Trạm Dừng Và Thế Giới Của Niềm Tin

Chương 2: Tìm kiếm (1)



Trong lớp học.

Mặc kệ những âm thanh ồn ào xung quanh chỗ ngồi, tôi đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, đắm chìm trong suy nghĩ của riêng mình.

Mẹ tôi sinh ra hai người con: Một người là anh tôi, một người là tôi. Chúng tôi là hai thế hệ cách nhau 12 tuổi, nhưng không hề xa cách như tưởng tượng. Ngược lại, từ nhỏ đến lớn đều là anh một tay nuôi dạy và chỉ bảo tôi, thậm chí trong nhà tôi còn không nghe lời cha mẹ bằng nghe lời anh.

Vào năm anh tôi 19 tuổi, anh xin phép nhà tôi đi cắm trại qua đêm với bạn. Chính từ lần đó anh tôi đi mãi không thấy về, tính đến bây giờ, một lần rời đi đã là 10 năm.

Như tôi đã nói, vì thế giới nơi chúng tôi sinh sống sở hữu một quy luật kỳ lạ, nên kỳ thực cái chết đối với con người ở đây không quá đáng sợ, ngược lại vô cùng nhẹ nhàng. Vậy nên tôi của năm 7 tuổi đến hiện tại, vẫn không ngừng suy nghĩ, không ngừng đợi chờ ngày để được gặp lại anh. Không ngừng dốc lòng tìm hiểu về sự vận hành, quy luật của thế giới, ghi chép những cuộc chia ly rồi đoàn tụ từ những người bạn; làm tất cả mọi thứ để giữ vững niềm tin rằng anh tôi cũng sẽ như bao người khác, sẽ sống lại rồi quay trở về.

Nhưng cách đây ba ngày trước, khi cuối cùng cũng được nghe tường tận đáp án về cái quy luật ấy, tôi lại không hề muốn tin tưởng chút nào.

Gia đình tôi và cả tôi đều coi anh như mạng, chúng tôi yêu quý anh hơn tất thảy, nếu theo quy luật thì anh phải trở về từ lâu rồi chứ, tại sao đến bây giờ vẫn không có tung tích? Rõ ràng ở thế giới này luôn có người chờ đợi anh mà..

Cứ thế, tôi đi học nhưng tâm trí lại không ở chung với thân xác, mông lung suy nghĩ mất một tuần liền.

Đầu tuần mới bắt đầu, vào tiết cuối cùng của thứ hai, thầy xuất hiện như thường lệ.

Trên bảng truyền đến tiếng gõ phấn quen thuộc, chúng tôi ai ai cũng thừa biết trên đó viết gì nên đứa thì cắm cúi nghịch bút, đứa thì vẽ vời trên tập.. lười biếng không muốn ngẩng đầu lên.

Cho đến khi, một đứa trong đám vô tình liếc mắt nhìn thấy hàng chữ trên bảng, vội la lên ú ớ gọi mọi người nhìn.

"30 phút bắt đầu." Giọng thầy nhẹ nhàng vang lên.

Trên bảng, dòng chữ quen thuộc đã biến mất từ lâu, thay vào đó là câu hỏi với nội dung khác.

"Theo các em, khi nào thì một người lại chết đi?"

Tôi lặp lại câu hỏi, trong lòng cuồn cuộn từng đợt vô cùng khó chịu. Cách đây không lâu tôi vừa bị đả kích niềm tin một trận, bây giờ lại lọt vào màn sương mù trong quá trình tiêu hóa câu hỏi ở trên.

Chết đi sao? Có rất nhiều lý do để một người đang sống sờ sờ đột nhiên chết đi, vì con người vốn là một loài sinh vật yếu đuối mà. Tai nạn? Đột quỵ? Tuổi già? Tất cả đều có thể xảy ra, vậy rốt cuộc thầy muốn chúng tôi viết cái gì đây.

Lần đầu tiên đến trường đi học, trong sách giáo khoa chương 2 bài 1 của học sinh cũng có ghi quy luật của thế giới rằng, khi một người bị lãng quên đi thì họ sẽ chết.

À, hình như tôi vừa nhớ ra một chuyện.

Hồi đó tôi có chơi thân với một người anh họ. Mẹ của anh họ là bác ruột của tôi, dù sống chung nhà nhưng chồng bác đi làm suốt, không hay ở với gia đình, anh họ vì chuyện học mà cũng ít quan tâm đến mẹ. Tính tình nhạy cảm, nhà lại không có người tâm sự hay nói chuyện cho đỡ buồn, nhiều năm quanh quẩn trong căn nhà nhỏ như vậy, bác sinh ra căn bệnh tâm lý, thường xuyên cảm thấy không an toàn và cô đơn. Nếu không được dỗ dành và chiều chuộng, bác sẽ lên cơn đập phá đồ đạc, khóc lóc náo loạn, có lần nặng hơn còn đòi tự tử. Không may căn bệnh đang có xu hướng ngày càng nguy hiểm theo thời gian.

Mùa hè năm thứ tư anh tôi đi mất, tôi theo gia đình qua nhà anh họ chơi. Lúc đó anh họ xuống dưới bếp pha trà, để nhà tôi ngồi đợi ở phòng khách. Tôi nghe lời mẹ, lon ton đi theo tính phụ anh bưng đồ lên, nào ngờ thấy cảnh bác đang đứng bên trong nói gì đó với anh họ. Đầu tóc bù xù, hai mắt trũng sâu ngập ngụa nước, bác khóc lóc rồi chửi anh họ rất nhiều, tôi đứng một góc nghe thôi mà cũng ù hết cả tai nên chẳng nhớ được nhiều lắm. Chỉ duy nhất một câu cuối cùng khi bác ấy hét lên là in đậm vào trong não tôi.

"Nếu mày đã không cần mẹ nữa thì để mẹ chết đi cho rồi!"

Lúc đó, tôi cho rằng cuối cùng mình đã tìm ra được chân lý cuộc đời, còn đinh ninh tin vào một điều: Khi một người không còn cần mình nữa thì mình sẽ chết đi. (Chính vì suy nghĩ ấy mà tôi càng thêm củng cố niềm tin rằng anh tôi sẽ không mãi mãi biến mất. Vì rõ ràng không chỉ có tôi, mà cả gia đình và bạn bè của anh vẫn còn rất thương nhớ luôn mong anh sống lại)

Tôi giật mình thoát khỏi hồi tưởng, phát hiện dưới trang giấy trắng là một giọt nước đã thấm ướt ra mặt sau tờ giấy. Cúi đầu, tôi nhanh chóng viết ra câu trả lời, dù mãi đến sau này nhớ lại mới thấy khi đó mình ngây thơ đến chết đi được.

"Khi một người chúng ta yêu nhất không còn cần mình nữa, thì lúc đó ta sẽ chết đi."

Hôm ấy tan học xong tôi liền chạy về nhà.

Sau khi chào hỏi cha mẹ, tôi không trở về phòng mà lao thẳng đến cầu thang, leo lên gác mái bên trên.

Gác mái nhà tôi là một cái nhà kho, bất cứ đồ gì đã cũ hay đã hỏng nhưng không muốn vứt bỏ đều sẽ quăng lên đây.

Tôi cầm đèn pin trong tay, cúi thấp người bước từng bước nhẹ nhàng. Lướt qua nhiều cái thùng giấy xếp gọn bên cạnh, tôi tiến đến góc trong cùng, nơi để một cái bàn học lớn.

Từ ngày anh tôi đi mất, ai ai cũng đều khuyên nhủ gia đình tôi hãy buông bỏ đi, đừng chờ đợi nữa. Cha mẹ không đành lòng, nhưng dù sao là con người thì ai cũng phải tiếp tục sống và tiến về phía trước, họ bèn dần dần xếp đồ đạc của anh để trên gác mái, một số còn lại vẫn luyến tiếc giữ nguyên trong phòng ngủ. Tính tới hôm nay đồ đạc cũng đã cất lên được kha khá.

Tôi cố nén cảm giác khó chịu trong lòng, một tay bắt đầu tìm bới đồ vật trên bàn và trong hộc bàn.

Cho đến bây giờ, cha mẹ chưa một lần nhắc đến chuyện xưa trước mặt tôi vì sợ tôi đau lòng. Dù họ có dọn đồ đạc hay lén lập một bia mộ của anh ở đâu đó, họ cũng đều không dám nói với tôi. Vì cha mẹ tôi biết rõ tình cảm gắn bó sâu sắc giữa tôi với anh, và chính vì nhìn hai chúng tôi từ nhỏ yêu thương nhau mà lớn lên như vậy, nên họ thừa biết tôi vẫn luôn đau lòng vì chuyện của anh tôi, biết cả chuyện tôi chưa bao giờ ngừng tìm kiếm tung tích của anh nữa.

Trên bàn chứa đầy những đồ vật đã phủ bụi, từng cái một đều mang dấu tích của anh. Chiếc cặp sờn cũ, đồ dùng cá nhân, một đống giấy tờ đầy nét chữ của anh.. Ánh đèn chiếu sáng từng thứ một, cả lớp bụi dày đóng trên đồ vật vì bị đụng đến mà bay đầy trong không khí cũng hiện rõ. Khóe mắt tôi cay xè, cố gắng mở to mắt để xem, tìm kĩ lại những chi tiết mà có thể tôi đã bỏ qua.

Có lẽ, tính cố chấp của anh tôi đã được tôi kế thừa trọn vẹn, đến mức khiến người khác đau lòng.

Nhớ lại hồi đó, mỗi khi rảnh rỗi, anh em tôi sẽ ngồi ở ban công nói chuyện với nhau. Khi thì anh sẽ vu vơ kể về chuyện trên trường, khi thì dạy tôi học, giảng giải những điều trên dưới đất. Ở đây những đứa trẻ như chúng tôi chỉ được phép biết về quy luật thế giới khi đã bắt đầu đi học, vậy nên cũng không lạ gì khi anh không hề nói với tôi. Nhưng có một lần, cũng là lần hiếm hoi duy nhất anh nhắc đến chuyện đó. Đại loại câu nói như thế này:

"Con người vì sợ hãi cái chết nên mới tạo ra thế giới kiểm soát được điều đó trong tay, và con người trở nên xem thường thứ mà đáng lý ra họ phải sợ nhất. Nhưng họ không biết rằng chính vì con người luôn xem thường cái chết, nên cái chết thường sẽ đến đột ngột với những người mà họ yêu thương.."

Giọng anh vô cùng lạnh lùng và đáng sợ, dù không hiểu gì cả nhưng tôi vẫn cảm giác được anh rất tức giận.

Mãi đến sau này khi anh đi mất, tôi mới nhận ra mình chưa kịp hỏi anh rằng, vì sao ngày đó khi nhắc đến chuyện thế giới giọng điệu anh lại tràn đầy khinh miệt như vậy? Rằng vì sao trong khi mọi người luôn ca tụng việc sống lại và gọi quy luật này chính là một phép màu, tôi lại có cảm giác, chỉ duy nhất một mình anh như đang cố gắng chống lại tất cả.

Nhưng mà bây giờ, dù tôi có bao điều muốn hỏi thì đã không kịp nữa rồi..

Trên gác mác, tiếng động từ bàn học không ngừng vang lên. Tôi biết mình luôn hi vọng rồi thất vọng, nhưng không kiềm được mà muốn đặt niềm tin một lần nữa. Không biết có phải do mình nghĩ nhiều hay không, nhưng chắc chắn thứ dẫn đến hành động của tôi bây giờ đến từ cuộc nói chuyện và những câu hỏi mà thầy đặt ra. Vì không muốn có lỗi với nỗ lực của bản thân bao năm qua, nên dù là chút hi vọng mỏng manh, tôi cũng phải cố gắng nắm bắt để mang về được đáp án mà mình luôn chờ đợi.

Tay lật từng trang giấy, đều là những thứ hồi anh tôi còn đi học giữ lại. Tôi lục hết cuốn sách này đến quyển tập nọ, không bỏ qua một chữ nào.

Càng xem mới thấy, 10 năm qua thật giống như một giấc ngủ ngắn trong ngày. Thật hi vọng đợi đến lúc tôi tỉnh lại sẽ thấy, thật ra anh tôi vẫn luôn ở đây, sống trong ngôi nhà này cùng gia đình tôi.

Mắt chạm phải tờ giấy nhỏ ló ra phía sau cuốn tập, tim tôi giật nảy lên, buông đèn pin xuống, dùng cả hai tay lấy nó ra. Lúc trước tôi cũng từng xem qua mọi thứ giống bây giờ, nhưng không hề phát hiện ra cái gì kì lạ cả. Hoặc có thể nói nhờ não bộ không ngừng suy nghĩ mấy ngày qua, tôi đã trở nên nhạy cảm hơn.

Dòng chữ nghiêng nhỏ xinh, viết ngay ngắn trên tờ giấy Note cũ đã ngả màu xám.

"Cảm ơn anh đã luôn bảo vệ em. Lát nữa gặp lại!

Mây."

Mây?

Tôi cố gắng lục lại trí nhớ. Trong nhóm bạn bè của anh mà tôi biết mặt, cả những người thân thiết thường xuyên qua nhà tôi chơi, dường như.. không có ai tên Mây cả. Mà anh tôi chỉ toàn chơi với con trai, cả một người bạn gái còn không có, vậy người này là ai? Lời trong câu văn toát ra sự thân mật, còn được anh giữ lại tờ giấy này nữa, chắc chắn đây là một người rất đặc biệt với anh tôi.

Sau khi kiểm tra lại toàn bộ, ngoài tờ giấy nhỏ đó ra tôi không còn tìm thấy thứ gì đặc biệt khác.

Xếp gọn mọi thứ vào trong tủ, tôi cầm theo thứ đó đi xuống dưới nhà. Dù sao sau bao năm qua cuối cùng cũng có manh mối, tôi quyết định sẽ đi tìm hiểu về người tên Mây này.