Trạm Dừng Và Thế Giới Của Niềm Tin

Chương 1: Dấu hiệu



"Theo các em, sau khi chết đi người ta sẽ đi đâu?"

* * *

"Chậc, lại nữa sao?"

"Tất nhiên là đến" Trạm Dừng "rồi, hồi đó đã được học thế mà. Đi một chuyến rồi lại trở về, lúc nào chả thế."

"Thầy không thể đổi câu hỏi được à?"

Tiếng lầm bầm không ngừng vang lên, khiến cả lớp học trở nên ồn ào.

Từ đầu năm nay, ngày nào vào cuối tiết mà có môn thầy, thầy đều sẽ ghi câu hỏi này lên bảng và bắt chúng tôi trả lời xong mới được về. Lớp tôi bất mãn đến mức đã từng cùng nhau lên gặp hiệu trưởng để giải quyết, cũng đã nói thẳng với thầy là không được chiếm thời gian cá nhân của học sinh như thế, phải cho chúng tôi về đúng giờ chứ.

Vậy mà, dù cái gì cũng đã làm rồi nhưng mọi chuyện vẫn đâu vào đấy. Chẳng hạn như hôm nay, dù chuông đã reo từ lâu, nhưng toàn bộ lớp tôi vẫn còn ngồi tại chỗ cùng với đề bài trên bảng.

Thật ra, một phần khó chịu trong chúng tôi đến từ việc câu hỏi quá dễ.

Vì sao lại nói như vậy, để tôi giải thích cho mọi người nghe.

Nơi chúng tôi ở khác với thế giới bình thường, dù mọi người vẫn là con người, không có yêu quái hay sức mạnh siêu nhiên gì ở đây cả. Chúng tôi sống ở một thế giới vận hành bởi sự bất khả, một thế giới mà quy luật sống chết của tự nhiên không hề có tác dụng với người sống ở đây. Thay vào đó là một quy luật khác: Người chết có thể sống lại, còn người sống có thể đột nhiên biến mất đi.

Đó là bài một trong chương một sách giáo khoa của học sinh vào ngày đầu tiên đi học.

Thế nên với câu hỏi mang đầy tính triết học mà thầy đặt ra, chúng tôi đều có thể dễ dàng trả lời, thậm chí có phần chán nản. Bởi vì thực chất dù được sinh ra và nuôi dạy trong thế giới vô lý này, chúng tôi vẫn chưa thể nào hiểu hết về quy luật ấy. Rằng vì sao người ta chết đi rồi còn có thể quay trở lại? Có thật hay không khi con người sẽ không bao giờ biến mất đi mãi mãi? Một khi biến mất thì bao lâu mới quay về?

Và mỗi một lần đối diện với câu hỏi của thầy, chúng tôi lại phải đối mặt với sự bất lực trong lòng mình, xuất phát từ những câu hỏi mà chưa một lần được người lớn giải đáp.

Nhìn thời gian trôi qua, mọi người xung quanh đều cắm cúi làm bài, tôi cũng nhanh chóng viết xuống đáp án, cũng là câu trả lời thường viết từ ngày xuất hiện câu hỏi trên.

Hồi đó, tôi có chơi thân với một đứa tên Mèo, là hàng xóm của tôi. Nhà Mèo chỉ có hai mẹ con ở với nhau nên nó rất thương mẹ. Sinh ra trong hoàn cảnh thiếu cha bên cạnh như vậy, nhưng Mèo không hề hư hỏng hay có suy nghĩ bi quan. Chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, tôi cảm nhận được Mèo là một người sống rất tình cảm.

Một ngày nọ mẹ Mèo đi ngoài đường gặp tai nạn xe, bị thương nặng không khỏi nên qua đời. Khi đó, chúng tôi còn quá nhỏ để hiểu về thế giới quy luật gì đó, nên đây rõ ràng là cú sốc lớn nhất trong đời Mèo. Ba tháng trời nó ở lì trong nhà, ngày nào cũng khóc lóc không dứt, còn có dấu hiệu mắc bệnh trầm cảm. Dù ở gần nhà nhau, nhưng tôi không còn gặp Mèo lần nào từ dạo đó nữa.

Thoắt cái nửa năm sau, trong một lần tôi bị bắt đi ra trước sân đổ rác, tôi bắt gặp mẹ Mèo đang đứng ngoài cửa nhà Mèo, tay giơ lên định bấm chuông. Lúc đó tôi tưởng mình đã gặp ma, liền la hét ầm ĩ đến mức gọi cả xóm chạy ra xem, cả Mèo trong nhà cũng bị tiếng thét của tôi mà bước ra ngoài ngó.

Chứng kiến cảnh hai mẹ con Mèo đoàn tụ ôm nhau thắm thiết, tiếng khóc nấc xuyên qua tai, còn tôi đứng cách đó không xa đang được người lớn ôn tồn giải thích; khi đó tôi mới biết, thì ra cải tử hoàn sinh là có thật.

Sau đó, Mèo hết bệnh, vui vẻ trở về như xưa. Tôi nhớ mãi câu mà nó nói với tôi sau nửa năm trời hai đứa mới gặp lại:

"Mẹ tớ làm việc bao năm trời để nuôi tớ, chắc" ở trên "thấy mẹ vất vả quá nên mới muốn cho mẹ nghỉ ngơi một lúc, rồi lại quay trở về nhà gặp tớ." "Ở trên" mà Mèo chỉ chắc là ông trời.

Suy nghĩ trẻ con ngây thơ trong ký ức, vậy mà lại là thứ tôi luôn vịn vào tin tưởng suốt bao lâu qua. Kể cả khi chuyện đó có xảy ra, tôi vẫn luôn nhớ lại câu chuyện ngày đó của Mèo và không ngừng nhắc nhở chính mình, mọi chuyện sẽ ổn thôi.

Nên đối với câu hỏi quen thuộc của thầy, tôi thường sẽ ghi xuống một hàng chữ:

"Con người khi sống sẽ có một khoảng thời gian cần được nghỉ ngơi, đó là lúc người ta chết đi. Sau đó họ sẽ đi du lịch ở" Trạm Dừng ", khi nào đã nghỉ ngơi đủ rồi thì mới trở về."

Viết xong, tôi cầm theo tờ giấy chứa đáp án nộp lên bàn.

Khi đi ngang qua bục giảng, tôi vô tình thấy thầy đang nhìn chằm chằm vào xấp giấy trên bàn. Ánh mắt ấy sâu thẳm đến mức khiến tôi giật mình. Nếu phải diễn giải ra thành lời thì giống như thầy đang xuyên qua những con chữ mà tìm kiếm, mong đợi điều gì đó.

Tôi không hề biết rằng từ sau lần đó, ánh mắt ấy đã in hằn trong tiềm thức tôi, trở thành một dấu hiệu để tôi bước trên con đường mở ra bí mật từ quá khứ.

* * *

Cộp cộp. Tiếng phấn ma sát với mặt bảng, dòng chữ trắng tinh quen thuộc hiện ra giữa lớp. Đối lập với cảnh tượng lớp học chăm chỉ, bên ngoài hành lang lại vô cùng ồn ào, tiếng người người xách cặp xuống cầu thang ra về.

"Lại nữa.."

"Rõ ràng là thầy đang chiếm dụng thời gian cá nhân của tụi mình mà, ai đó nói gì đi!"

Những tiếng xì xào than vãn quen thuộc, ngày càng to dần như muốn cho người trên bục giảng nghe thấy.

Thầy buông viên phấn, thản nhiên đến ngồi xuống ghế bên cạnh.

Thời gian 30 phút, không có gì thay đổi.

Tôi không vội làm bài, đưa tay chống cằm thẩn thờ nhìn lên bảng.

Từ hôm trước, tôi đã bị cảm xúc mạnh mẽ trong ánh mắt của thầy bám dai dẳng đến tận lúc về nhà. Phiền não vì suy nghĩ mấy ngày liền mà chẳng được gì, sáng nay lên lớp tôi cũng mất tập trung. Mà có lẽ vì tâm trạng rối bời, nên bây giờ khi nhìn câu hỏi trên bảng, tôi bỗng thấy nó càng ngày càng phức tạp hơn.

Chợt có một tia sáng lóe lên trong đầu tôi.

Không lẽ lý do mà thầy luôn hỏi cả lớp câu hỏi này, là vì đáp án không phải như chúng tôi luôn nghĩ?

Nếu vậy, khi người ta chết đi sẽ không đến "Trạm Dừng", hoặc sẽ đến "Trạm Dừng" nhưng không phải để nghỉ ngơi như sách giáo khoa đã viết. Vậy họ sẽ đến đâu, chừng nào thì họ mới quay trở lại, những điều này không phải chính tôi vẫn luôn tìm đáp án đó sao?

Vì có quá nhiều thứ đột ngột nhảy ra choáng hết suy nghĩ, từ lúc nào tôi đã mất tự tin để viết xuống câu trả lời thường thấy giống lúc trước rồi.

Thời gian trôi qua, từng người lên nộp bài rồi ra về, chỉ có tôi còn ngẩn ngơ ngồi tại chỗ.

Cầm tờ giấy trắng trên tay, tôi bước đến trước bàn giáo viên. Lúc này học sinh đã về hết, căn phòng giờ chỉ còn mỗi tôi và thầy. Chần chừ một lúc tôi mới ấp úng cất giọng nói: "Thầy ơi.."

Thầy ngẩng đầu nhìn tôi, trong ánh mắt trong suốt nào có vẻ trống rỗng hay phức tạp như tôi thấy nữa. Bất giác tôi thấy xấu hổ vô cùng. Rõ ràng tự mình đã nghĩ quá nhiều, thậm chí còn cho rằng thầy có ẩn ý gì đó.

Thấy tôi cứ đứng cúi đầu nhìn chằm chằm mũi giày, thầy vẫn im lặng ở bên cạnh chờ tôi nói tiếp.

Cuối cùng tôi cũng bình tĩnh lại, bắt đầu sắp xếp não bộ của mình. Có những suy nghĩ dù đúng hay sai, một khi đã để tâm đến thì không bao giờ có thể gạt nó ra khỏi đầu được nữa.

Tôi động viên chính mình, một lần nữa cất tiếng hỏi thầy.

"Thầy ơi, khi chết đi thì con người ta đi đâu vậy ạ? Ấy không phải, ý em là.. nơi họ đến.. có phải" Trạm dừng "không ạ?" Chết rồi, hình như ý của tôi không khác gì câu hỏi mà thầy đặt ra cho cả lớp lắm.

Trong lúc tôi đang bối rối, thầy bỗng đứng lên, đi qua chỗ tôi rồi đến gần khung cửa sổ. Giọng thầy nhẹ nhàng vang khắp phòng.

"Đố em, làm sao để một người chết đi rồi có thể sống trở lại?"

Câu hỏi kia chưa trả lời được thì một vấn đề mới lại xuất hiện. Đầu óc tôi rối tung lên, quên mất rằng vừa rồi thầy đã lơ đi câu hỏi của mình.

Tôi cúi đầu, nghiêm túc suy nghĩ câu hỏi mà lại không chú ý đến âm điệu cuối câu vô cùng nhẹ của thầy, dường như câu nói vừa rồi không phải dành để hỏi tôi. Quả nhiên, vài giây sau thầy đã nói tiếp:

"Nếu người chết ngay cả khi chết đi vẫn chưa một lần bỏ cuộc để mong được sống, và nếu người khao khát mong mình có thể sống tiếp vẫn đang chờ mình, thì người đó sẽ sống lại."

Tôi ngây người ra nhìn chằm chằm vào bóng lưng trước mặt mình.

"Làm sao để một người chết đi rồi có thể sống trở lại?"

".. Nếu người khao khát mong mình có thể sống tiếp vẫn đang chờ mình, thì người đó sẽ sống lại."

Thì ra là vậy.

Thì ra mẹ của Mèo, đứa bạn hàng xóm của tôi, không phải vì mệt mỏi quá độ mà bỏ đi nghỉ mát rồi lại trở về với nó. Mà là vì tình yêu thương của Mèo dành cho bà quá lớn, cả niềm khao khát trở về để được sống với đứa con thơ còn ở nhà của mình, nên mẹ của nó đã sống lại, nguyên vẹn như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Thì ra là, cách nhà tôi hai căn nhà, có một bà cụ vẫn chưa một lần quên đứa con đi lính đã chết cách đây 5 năm của mình, nên cuối cùng vào ngày đẹp trời nọ, chú ấy đã trở về, đứng trước cửa nhà và gọi tên bà cụ. Tất cả là bởi niềm tin mong manh mà quý giá ấy của người làm mẹ.

Nhưng nếu đáp án là như vậy, thì.. tại sao?

Cũng chính khoảnh khắc tưởng chừng mớ len rối trong lòng đã được gỡ xuống, trái tim tôi lại hẫng một nhịp lạ lùng, như rơi tõm xuống đáy vực sâu.

Chỉ cần có người luôn đợi chờ là có thể trở về, nhưng tại sao 10 năm rồi mà thậm chí một dấu hiệu sống từ anh ấy cũng không có? Nếu lời nói của thầy đúng với tất cả mọi người, vậy còn khúc mắc của tôi thì sao?

Một đời người đâu có nhiều 10 năm như vậy để chờ đợi, vậy mà khi tôi đã chờ được rồi, sao mãi vẫn không thấy anh trở về?

Miệng tôi hé mở, tính cất lên một câu hỏi nữa thì thầy đã xoay người lại trở về bàn, chào tạm biệt tôi rồi cầm cặp xách đi mất.