Trái Tim Trà Xanh

Chương 2



2.

Tôi cảm thấy rất hài lòng và đưa Lâm Sâm đến bệnh viện giống kiếp trước.

Đúng như tôi dự đoán, bác sĩ nhìn báo cáo khám bệnh với vẻ tiếc nuối rồi lắc đầu:

"Sao bây giờ mới đưa vô, cho dù đến sớm hơn hai ngày khả năng cũng khó…"

“Hiện tại cơ hội phục hồi rất thấp, chuẩn bị giải phẫu đi, tình huống xấu nhất là có thể cắt cụt 2 chân…!”

Lâm Sâm nằm trên giường bệnh, mặt còn trắng hơn gra trải giường.

Tôi tự nhéo đùi mình, rặn ra hai giọt nước mắt.

“Đều tại tôi hết, nếu tôi cố gắng hơn một chút, cố thuyết phục cậu ấy đưa anh đến bệnh viện sớm hơn thì tốt rồi!”

“Tất cả là do tôi, huhuhu…!”

Lâm Sâm tinh thần hoảng loạn nhìn về phía Tô Mạt với ánh mắt căm hận.

Vài giây sau, hắn quay lại nhìn bác sĩ: "Trăm sự nhờ bác sĩ!"

Các y tá đẩy hắn vào phòng mổ.

Hai húng tôi đang đợi ở bên ngoài, Tô Mạt tức giận đến đỏ mặt, cô ấy túm lấy cổ tay tôi trách mắng:

"Giờ tôi mới thấy, Thẩm Khương Khương, cậu thật gian xảo!"

"Người rõ ràng là tôi cứu, bây giờ cậu lại dám giành công!"

Tôi hất tay cô ta ra: “Cậu cứu hắn sao? Nếu không phải do cậu ngăn cản, hắn được người khác phát hiện sớm đưa đi bệnh viện, thì làm sao đến nỗi phải cắt chân!”

Tô Mạt oa oa khóc lên: “"Tôi làm vậy là có nguyên nhân! Tôi cứu hắn là có ý tốt, nhưng cậu lại nói như tôi hại hắn? Nếu tôi không cứu hắn ta đã chết rồi!"

Tôi cười khẩy và không thèm trả lời cô ta.

Nói chuyện với cô ta như đàn gảy tai trâu.

Năm giờ sau, ca mổ kết thúc, bác sĩ nói với chúng tôi: “Ca phẫu thuật rất thành công, không còn nguy hiểm đến tính mạng, nhưng chân không thể giữ được nữa!”

“Haizz, cũng không biết ai băng bó bậy bạ, có nhiều chỗ không nghiêm trọng như vậy, nhưng dây thần kinh bị chèn ép đến tổn thương.”



Mặt Tô Mạt đỏ chét.

Tôi cười thật tươi.

“Đáng lẽ tôi không nên đưa anh ấy đến bệnh viện, tay nghề của cậu tốt như vậy, nếu để cậu chữa trị thêm mấy bữa, anh ta chết luôn cho đỡ tốn tiền.”

Cô ta chỉ tay vào tôi, do dự một lúc lâu, tức đến mức không nói được gì.

Chờ khi Lâm Sâm tỉnh lại sau cơn mê, Tô Mạt chạy nhanh tới, bắt chước bộ dáng vui mừng của tôi: “Anh tỉnh rồi!”

“Thật tốt quá!”

Nhìn cô ta như vậy, tôi suýt bật cười thành tiếng.

Muốn nịnh bợ cũng phải chọn thời điểm chứ.

Người ta vừa mất đi hai chân, bây giờ đang sống dở chết dở, mặt cô ta lại tươi cười, õng ẹo như một con công đang múa.

Cá nhân tôi nhìn thôi cũng sẽ nghĩ là cô ta đang cố ý khoe đôi chân còn nhúc nhích được của mình.

Lâm Sâm gầm lên, cầm cái ly bên cạnh ném vào cô ta.

“Cút ra chỗ khác!”

m thanh vỡ vụn tràn ngập khắp căn phòng, Tô Mạt sợ hãi cảm thấy khó hiểu mà run bần bật.

Tôi thở dài: “Xin lỗi, tất cả là lỗi của tôi.”

“Nếu tôi phát hiện sớm cách băng bó của Tô Mạt có vấn đề, có thể sẽ cứu được hai cái đùi cho anh.”

(sốp mắc cười quá)

Lâm Sâm nhắm mắt lại, một lúc lâu sau mới nghiến răng mà nói:

“Không thể trách cô được.”

“Muốn trách chỉ có thể trách con nhỏ ngu ngốc này, không cho cô đưa tôi đến bệnh viện.”

Tô Mạt bất đắc dĩ ngẩng đầu: "Nhưng là tôi cứu anh về!"

Lâm Sâm đột nhiên mở mắt.

“Làm sao biết được cô có mục đích gì, nếu cô muốn cứu tôi tại sao không đưa tôi đến bệnh viện?”

“Cô được người đàn bà kia phái tới đúng không?”

Tô Mạt sửng sốt hồi lâu: "Ai?"

Lâm sâm cười lạnh một tiếng:

“Mặc kệ cô là do ai phái tới, tôi sẽ không bỏ qua chuyện này đâu.”

Ai, nghe được lời này, tôi liền an tâm rồi.

Tô Mạt khóc không ra nước mắt, tôi đứng dậy.

“Vậy anh cứ nghĩ ngơi trước đi, tôi về đây.”

“Nếu cần gì cứ gọi cho tôi!”

Lâm Sâm cảm kích mà nhìn về phía tôi:

“Cô thật tốt.”

Không có gì tốt, chỉ là nói mấy câu thôi mà.

4.

Tôi không nghĩ da mặt Lâm Sâm dày như vậy.

Sau khi để lại số điện thoại, một ngày sau hắn liền điện thoại cho tôi.

“Cô Thẩm đúng không? Tôi có thể nhờ cô đến chăm sóc tôi vài ngày được không, tình trạng của tôi hiện tại … không được tiện lắm.”

Tôi nhìn giờ trên điện thoại thì thấy hôm đó là ngày 3 tháng 5. Tôi đồng ý không chút do dự:

"Được rồi, tôi sẽ qua ngay."

Cúp điện thoại xong, tôi cũng không vội đi.

Mãi cho đến khi Tô Mạt ôm balo quay về, tôi mới bắt đầu thay quần áo.

Cô ta cứ nhìn tôi chằm chằm, lâu lâu còn trợn mắt.

Tôi mỉm cười, giả vờ nghe điện thoại và nói bằng giọng mà cô ta có thể nghe rõ: “Đúng, anh ấy là người bị cắt 2 chân mà tôi đã kể với cậu trước đây”.

“Anh ấy muốn tôi vào viện chăm sóc anh ấy mấy ngày, hôm trước tôi thấy toàn thân anh đều là máu, nhưng quần áo vẫn là hàng hiệu cao cấp a.”

“Nếu tôi chăm sóc anh ấy thật tốt, không chừng anh ấy là thiếu gia nhà giàu đang gặp nạn, sau này biết đâu anh ấy sẽ báo đáp tôi thật nhiều a.”

Sau khi cúp điện thoại, giọng nói ghen tỵ của Tô Mạt cất lên:

“Cái gì! Hắn kêu cậu vào chăm sóc hắn sao, tại sao rõ ràng là tôi đã cứu hắn mà?”

Tôi khinh thường liếc cô ta một cái:

“Đúng rồi, nhưng chính hắn vừa điện thoại kêu tôi đi.”

Dưới sự khiêu khích của tôi, Tô Mạt nghiến răng nghiến lợi gần như phát điên:

“Cậu đừng có mà đắc ý, tôi không cho cậu đến gần hắn.”

“Tự tôi sẽ vào chăm sóc hắn, cậu không thể đi, cậu ở nhà đi!”

Cái mặt vênh váo, hất hàm ra lệnh cứ nghĩ mình là công chúa chắc.

Tôi hừ lạnh một tiếng, khoanh tay châm dầu vô lửa: “Tôi càng muốn đi đó, tôi đi liền cho cậu coi!”

“Cậu đừng nghĩ sẽ cản được tôi thể hiện tình cảm trước mặt thiếu gia nhà giàu, hắn hiện tại không thể tự mình chăm sóc bản thân, chỉ cần tôi chăm sóc hắn ta thật tốt, sau này có thể gả vào nhà giàu.”

Cô ta cầm lấy balo chạy nhanh ra ngoài.

“Cậu đừng mong giành với tôi!”

Nhìn cô ta chạy xém văng mất cả dép, tôi nhịn cười không nổi.

Tôi thay một bộ quần áo thoải mái rồi theo cô ta đến bệnh viện.

Nhưng tôi không có đi tìm Lâm Sâm, cũng không có xuất hiện ở trước mặt Tô Mạt.

Tôi chỉ yên lặng ngồi trong một góc chờ đợi.

Chờ sau khi một người phụ nữ ăn mặc xinh đẹp, trang điểm kỹ lưỡng, toàn thân toát ra khí chất lạnh lùng, bước vào phòng bệnh của Lâm Sâm.

Tôi nhẹ nhàng thở ra.

Nếu tôi nhớ không lầm, ngày này kiếp trước, Lâm Sâm trải qua cơn ác mộng khó khăn nhất cuộc đời.

Bà ta tên Tống Mỹ Du là vợ chính thức của ba Lâm Sâm.

Cũng là người mà Lâm Sâm ghét nhất.