Trái Tim Trà Xanh

Chương 3



5.

Trải qua đời trước, tôi biết hiện tại ông Lâm đang hôn mê.

Người ta bắt đầu đồn đoán ai sẽ thừa kế khối tài sản khổng lồ của Lâm thị.

Tống Mỹ Du có một đứa con gái, có thể nói là người thừa kế duy nhất cho tới khi mẹ của Lâm Sâm dẫn hắn tới.

Tống Mỹ Du phát điên, không những cho người bắt giữ mẹ của Lâm Sâm mà còn muốn giết chết Lâm Sâm bằng mọi giá.

Vì vậy Lâm Sâm không dám báo cảnh sát, càng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Chỉ là hắn ngàn phòng vạn phòng, vẫn bị người ta đâm lén, còn được Tô Mạt cẩn thận chữa trị đến nỗi bị cắt cụt hai chân.

Tống Mỹ Du không đi một mình, bà ta mang theo vài tên côn đồ.

.Vào phòng bệnh mười giây sau, liền nghe được Lâm Sâm hét la thảm thiết bên trong.

Tôi nhìn lén qua khe cửa, Tô Mạt cầm theo giỏ trái cây nép ở góc tường, hai chân run rẩy, khuôn mặt trắng bệch, có mấy tên côn đồ đang túm lấy Lâm Sâm ném trước mặt Tống Mỹ Du.

Hắn ta nặng nề ngã xuống đất và nhìn Tống Mỹ Du với ánh mắt phẫn uất trên khuôn mặt tái nhợt.

"Bẻ răng hắn!"

Tống Mỹ Du lạnh nhạt mà phất tay, đám côn đồ bước tới, trái một đấm, phải một đấm, không biết bao nhiêu cái, toàn thân Lâm Sâm sưng vù.

Bọn chúng vẫn chưa buông tha hắn, mắt thấy răng chưa gãy hết, bọn chúng dứt khoát cạy miệng hắn ra, dùng búa gõ rớt hai cái.

Là răng cửa.

Lâm Sâm kêu thảm thiết rồi hôn mê, bọn chúng tạt nước lạnh, làm hắn tỉnh lại.

Tống Mỹ Du dùng giày cao gót giẫm lên mặt Lâm Sâm, giọng nói lạnh lẽo.

“Tao cho mày hai lựa chọn, một là mày và mẹ mày sẽ bị ta tra tấn đến chết.

"

“Hai là từ nay trở đi mày biến mất khỏi thành phố A. Khi tao và con gái tao lấy được tài sản của Lâm thị, hai mẹ tụi bây sẽ bình an vô sự.”

Lâm Sâm mồm mép cứng rắn, lời nói đều lọt ra ngoài (không có răng á), kiên quyết nói từng câu một:

"Không bao giờ! Tôi cũng là con của cha tôi, tôi là nam, quyền thừa kế phải thuộc về tôi!"

"Đây là xã hội pháp trị, nếu mẹ tôi có chuyện gì bất trắc, tôi nhất định sẽ không buông tha cho bà!"

"Đừng nghĩ đến việc cướp tài sản của tôi! Tôi không đời nào nhượng bộ!"

Tống Mỹ Du mỉm cười điềm tĩnh.

“Được rồi, không hổ danh là con trai của Lâm Chính Kiệt, mồm miệng xấu tính như nhau.”

“Một đứa con riêng mà dám kiêu ngạo như vậy, xem ra bình thường mẹ mày thật không biết dạy dỗ.”

“Vậy tao phải cố gắng hơn nữa rồi, mày nên biết không phải heo chó gì cũng có thể lấy tài sản của con gái tao được.”

Nói xong bà ta cười cười kỳ lạ.

“Đúng vậy, đây là xã hội pháp trị, tao có làm gì vi phạm pháp luật đâu?”

Bà ta nhìn tụi côn đồ: “Thả nó ra đi!”

Sau khi ra lệnh cho vài tên côn đồ dọn dẹp hiện trường, bà ta bỏ đi.

Tôi cũng nhân cơ hội lùi ra khỏi cửa.

6.

Trong tầng hầm để xe, tôi chặn đường bà ta.

Bà ta nhìn tôi không kiên nhẫn hỏi: “Cô muốn gì?”

Tôi thẳng thắn nói: “Tôi đến đây để tìm bà, nhưng tôi không đến đây vì tiền. Tôi chỉ muốn khuyên bà đừng làm gì mẹ Lâm Sâm nữa.”

"Ngoài ra, hãy tìm người đến trường học của con gái bà và bảo vệ nó."

Nghe vậy, Tống Mỹ Du cuối cùng cũng dừng lại.

"Cô là ai?"

Tôi đối diện với ánh mắt dò xét của bà ấy, bình tĩnh nói: “Giống như bà, tôi cũng là người hy vọng Lâm Sâm sẽ bị quả báo.”

“Sở dĩ hắn gây mâu thuẫn với bà, không chịu từ bỏ quyền thừa kế tài sản, còn khiêu khích nói bà không dám làm gì mẹ hắn, thực ra chỉ là chọc giận bà mà thôi.”

Trong ánh mắt có chút khó hiểu của bà, tôi giải thích: “Nói cách khác, hắn muốn bà giết mẹ hắn hơn bất kỳ ai khác.”

“Bằng cách này bà là kẻ giet người, cơ hội thừa kế của con gái bà sẽ giảm đi rất nhiều.



Kiếp trước Lâm Sâm bằng mọi cách chống cự, nói ra những lời khiêu khích.

Ngay từ đầu tôi còn nghĩ hắn có khí phách.

Sau này tôi mới biết được, hắn muốn dùng mạng của mẹ mình để đổi lấy tiền đồ cho mình.

Cuối cùng, Tống Mỹ Du hoàn toàn tức giận và sai người đưa mẹ hắn ra nước ngoài giải quyết.

Dù hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ nhưng bà vẫn phải vào tù dưới sự điều tra của cảnh sát.

Đương nhiên hắn có được quyền thừa kế tài sản như ý muốn.

Giờ phút này, Tống Mỹ Du nhíu lại mày, nhìn ta một cách thâm sâu.

"Còn con gái tôi thì sao? Con bé luôn có vệ sĩ bên cạnh."

Tôi mỉm cười và ân cần nhắc nhở: “Ừ, ngoại trừ khi đi học.”

Vẻ mặt của Tống Mỹ Du đột nhiên thay đổi.

Đời trước, Lâm Sâm không chỉ dùng thủ đoạn trên người Tống Mỹ Du, còn tìm người bắt nạt Lâm Song ở trường, khiến con bé mắc bệnh tâm thần.

Cuối cùng từ trên lầu nhảy xuống.

Tống Mỹ Du xoay người gọi điện thoại, tôi biết bà ta tin..

Tôi bình tĩnh chờ đợi.

Rốt cuộc, ba phút sau, bà ta đã xử lý xong.

“Tôi đã cho con gái tạm thời nghỉ học.”

“Tôi không tin cô có lòng tốt giúp tôi, nói đi, cô muốn cái gì.”

Kiếp trước tôi biết rất rõ tâm lý của loại người này.

Bọn họ chỉ tin tưởng giao dịch.

Tôi thuận miệng nói: “Tôi không cần nhiều lắm, 200 vạn đi.”

Quả nhiên, Tống Mỹ Du nhẹ nhàng thở ra.

“OK.”