiến Nghiệp thay đổi trong nháy mắt, đợi đến khi cửa xe bị đóng “sầm” một tiếng, anh ta nhanh chóng khôi phục lại biểu cảm.

Nhưng lần này, Mạnh Tư Duy nhớ lại tiếng hô kêu cứu ban nãy của cô gái, sau đó nhìn nụ cười của Trần Kiến Nghiệp lúc này, đột nhiên cô thấy nổi cả da gà.

Trong lòng cô đột nhiên có một suy đoán cực kỳ đáng sợ.

Trần Kiến Nghiệp vẫn cười nhìn Mạnh Tư Duy, sau đó dùng ánh mắt ra hiệu cho hai tên “trợ lý” của mình.

Hai tên “trợ lý” nhận được mệnh lệnh thì cùng nhau xông lên.

Trong lòng Mạnh Tư Duy thầm cảm thấy không ổn, cô không dễ dàng gì mới quật ngã được hai tên trợ lý kia, còn chưa kịp đứng thẳng lên thì sau đầu bỗng nhói đau, trước mắt hiện lên toàn ngôi sao.

Khi cô sắp nhắm mắt thì nhìn thấy trong tay Trần Kiến Nghiệp đang cầm một viên gạch, hắn đứng trước cơ thể đang dần đổ gục của cô nở một nụ cười hiền hoà.

...

Mạnh Tư Duy cố gắng dùng sức để vùng ra khỏi sợi dây thừng đang trói chặt hai tay cô lại.

Chúng trói rất chặt, sợi dây thừng gần như găm sâu vào da thịt ở cổ tay, khi cô giằng ra lần đầu tiên, sợi dây thừng thô ráp cọ sát làm rách da ở cổ tay, sau đó mỗi khi cô vùng vẫy thì vết rách do bị cọ sát càng sâu hơn, đây là một loại đau đớn như cắt da cắt thịt.

Cô cắn chặt răng, cố gắng kiềm chế không để bản thân phát ra tiếng do quá đau đớn, cô không biết bây giờ mình đang ở đâu, cũng không biết đám người kia lúc nào sẽ quay lại đây.

Do cố gắng cắn răng chịu đựng mà trán cô ướt đẫm mồ hôi.

Cô ngửi thấy mùi máu tanh nhàn nhạt trong không khí do da thịt bị cọ sát.

Cuối cùng sợi dây thừng trên tay cũng lỏng dần.

Nhưng đợi đến lúc sợi dây thừng tuột hẳn khỏi tay, Mạnh Tư Duy vội vàng tháo miếng vải bịt mắt ra, cô còn chưa kịp thở thì cánh cửa căn phòng đột ngột bị mở ra.

Cô lại đối diện gương mặt của Trần Kiến Nghiệp một lần nữa.

Chỉ có điều lần này, trên mặt tên đàn ông đã không còn là nụ cười đúng mực, nhã nhặn và lịch sự như trước nữa.

Hắn đứng ngược sáng nơi cánh cửa, cái bóng to lớn bị kéo dài ra che phủ cả cơ thể của Mạnh Tư Duy.

Mạnh Tư Duy nhìn thấy trong mắt Trần Kiến Nghiệp là ánh mắt hung hãn tàn bạo chỉ có ở tội phạm bị tử hình mà cô từng đích thân áp giải.

Sau khi hắn thấy sợi dây thừng bị cô giằng ra khỏi tay thì hơi kinh ngạc, sau đó cười đểu giả tán thưởng, cũng không tồi đấy nhỉ cảnh sát Mạnh, cái này mà cũng giằng ra được.

Chỉ đáng tiếc cô trẻ trung như thế này, lại còn xinh đẹp nữa, làm cái gì không làm, sao lại cứ phải làm cảnh sát chứ.

À đúng rồi, cái xác bị các người phát hiện ở công trường đã bị chôn dưới đất mấy năm rồi ấy nhỉ?

Mạnh Tư Duy nghe thấy lời Trần Kiến Nghiệp nói, cô gỡ sợi dây thừng đang trói trên chân ngay trước mặt hắn, sau đó từ từ bò dậy.

“Là anh đúng không?” Cô liếc nhìn Trần Kiến Nghiệp.

Thế mà Trần Kiến Nghiệp lại cười cười nhưng không nói gì.

Hắn bước sang bên một bên, bỗng có một người đẩy chiếc vali ra.

Chiếc vali bị mở ra trước mặt Mạnh Tư Duy, giây phút khoá kéo được mở ra, đồ bên trong nhiều đến mức sắp không chứa nổi nên lăn lóc ra ngoài.

Chiếc vali bị mở hết ra.

Toàn bộ là từng tệp tiền mặt đỏ chót.

Mạnh Tư Duy nhìn đống tiền mặt bị Trần Kiến Nghiệp bày ra trước mặt thì hơi ngẩn ra.

Cô nhìn Trần Kiến Nghiệp với vẻ nghi hoặc và khó hiểu.

Trần Kiến Nghiệp cười rồi nói với Mạnh Tư Duy, lương của cảnh sát Mạnh cũng không cao lắm nhỉ, nghe nói đi mua nhà còn rước cả đống phiền phức vào người, đến bây giờ vẫn phải thuê nhà để ở.

Nên cứ coi số tiền này là tôi hỗ trợ cảnh sát Mạnh đi, đủ để cô mua vài căn nhà, mua xe, ăn chơi xả láng không cần lo lắng gì, cô cứ cầm lấy tiêu gì tùy thích, nhưng nếu cô dùng số tiền này, thì chuyện ngày hôm nay, còn cả chuyện cô và cậu bạn trai công tố viên kia của cô nói với Điêu Đức Tài nữa, chúng ta cứ coi như tất cả đều chưa từng xảy ra đi.

Cô thấy giao dịch này như thế nào? Không để cô chịu thiệt đúng không?

Mạnh Tư Duy nghe thấy mục đích Trần Kiến Nghiệp lấy tiền ra thì hơi nhếch miệng.

“Nếu tôi không dùng thì sao?” Cô quét mắt nhìn đống tiền đang bày trên mặt đất rồi nói.

Trần Kiến Nghiệp vỗ tay, ra vẻ khuyên nhủ: “Tôi khuyên cảnh sát Mạnh vẫn nên dùng thì hơn.”

Mạnh Tư Duy: “Tại sao? Bắt buộc phải dùng sao?”

Trần Kiến Nghiệp cười: “Bởi vì nếu cô dùng số tiền này thì chúng ta vẹn cả đôi đường, ai nấy đều vui.”

“Sợ là cảnh sát Mạnh phải vắt kiệt sức đi làm cả đời cũng không kiếm được số tiền này đâu.”

Mạnh Tư Duy cười một phát: “Vậy sao?”

“Tất nhiên rồi.” Trần Kiến Nghiệp bỗng lạnh mặt lại.

“Chỉ có điều...” Hắn móc điện thoại ra, “Trước khi cô dùng số tiền này thì tôi có một yêu cầu nho nhỏ, cô cũng biết đấy, thời nay có loại người đi làm ăn nhưng lại rất thích nuốt lời.”

Mạnh Tư Duy hơi nhíu mày: “Yêu cầu gì?”

“Chúng ta cởi quần áo ra, chụp vài tấm ảnh.” Trần Kiến Nghiệp lạnh lùng nhìn Mạnh Tư Duy rồi nói.

“Cô cầm số tiền này trở về với cậu bạn trai kia rồi làm như không có chuyện gì cả, dù sao tôi cũng là người trọng chữ tín, đảm bảo sẽ không bao giờ để người khác thấy tấm ảnh này.”

“Nhưng nếu cô cầm tiền trở về rồi nuốt lời,” Tốc độ nói của Trần Kiến Nghiệp chậm lại, biểu cảm lộ ra vẻ uy nghiêm đáng sợ, “vậy thì chúng ta cá chết lưới rách, tôi cũng không chắc đống ảnh này sẽ xuất hiện ở chỗ nào đâu.”

“Dù sao cảnh sát Mạnh cũng không phải người bình thường, trên mạng có biết bao nhiêu fan yêu thích cô như vậy, một khi để lộ ra chắc chắn sẽ lan truyền rất nhanh.”

Trần Kiến Nghiệp nói xong, hắn bật chế độ bấm giờ trên điện thoại.

“Cho cô thời gian một phút để suy nghĩ.”

Tiếng kim giây chạy tích tắc tích tắc.

Mạnh Tư Duy nhìn xuống đống tiền mặt đầy ú ụ trong vali trên mặt đất, sau đó ngẩng đầu nhìn lên gương mặt gần như nắm chắc phần thắng của Trần Kiến Nghiệp.

Cô mím môi.

Vào giây cuối cùng của thời gian một phút, Mạnh Tư Duy đột nhiên nói:

“Vậy tôi sẽ dùng.”

“Đôi bên cùng có lợi.”

Trần Kiến Nghiệp dường như đã đoán trước được, hắn nở nụ cười nói: “Vậy mới phải chứ, nhưng mà, mời cô cởi đồ trước.”

Mạnh Tư Duy nhìn Trần Kiến Nghiệp đã cầm điện thoại ngắm chuẩn vào người mình, còn bật cả đèn flash, chế độ chụp ảnh đã sẵn sàng.

Cô nâng tay lên từ từ cởi từng chiếc cúc trên người, sau đó cởi chiếc áo khoác Duffel dưới cái nhìn chăm chú của Trần Kiến Nghiệp.

Trần Kiến Nghiệp có vẻ tán thưởng đầy thích thú.

Mạnh Tư Duy cởi áo khoác xong thì kéo áo len xuống, sau đó ngồi xổm xuống đưa tay sờ đống tiền mặt trong vali.

Trần Kiến Nghiệp không thúc giục cô.

Mạnh Tư Duy sờ xong thì nhặt hai tệp tiền trong vali.

Cô cầm tiền trong tay rồi ước lượng trọng lượng, sau đó lại nhìn vào ống kính của Trần Kiến Nghiệp một lần nữa.

Một giây sau, Mạnh Tư Duy dùng hết sức ném mạnh tệp tiền về phía đó.

“Mày nằm mơ đi!”

Từng tờ tiền bay trong không trung y như mớ giấy lộn, Trần Kiến Nghiệp bị ném đến mức phải lùi lại một bước, Mạnh Tư Duy nhân cơ hội này chạy thẳng ra cửa.

Không ngoài dự đoán của cô, ngoài cửa có người canh gác.

Cổ tay Mạnh Tư Duy vẫn còn đau nhức nóng ran, chân tay cũng tê cứng, cô cố gắng quật ngã hai tên đứng canh cửa thì đã thở không ra hơi, sau đó lại có mấy tên nghe thấy bên này có động tĩnh bèn xông về phía cô.

Trần Kiến Nghiệp ở phía sau vừa chỉ cô vừa hét lớn, “Đứng lại!”.

Mạnh Tư Duy chạy lòng vòng khắp nơi, nhưng thiết kế của tầng lầu này quá phức tạp, cô không quen địa hình nên không tìm được đường, cô rất nhanh đã bị đám chân tay kia từng tên từng tên dồn vào đường cùng, cô nhìn đám người đó thì biết rằng dù bây giờ có mọc ba đầu sáu tay cũng không có khả năng đánh thắng.

Cô bị Trần Kiến Nghiệp và đám tay chân của hắn dồn vào góc tường.

Trần Kiến Nghiệp sầm mặt xuống, từng bước tiến đến gần cô.

Người Mạnh Tư Duy dính sát vào tường, cô di chuyển chậm chạp rồi quay đầu, bên cạnh là một ô cửa sổ.

Trời đã về đêm nên rất tối, ở đây là khu ngoại ô, bên ngoài cửa sổ heo hút không một bóng người.

Sau đó, khi Trần Kiến Nghiệp giơ tay ra, cho rằng Mạnh Tư Duy đã không còn nơi để chạy thì cô bất ngờ phá vỡ cửa sổ rồi nhảy thẳng ra ngoài.

Trong đêm tối, Mạnh Tư Duy hạ quyết tâm, còn không nhìn rõ mình nhảy từ tầng hai tầng ba xuống, cô chỉ biết trước khi tiếp đất mình đã cuộn người để giảm lực tác động, nhưng chân phải vẫn đập mạnh trên mặt đất.

Cô mặc kệ đau đớn, trong đầu lúc này chỉ có một suy nghĩ duy nhất.

Chạy.

Cô chạy điên cuồng về hướng có ánh đèn và có đường đi, vừa chạy vừa nghe thấy tiếng xe gầm rú ở phía sau, là bọn chúng lái xe để đuổi theo.

Khi Mạnh Tư Duy chạy, từng giọt nước mắt của cô lăn dài từ khóe mắt lăn đến thái dương, tóc mai của cô đã ướt đẫm vì nước mắt.

Cô hít hít nước mắt đầy trong khoang mũi rồi liều mạng chạy về phía trước, cũng không dám ngoảnh đầu lại, chỉ nghe thấy tiếng xe cách mình ngày càng gần.

Mạnh Tư Duy nhớ đến mẹ cô, nhớ đến Bùi Thầm, nhớ đến việc mình vẫn chưa làm phù dâu cho Chung Ý, nhớ đến các đồng nghiệp ở phân cục Trung Ninh.

Tiếng động cơ xe phía sau đã gần trong gang tấc.

Vào giây phút cuối cùng, Mạnh Tư Duy đã chạy đến một con đường cái mà chính cô cũng không biết nó dẫn đến nơi nào.

Trong không gian vang lên tiếng phanh xe vô cùng chói tai.

Mạnh Tư Duy quay đầu, cô nhìn thấy Trần Kiến Nghiệp đã đem theo đám tay chân bước xuống xe, bọn chúng bao vây cô từ khắp các hướng trước sau trái phải.

Cả người Mạnh Tư Duy đứng trong phạm vi chiếu sáng của đèn pha ô tô.

Giống hệt như một con mồi bị bại lộ hành tung.

Mạnh Tư Duy lùi về phía sau đầy bất lực, cơn đau ở mắt cá chân ngày càng nhói buốt.

Khi cô gần như buông xuôi tuyệt vọng, một chiếc xe bỗng phanh gấp lại, cửa xe mở ra.

Mạnh Tư Duy ngoảnh đầu nhìn về phía ánh sáng chói mắt của đèn xe ô tô.

Bùi Thầm bước từ trên xe xuống.

- -------------------