Trái Tim Thiếu Nữ

Chương 85: Ngoại truyện 11: D*c vọng chiếm hữu



Mạnh Tư Duy phát hiện có những lúc mình còn là một người rất nhỏ mọn.

Bùi Thầm nghe mà phì cười, có lẽ là vì sự “nhỏ mọn” của Mạnh Tư Duy, anh hỏi nhỏ bên tai cô: “Vậy tối nay, em có chiếm hời không?”

Khi Mạnh Tư Duy cảm nhận được hơi thở của người đàn ông thì nóng rực cả tai, sau đó cô dè dặt thay đổi tư thế ngồi trên đùi Bùi Thầm.

“...Chiếm chứ.” Dường như cô đã suy nghĩ một hồi rồi mới quyết định trả lời anh.

Sau đó, đúng lúc Bùi Thầm chuẩn bị bế cô vào phòng ngủ, Mạnh Tư Duy đột nhiên thở dài một hơi: “Dù sao cũng là tầm cỡ xứng danh “đầu bảng”(1) mà.”

(1) Từ gốc: 头牌: Ý chỉ trai bao hạng nhất, cực phẩm trong làng trai bao.

Món hời này mà không chiếm thì đúng là thiệt.

Bùi Thầm nghe mà đơ cả người ra, anh nhìn thấy Mạnh Tư Duy nói xong mấy lời này còn bày ra gương mặt rõ là đàng hoàng đứng đắn.

“Đầu bảng không phải chỉ nhìn mỗi mặt thôi đâu.” Anh xuỳ cười một tiếng.

Mạnh Tư Duy cúi đầu không hiểu: “Không nhìn mặt thì nhìn cái gì.”

“Nhìn nội hàm à?”

Theo những gì cô biết thì nghề này rất cạnh tranh, nhưng cũng không phải không có phù bà nào thích gọi mấy anh người mẫu đến tâm sự mỏng về đầu tư mạo hiểm trong lĩnh vực tài chính và triết lý sống.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu phải nhìn nội hàm thì có khi Bùi Thầm cũng là đầu bảng ấy chứ.

Bùi Thầm dùng tay vuốt dọc sống lưng Mạnh Tư Duy, sau đó hơi nhếch khóe miệng: “Đợi lát nữa em sẽ biết.”

Đợi đến lúc Mạnh Tư Duy quay lại phòng ngủ để làm chuyện sinh hoạt vợ chồng thì mới hiểu ra ngoại trừ phải nhìn mặt ra thì “đầu bảng” còn phải nhìn cái gì.

Sau đó cô bắt đầu cảm thấy ảo não bởi vì bản thân đã trong sáng đến mức cho rằng ngoài nhìn mặt ra thì phải nhìn nội hàm.

Mạnh Tư Duy gắng gượng theo kịp tốc độ của Bùi Thầm, thấy làm nũng mãi cũng không có tác dụng thì khóc lóc tủi thân, thậm chí đã có lúc cô cảm thấy có lẽ Bùi Thầm làm nhầm nghề rồi, anh không đi làm “vịt” (2) thì đúng là phí phạm của trời.

(2) Ý chỉ trai bao.

Nếu xét về phương diện này, thì ai kia cứ phải gọi là đầu bảng của đầu bảng.

...

Lại một năm nữa trôi qua, tết đến xuân về, bầu không khí đón năm mới ở thành phố C rộn ràng hơn những năm trước.

Phía chủ đầu tư xây dựng ngôi nhà của Mạnh Tư Duy không chịu được áp lực nên đã cho tiếp tục thi công trở lại, đến giữa năm nay mới bàn giao nhà, chất lượng tiểu khu sau khi hoàn thành căn nhà không tệ, hơn nữa dù sao căn nhà đó cũng để trống nên Mạnh Tư Duy đã kêu mẹ và chú Trần chuyển vào đó sống.

Ban đầu mẹ Mạnh vẫn còn do dự, bà bảo Mạnh Tư Duy và Bùi Thầm sửa sang căn nhà một chút rồi cho thuê cũng là một khoản thu nhập, căn nhà bà đang ở vẫn còn rất tốt.

Nhưng Mạnh Tư Duy cứ kiên quyết, còn Bùi Thầm thì trực tiếp đi mua đồ nội thất.

Ban đầu, căn nhà này vốn dĩ là mẹ mua cho cô, đến tiền đặt cọc cũng là tiền mồ hôi nước mắt mà mẹ cô phải vất vả ngày đêm buôn bán mới kiếm được.

Mạnh Tư Duy nhìn ra được là bà đang sợ cô và Bùi Thầm sẽ để ý chuyện chú Trần, bèn cười nói với bà sẽ không có chuyện đó đâu.

Cô còn nhớ khi mẹ và chú Trần quen nhau, suốt một khoảng thời gian dài bà không dám nói với cô chuyện này, vì sợ cô sẽ giận, sẽ buồn, sẽ phản đối bà tái hôn, thậm chí bà còn nói với chú Trần rằng nếu Tưởng Tưởng phản đối thì chúng ta đường ai nấy đi thôi, chỉ là không ngờ khi bà lấy hết can đảm để nói với Mạnh Tư Duy, bất ngờ thay, con gái lại vui vẻ ủng hộ và dành lời chúc phúc cho bà.

Cô là người cảm thấy vui hơn ai hết, nhiều năm qua bà đã vất vả nuôi nấng cô trưởng thành, đến nay cuối cùng bà cũng biết yêu lần nữa, cũng gặp được một người đáng để nương tựa và đi nốt phần đời còn lại.

Vậy là năm nay sẽ ăn cơm tất niên tại căn nhà nhỏ mà Mạnh Tư Duy khó khăn lắm mới được bàn giao, chú Trần chuẩn bị một bàn đầy thức ăn, tuy ít người nhưng lại rất ấm cúng và náo nhiệt.

Con trai của chú Trần luôn sống với người vợ cũ, hai bố con rất ít khi liên lạc, nghe nói tết nhất năm nay cũng chỉ gọi điện thoại về cho bố, nói chưa được hai ba câu đã vội vàng cúp máy.

Kỳ nghỉ tết năm nay của Mạnh Tư Duy là nghỉ luân phiên, ăn cơm tất tiên xong, trời vừa chập tối là cô đã nôn nóng cầm pháo bông que rồi kéo Bùi Thầm xuống lầu.

Thành phố C không cho phép đốt pháo nổ vào dịp tết, nhưng loại pháo bông que thì không quản lý chặt cho lắm.

Cô cầm bật lửa châm ngòi pháo, sau đó từng tia pháo nổ lách tách lách tách tựa nhưng những vì tinh tú vỡ vụn rơi xuống nhân gian.

“Nhìn kìa!” Mạnh Tư Duy hưng phấn vung vẩy que báo bông trong tay rồi nói với Bùi Thầm.

Bùi Thầm đứng ở bên cạnh mỉm cười sau đó cầm điện thoại chụp ảnh cho cô.

Mẹ Mạnh bám vào cửa sổ ngắm nhìn đôi vợ chồng trẻ ở dưới lầu, trông dáng vẻ của bà như thể có ngắm thế nào cũng không biết chán.

Bà trông thấy Mạnh Tư Duy đốt hết pháo bông rồi xoay đầu, nhìn ngó nghiêng bốn phía thấy không có ai bèn sáp lại gần Bùi Thầm, hai tay nhét vào túi áo khoác của anh một cách thân mật, sau đó không biết Bùi Thầm đã nói nhỏ với Mạnh Tư Duy những gì, chỉ biết khi anh nói chuyện thì đầu mày khóe mắt đều là sự dịu dàng đong đầy dành cho cô, Mạnh Tư Duy cũng kiễng chân thủ thỉ bên tai Bùi Thầm mấy câu, sau đó cô ngẩng đầu, hai người hôn nhau dưới ánh đèn đường.

Mạnh Tư Duy và Bùi Thầm đốt pháo bông rồi trao cho nhau những cái hôn vụng trộm sau đó đi lên lầu.

Mẹ Mạnh đứng canh ở cửa, đợi Mạnh Tư Duy vừa bước vào thì vỗ một cái vào lưng áo lông của cô: “Lớn đầu bằng ngần này rồi mà còn không đứng đắn gì cả.”

Mạnh Tư Duy bất thình lình bị vỗ một phát thì giật mình “ối” một tiếng.

Mẹ Mạnh lại nhìn Bùi Thầm đang ở phía sau Mạnh Tư Duy, bà nói tiếp như thể đang giải thích cho câu nói vừa nãy: “Chẳng may quần áo mà bị tia pháo làm cháy phải làm sao.”

Mạnh Tư Duy đang định thanh minh cho bản thân thì Bùi Thầm đã mở miệng rất đúng lúc: “Mẹ.”

“Pháo bông là do con mua đấy.”

Trên mặt mạnh Tư Duy ngay lập tức bày ra vẻ đắc ý kiêu ngạo.

Mẹ Mạnh ngẩn ra, bà nhìn gương mặt đang treo biểu cảm “Mẹ có mắng thì đi mà mắng anh ấy chứ đừng mắng con” của Mạnh Tư Duy thì chỉ biết cười bất lực.

Mạnh Tư Duy và Bùi Thầm sẽ ở lại đây tối nay, vốn dĩ Mạnh Tư Duy đang dựa vào người Bùi Thầm vừa ngáp ngắn ngáp dài vừa xem Xuân Vãn, thì đột nhiên bị mẹ Mạnh kéo riêng vào phòng ngủ với lý do muốn cô giúp chút chuyện.

“Chuyện gì thế mẹ?” Mạnh Tư Duy bước vào phòng ngủ rồi hỏi.

Mẹ Mạnh nhìn Mạnh Tư Duy vừa bước vào phòng, đột nhiên bà kéo cô lại rồi bảo cô xoay một vòng trước mặt mình, sau đó cứ nhìn chằm chằm đánh giá vòng eo của cô.

Mạnh Tư Duy bị nhìn đến dựng cả tóc gáy: “Mẹ.”

“Đã có chưa?” Mẹ Mạnh nghiêm túc nhìn chòng chọc vào bụng Mạnh Tư Duy sau đó bất thình lình hỏi một câu.

Mạnh Tư Duy phải mất một lúc để tiêu hoá xem ba chữ này có ý gì, sau khi hiểu ra thì lập tức che bụng dưới, lùi lại một bước, lắc đầu: "Không có."

Mẹ Mạnh ngẩng đầu nhìn dáng vẻ kiên quyết phủ định của Mạnh Tư Duy.

“Sao vẫn chưa có?” Trông bà có vẻ hơi thất vọng, sau đó lại nhìn bụng của Mạnh Tư Duy rồi lầm bầm: “Hai đứa kết hôn lâu như vậy rồi, còn trẻ còn khoẻ mà sao lại chưa có.”

Mạnh Tư Duy bị mẹ nhìn chòng chọc đến mức cảm thấy không được tự nhiên.

“Mẹ,” Cô nuốt nước bọt nhìn người mẹ đang hoang mang, lên tiếng giải thích, “Chưa có là bởi vì bọn con…luôn dùng biện pháp phòng tránh.”

“Biện pháp?” Mẹ Mạnh lập tức kinh ngạc kêu lên một tiếng.

Mạnh Tư Duy chỉ đành bất chấp gật đầu: “Vâng.”

Sau đó cô vội vàng ra đòn phủ đầu phủi sạch quan hệ: “Là Bùi Thầm muốn làm thế đấy chứ không phải con, mẹ có mắng thì mắng anh ấy đi đừng mắng con.”

Sau khi kết hôn, Bùi Thầm vẫn luôn thực hiện biện pháp phòng tránh y như thời mới yêu nhau, chưa từng có lần nào qua loa cẩu thả cả, sau khi Mạnh Tư Duy phát hiện Bùi Thầm vẫn dùng biện pháp phòng tránh ngay cả khi đã kết hôn rồi, thì cô cũng chỉ oán thầm trong lòng đôi ba câu, sau đó thì kệ anh.

Dù sao cô chưa muốn có con lắm, kết hôn xong thì vẫn nên trải qua thế giới riêng của hai người nhiều một chút.

Nhưng khi bị mẹ nhắc nhở vào lúc này, Mạnh Tư Duy mới chợt nhận ra hình như họ đã trải qua thế giới riêng chỉ có hai người hơi lâu rồi thì phải.

Tuy rằng có một số chuyện không gấp, nhưng dường như có thể từ từ đưa chúng vào trong kế hoạch.

Mạnh Tư Duy lớn lên trong gia đình đơn thân, tuy có hơi túng thiếu nhưng từ nhỏ đến lớn cô luôn trải qua cuộc sống hạnh phúc, mẹ đã dành cho cô tất cả tình yêu thương vô bờ bến. Thỉnh thoảng con trai, con gái của Cao Dũng và Bành Bân đến phòng làm việc chơi, Mạnh Tư Duy sẽ dùng kẹo m*t để trêu chọc dụ Tiểu Đậu Đinh gọi cô là chị, cô bỗng nhận ra mình cũng khá thích trẻ con đấy chứ.

Giây phút này đây, Mạnh Tư Duy nghĩ nếu cô và Bùi Thầm sinh một nhóc con thì có lẽ cô càng thích hơn nữa.

Thời còn yêu nhau, cô luôn lo lắng Bùi Thầm mua nhà không nổi, nuôi con không xong thì phải làm sao, nhưng bây giờ điều kiện kinh tế của hai người không có vấn đề, tuy công việc bận rộn nhưng mẹ cô đã đồng ý sau này có thể giúp hai người họ trông con, nếu không được nữa thì thuê một dì giúp việc về là xong.

Sau khi mẹ Mạnh biết Bùi Thầm luôn chủ động dùng biện pháp phòng tránh vì không muốn có con thì rất lúng túng không biết phải làm sao. Nếu là Mạnh Tư Duy thì chuyện này dễ giải quyết thôi, nhưng đây lại là Bùi Thầm, tuy bà là bậc trưởng bối, nhưng không tiện mở miệng cho lắm.

Mạnh Tư Duy biết mẹ Mạnh rất muốn bế cháu trai, suốt từ lúc hai người yêu nhau thì bà đã nhắc chuyện này rồi, bây giờ bà đã chuyển đến nhà mới, cứ đến buổi chiều là trong tiểu khu lại đầy rẫy hàng xóm đẩy xe nôi trẻ con đi dạo khắp nơi, trông mà phát thèm.

Cô ôm chặt cánh tay mẹ: “Vậy năm nay con sẽ thương lượng với anh ấy một chút.”

Mẹ Mạnh âu yếm vén một lọn tóc rối ra sau tai Mạnh Tư Duy: “Sinh sớm một chút, sinh xong mẹ chăm con giúp hai đứa.”

...

Mạnh Tư Duy và Bùi Thầm ở lại tổng cộng bốn ngày, đến tối mùng ba thì quay về căn nhà của hai người.

Bởi vì phụ huynh đang ngủ ở phòng sát vách nên mấy tối nay hai người đều ngoan ngoãn đi ngủ, bây giờ đã về đến nhà, Mạnh Tư Duy rửa trái cây và chuẩn bị đồ ăn vặt xong xuôi, vốn dĩ định bảo anh xem bộ phim trước đã, kết quả, phim còn chưa xem được 2 phút thì đã bị người luôn thích vào thẳng chủ đề nào đó kéo lên giường.

Phía ngoài cửa sổ, từng bông tuyết đang nhẹ nhàng rơi, nhưng nhiệt độ trong phòng ngủ lại tăng lên một cách ám muội, cho đến khi một cánh tay của người đàn ông duỗi ra khỏi chăn, mở ngăn tủ đầu giường rồi lục tìm thứ gì đó.

Chỉ có điều những ngón tay thon dài của người đàn ông lục tung cả ngăn kéo lên nhưng vẫn không tìm được thứ muốn tìm.

Mạnh Tư Duy cũng ngoảnh đầu nhìn sang.

Bùi Thầm nhướn người dậy, anh lật đi lật lại nhưng chỉ tìm được hai cái hộp rỗng, lúc này mới chợt nhận ra đồ bảo hộ đã dùng hết từ lần trước rồi, đợt tết nhất cũng quên mua thêm.

Mạnh Tư Duy nhìn thấy hai chiếc hộp rỗng Bùi Thầm vừa lấy ra, sau đó ngẩng đầu nhìn biểu cảm chán nản của người đàn ông.

Dùng hết cái đấy rồi.

Tự nhiên Mạnh Tư Duy nhớ lại mấy lời mà mẹ đã nói với cô trong phòng ngủ vào hai ngày trước, sau đó đột nhiên nghe thấy tiếng Bùi Thầm nói trên đỉnh đầu cô: “Anh đi mua.”

Bùi Thầm nói xong thì chuẩn bị đứng dậy, nhưng người ở phía dưới bất chợt giơ cánh tay ra ôm chặt cổ anh.

Mạnh Tư Duy quấn lấy cổ Bùi Thầm, cô nghĩ một chút rồi nói với anh: “Thế thì thôi khỏi cần dùng đi.”

“Ông xã, năm nay chúng ta…sinh em bé đi, anh thấy sao?” Lần đầu tiên cô mở miệng đề nghị chuyện này.

Nếu như nói, trước khi mở miệng đề nghị chuyện này thì cô vẫn còn có chút do dự chưa quyết định, nhưng sau khi Mạnh Tư Duy chính miệng nói ra chuyện này với Bùi Thầm, cô mới chợt nhận ra hình như mình đã chuẩn bị sẵn sàng để đón đứa con của hai người rồi.

Bùi Thầm cúi đầu nhìn gương mặt nhỏ nhắn của Mạnh Tư Duy.

Mạnh Tư Duy cảm thấy có lẽ Bùi Thầm cũng nghĩ giống mình, cô nói xong thì cảm thấy hơi xấu hổ, sau đó cô chủ động hôn lên hầu kết của người đàn ông để tiếp tục chuyện ban nãy của hai người.

Nhưng phản ứng của người đàn ông lại hơi cứng ngắc, ánh mắt của Mạnh Tư Duy tràn ngập sự khó hiểu, Bùi Thầm nhắm mắt lại cố gắng kiềm chế ý muốn tiếp tục làm chuyện đó, sau đó khó khăn gỡ tay Mạnh Tư Duy khỏi cổ mình.

“Anh đi mua.” Anh nói lại một lần nữa.

Mạnh Tư Duy nghe anh nói vậy thì ngơ ngác, sau đó cô ngồi dậy giống Bùi Thầm.

“Lẽ nào anh không muốn có con sao?” Cô thắc mắc hỏi anh.

Nhưng Bùi Thầm nghe xong thì chỉ nghiêng người hôn lên môi cô như đang vỗ về: “Đợi anh, anh sẽ về ngay.”

Mạnh Tư Duy nhận ra Bùi Thầm đang trốn tránh câu hỏi bèn kéo tay anh lại, lần này, câu hỏi của cô đã mang theo vài phần chắc chắn: “Anh không muốn có con?”

Bùi Thầm cuối cùng cũng không trốn tránh được nữa.

Ánh mắt anh nhìn Mạnh Tư Duy hơi tối lại, sau đó nhẹ nhàng trả lời cô: “Cứ như bây giờ không tốt sao.” .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Trăm Miệng Cũng Không Thể Bào Chữa
2. Tỉnh Mộng
3. Ảnh Đế Có Thuật Đọc Tâm
4. Sao Boss Còn Chưa Trốn?
=====================================

Thế giới chỉ có hai người họ.

Nơi mà mộng tưởng của anh phải khó khăn lắm mới đạt được như ý nguyện.

Anh muốn tất cả tình yêu của Mạnh Tư Duy chỉ dành riêng cho một mình anh.

Anh không muốn có bất kỳ một ai chen vào thế giới riêng của họ, kể cả là đứa con máu mủ của hai người đi chăng nữa cũng không được.

Mạnh Tư Duy và Bùi Thầm nhìn vào mắt đối phương, mặc dù anh nói chuyện rất dịu dàng, nhưng cô vẫn nhìn thấy rất rõ ràng trong mắt của người đàn ông có một loại h4m muOn chiếm hữu đến cố chấp.

Bùi Thầm không muốn có con.

Mạnh Tư Duy tiêu hoá sự thật này một cách khó khăn.

Trước đây, cô hoàn toàn có thể chấp nhận chuyện dùng biện pháp an toàn, bởi vì khi ấy cô cũng không muốn chào đón sự xuất hiện bất ngờ của đứa trẻ trong cuộc sống của mình, nhưng điều này cũng không đồng nghĩa với việc cô sẽ không bao giờ chào đón sự xuất hiện của đứa trẻ cả. Cô cũng như bao người khác, trong kế hoạch của cuộc đời cô, sau khi kết hôn thì còn một chuyện quan trọng nữa không thể thiếu, đó chính là họ sẽ có những đứa con, dù là sớm hay là muộn thì cũng phải có.

Bùi Thầm là người bố, còn cô là người mẹ.

Cuối cùng thì hai người cũng chính thức bàn bạc về vấn đề này kể từ sau khi kết hôn.

Mạnh Tư Duy chu môi, cô kéo tay Bùi Thầm rồi xích lại gần anh và nói: “Nhưng mà em muốn.”

Bùi Thầm hiếm khi im lặng không trả lời cô.

Mạnh Tư Duy chủ động dâng tặng bản thân, nhẹ nhàng hôn lên vành tai anh: “Anh không thấy khó chịu à.”

Chỉ có điều khi Mạnh Tư Duy nói xong và muốn làm đến bước tiếp theo thì Bùi Thầm lại lặng lẽ tách cô ra.

“Anh đi tắm.” Nói xong liền đi vào nhà tắm dội nước lạnh.

Mạnh Tư Duy ngồi đực ra trên giường, sau đó há hốc miệng nhìn bóng lưng người đàn ông với vẻ không thể tin được.

...

Kể từ sau khi Mạnh Tư Duy và Bùi Thầm kết hôn thì gần như chưa bao giờ cãi nhau, bình thường đến ngay cả bất đồng ý kiến cũng rất ít khi xảy ra, mà kể cả có bất đồng thì hai người họ cũng có thể nhanh chóng thương lượng và thống nhất với nhau. Đây là lần đầu tiên hai người xảy ra mâu thuẫn.

Là mâu thuẫn liên quan đến chuyện có nên sinh con hay không.

Dạo này Mạnh Tư Duy cảm thấy hơi mệt mỏi, trông thì có vẻ giữa cô và Bùi Thầm vẫn sống chung chẳng khác gì bình thường, nhưng tối đến thì Bùi Thầm không đụng vào cô nữa, hai người chỉ đơn thuần là ôm nhau đi ngủ.

Có những lúc cô sẽ chủ động lại gần trêu chọc gạ gẫm anh, chẳng mấy chốc Bùi Thầm sẽ đầu hàng không cưỡng lại được, sau đó lại lấy đồ bảo hộ anh mới mua từ trong ngăn kéo đầu giường ra.

Khi cô bày tỏ không muốn dùng cái này, người đàn ông sẽ không tiếp tục nữa dù cho “tên đã lên dây”, sau đó im lặng đứng dậy đi vào nhà tắm dội nước lạnh.

Đối với chuyện này, dường như Bùi Thầm đang cố chấp một cách khác thường.

Dạo này Chung Ý và Châu Vũ An cũng đang lên kế hoạch chuẩn bị có con.

Khi nghe thấy Mạnh Tư Duy nói Bùi Thầm không muốn có con, Chung Ý im lặng một lúc, sau đó đưa ra ý kiến: “Hay là cậu chọc thủng mấy lỗ trên bao cao su xem sao?”

Mạnh Tư Duy: “...”

Biết ngay là không phải ý kiến hay ho gì mà. Cũng không phải cô muốn có con ngay lập tức, nếu Bùi Thầm cảm thấy vẫn còn sớm vậy thì đợi thêm ba năm rồi năm năm cũng không thành vấn đề. Thật ra điều cô mong muốn là Bùi Thầm cũng giống như cô, cả hai đều có dự định sinh con trong tương lai.

Chung Ý nói xong thì cũng cảm thấy ý kiến này không thực tế cho lắm, sau đó lại đưa ra ý kiến khác: “Chẳng phải sinh nhật của hai người là vào tháng sau sao.”

“Thì cậu cứ cầu nguyện điều ước trước mặt anh ấy, nói là điều ước sinh nhật năm nay là muốn có một đứa con, còn mấy cái khác thì để anh ấy lo liệu.”

“Nói chung anh ấy mà không muốn sinh con với cậu, thế thì chỉ đành tìm người khác sinh với cậu thôi.”

Mạnh Tư Duy:?

Cô hoài nghi có khi tình cảm vợ chồng của mình sớm muộn sẽ bị phá huỷ trong tay Chung Ý.

Nhưng lời của Chung Ý đã nhắc nhở Mạnh Tư Duy một chuyện, sinh nhật năm nay của hai người sắp đến rồi.

Mạnh Tư Duy lại trầm ngâm suy nghĩ.

...

Ngày tháng trôi qua rất nhanh.

Mạnh Tư Duy đã tham gia một cuộc truy bắt xuyên tỉnh, suốt gần nửa tháng trời cô không ở nhà, vừa đặt chân về là lại bận thẩm vấn và áp giải nghi phạm nên cô thường xuyên phải ngủ qua đêm ở văn phòng làm việc, ngày nào cũng bận đầu tắt mặt tối.

Cũng may vụ án này coi như là kết thúc trước ngày sinh nhật, hơn nữa ngày sinh nhật hôm đó khá may mắn bởi vì đến chiều thì Mạnh Tư Duy được tan làm đúng giờ.

Trước lúc tan làm, Mạnh Tư Duy nhận được tin nhắn kêu cô nhận đồ chuyển phát nhanh, đó là món quà sinh nhật mà Chung Ý tặng cô năm nay.

Như mọi năm thì Mạnh Tư Duy và Chung Ý sẽ hỏi đối phương muốn nhận quà gì, sau đó mua tặng người kia món quà đó, chỉ có năm nay là Chung Ý không hỏi Mạnh Tư Duy muốn gì, cứ ra vẻ thần bí nói cô ấy đã chọn quà kỹ lưỡng thay cô rồi.

Mạnh Tư Duy nhận đồ chuyển phát nhanh rồi về nhà.

Bùi Thầm vẫn chưa về, Mạnh Tư Duy về đến nhà thì khui quà trước.

Trọng lượng của gói hàng rất nhẹ, cô tò mò không biết Chung Ý tặng cô cái gì mà cứ ra vẻ bí mật, lại còn không cho cô biết trước quà sinh nhật là cái gì. Cô lấy kéo cắt băng dính, cầm đồ bên trong ra rồi giơ ra trước mặt.

Sau đó, Mạnh Tư Duy đen mặt.

“…”

Nếu như cô không nhầm, thì thứ mà cô đang cầm trên tay là một bộ đồ lót, màu đen, bằng ren, trong suốt và tình thú.

Mạnh Tư Duy nhìn đến nỗi lông mày giật giật, cô cầm điện thoại lên, quả nhiên, Chung Ý đã gửi tin nhắn cho cô.

[Tối nay mặc bộ này, vứt hết bao cao su đi, sau đó khóa trái cửa nhà.]

[Mình không tin như thế này rồi mà còn không đầu hàng.]

[Thành công thì khỏi cần cảm ơn mình.]

[Xông lên!!!]

Món đồ quá “mát mẻ”, còn ý tưởng thì quá táo bạo, khi Mạnh Tư Duy đang thán phục cấu tạo mạch não của Chung Ý thì đồng thời cô cũng không biết nên trả lời tin nhắn như thế nào.

Cô siết chặt bộ nội y làm bằng chất liệu tưởng chừng như xé một phát là rách tan, sau đó mặt mày nóng ran hết cả lên, dường như chỉ mới cầm thứ đó trên tay thôi là đã cực kỳ không phù hợp với thân phận cảnh sát Mạnh chính trực đứng đắn rồi.

Sau đó, đúng lúc cô đang cầm bộ nội y tình thú và không biết phải xử lý nó ra sao, bên ngoài bỗng vang lên tiếng mở cửa.

Ngay tức khắc Mạnh Tư Duy bị doạ cho hết cả hồn, vội vàng nhanh tay nhanh mắt nhét bộ nội y vào khe ghế sô pha.

Đúng vào giây phút cô nhét xong thì Bùi Thầm mở cửa, trong tay còn xách bánh kem.

Mạnh Tư Duy che đậy trái tim đang đập điên cuồng của mình, sau đó chạy ra cửa cười chột dạ: “Anh về rồi à.”

...

Hai người không hề cãi nhau, mà chỉ là xảy ra bất đồng ý kiến đối với chuyện sinh con, cho nên chưa sinh hoạt vợ chồng trong hơn hai tháng mà thôi.

Ngày sinh nhật chung của cả hai vẫn luôn là ngày mà Mạnh Tư Duy yêu thích nhất trong năm.

Ăn cơm xong, Bùi Thầm tắt đèn, sau đó dùng bật lửa châm nến sinh nhật.

Ánh nến màu cam ấm áp phản chiếu lên khuôn mặt của hai người khiến đường nét trên gương mặt chợt trở nên mềm mại nhu hoà hơn.

Mạnh Tư Duy nhìn gương mặt của Bùi Thầm.

Đến lượt cô cầu nguyện điều ước sinh nhật rồi.

Điều ước của năm nay là gì đây?

Mạnh Tư Duy nhớ lại điều ước mà Chung Ý đã gợi ý cho cô, sau đó âm thầm gạt đi suy nghĩ đó trong lòng.

Đúng là cô muốn có con, nhưng cô không muốn dùng cách này để ràng buộc và ép Bùi Thầm phải đồng ý.

Cô luôn cảm thấy rằng đứa trẻ chỉ nên đến với thế giới này khi cả cha và mẹ đều đã sẵn sàng dành hết mọi sự yêu thương và mong đợi.

Mạnh Tư Duy lại cụp mắt xuống.

Thật ra cô cũng biết tại sao Bùi Thầm lại không muốn có con.

Cô sinh ra trong một gia đình đơn thân, chỉ có hai mẹ con sống nương tựa vào nhau nhưng vẫn coi như là hạnh phúc, còn Bùi Thầm, mỗi khi Mạnh Tư Duy nhớ đến những năm tháng tạm bợ của anh thì không khỏi đau lòng đến cùng cực.

Mạnh Tư Duy mấp máy khoé môi nhưng chợt nhận ra hình như mình không nghĩ ra được điều ước sinh nhật nào cả.

Bùi Thầm nhìn Mạnh Tư Duy đang giữ yên lặng không nói gì.

Hàng lông mi của cô tạo thành một cái bóng nhỏ đổ xuống gương mặt, rõ ràng cô ước điều gì thì anh đều đáp ứng, nhưng giờ phút này đây, cô lại không nói gì.

Bùi Thầm mở miệng trong sự lặng im giữa hai người.

“Bảo Bảo,” anh gọi cô, “năm nay chúng ta sinh một đứa đi.”

Mạnh Tư Duy ngay lập tức ngẩng đầu với vẻ không thể tin được.

Cô không dám tin Bùi Thầm lại nói ra quyết định này, là vì cô và anh giống nhau, từ tận đáy lòng, đã sẵn sàng chào đón một thành viên mới.

Kỹ năng quan sát của Mạnh Tư Duy vô cùng nhạy bén, quả nhiên, cô nhìn thấy sau khi người đàn ông nói ra lời này, nơi đôi mắt anh chứa đựng một sự nhẹ nhõm vì cuối cùng cũng thuyết phục được bản thân.

Những ngày này Bùi Thầm đã phải đấu tranh tư tưởng rất lâu, mỗi đêm khi ôm Mạnh Tư Duy đi ngủ anh đều không thể chợp mắt nổi, cho đến tối nay, cuối cùng anh cũng đưa ra quyết định.

Quyết định sẽ chấp nhận có thêm một người mới, một người sẽ san bớt tình yêu của Mạnh Tư Duy dành cho anh.

Bởi vì anh yêu Mạnh Tư Duy, còn Mạnh Tưởng của anh lại đang chờ mong sự xuất hiện của người kia.

Anh tự nhủ, từ nay về sau anh cũng sẽ học cách chờ mong người kia xuất hiện giống như cô vậy.

Mạnh Tư Duy nhìn vẻ nhẹ nhõm nơi đáy mắt người đàn ông, sống mũi bắt đầu cay cay đầy cảm động.

Cô hiểu tại sao anh lại đưa ra quyết định đó, và cô cũng cảm ơn quyết định đó của anh, nhưng có vẻ anh vẫn chưa hiểu rõ, thật ra không phải như anh nghĩ.

Mạnh Tư Duy nắm chặt tay Bùi Thầm.

“Không phải có người đến phân tán bớt tình yêu của em dành cho anh,” chưa từng có giây phút nào khiến cô đưa ra lời hứa chắc nịch như lúc này, “mà là có thêm một người nữa yêu em giống như anh, sau đó em và con sẽ cùng nhau yêu anh.”

Là có thêm một người khiến tình yêu này trở nên nồng nàn, sâu sắc hơn.

Bùi Thầm bất chợt sững người vì câu nói này.

...

Cả căn phòng không còn bất cứ tia sáng nào khác ngoài ánh sáng đến từ ngọn nến sinh nhật tựa như hạt đậu đang phát ra.

Bùi Thầm nghiêng người hôn Mạnh Tư Duy trước bàn ăn, hai người đã trải qua hai tháng trời không làm gì ngoài ôm nhau ngủ, giờ đây khi mà cả hai đã hiểu lòng đối phương, bầu không khí tối nay tựa như được châm ngòi đốt cháy.

Hai người hôn nhau rồi cùng ngã trên ghế số pha trong phòng khách.

Mạnh Tư Duy bị đè trên ghế sô pha, hai tay cô tóm lấy cúc áo trước ngực Bùi Thầm, cuối cùng hơi thở cũng thông suốt trở lại, đối với chuyện sắp làm tối nay, cô tự nhiên lại có chút nhát gan dè dặt.

Lần này anh “ăn chay” đã lâu, cô cảm nhận một cách rõ ràng lúc nãy anh đã cố gắng thu bớt lực, nhưng động tác vẫn mạnh bạo hơn trước đây khá nhiều.

Bùi Thầm trực tiếp nắm lấy eo Mạnh Tư Duy.

Nhưng khi tay anh xuyên qua khe hẹp giữa ghế sô pha và lưng của cô, dường như có thứ gì đó mắc vào tay.

Bùi Thầm hơi dùng sức, thứ đang móc vào ngón tay anh bị lôi ra từ khe hở của ghế sô pha.

Mạnh Tư Duy nhận thấy Bùi Thầm khựng lại.

Trong mắt Bùi Thầm có chút nghi hoặc, anh nhìn thứ đồ màu đen vừa bị mình lôi ra, cầm vào có cảm giác mềm mại, trông thì có vẻ là quần áo.

Anh nhớ lúc mình về nhà hôm nay thì trông thấy hình như Mạnh Tư Duy nhét thứ gì đó vào khe ghế sô pha.

Anh cúi đầu, khàn giọng hỏi Mạnh Tư Duy:

“Đây là cái gì?”

Mạnh Tư Duy đang ý l0ạn tình mê, nhưng khi nhìn thấy Bùi Thầm móc thứ đồ mà cô nhét vội nhét vàng vào khe ghế sô pha thì trong đầu “bùm” một tiếng.

- -------------------