Trăm Miệng Cũng Không Thể Bào Chữa

Chương 7



Editor: Tiannn

20.

Tần Thuật Dương nhăn mày, sau đó lay cậu hai lần, thấy Lăng Kỳ Ý vẫn là bộ dáng hôn hôn trầm trầm, trực tiếp bước sang bên cạnh, không làm gối dựa cho Lăng Kỳ Ý nữa.

Chỉ nghe "Ầm ——" một tiếng, sự tình hôm qua tái diễn lần nữa.

"Ai ui —— "

Lăng Kỳ Ý tiếp xúc thân mật với mặt đất, cậu ăn đau mà suýt xoa hai tiếng, cuối cùng cũng tỉnh táo.

Tần Thuật Dương đi qua người cậu, lạnh nhạt nói: "Năm rưỡi tập hợp, cậu còn mười năm phút."

Lăng Kỳ Ý trong lòng lộp bộp, nhanh chóng lăn lộn đứng lên, vọt vào phòng tắm.

21.

Tần Thuật Dương cũng không chờ cậu, bởi vậy Lăng Kỳ Ý hơi thở rối loạn chạy một mạch, cuối cùng tại phút thứ hai chín cũng đến được địa điểm tập hợp.

Giữa hè, tháng tám nên bây giờ trời cũng đã sáng. Lăng Kỳ Ý đảo mắt một vòng, thấy ai cũng xa lạ.

Tần Thuật Dương dáng cao, lại đẹp trai, cho dù đứng ở đâu cũng trở thành tiêu điểm. Anh đứng trong góc nhỏ, xung quanh là đám người cùng đi chơi game hôm qua. Lăng Kỳ Ý vừa ổn định lại hơi thở, định bước đến chào hỏi thì còi tập trung của huấn luyện viên đã vang lên.

"Tất cả mọi người —— nam nữ phân biệt xếp thành hai hàng! Nam đứng trước, nữ đứng sau! Xếp theo chiều cao từ thấp đến cao! Tập hợp trong vòng một phút cho tôi! Bắt đầu!"

Mọi người ai nấy đều kinh ngạc, lập tức như quân cờ bị đánh tan mà di chuyển. Lăng Kỳ Ý không cao mấy, rất tự giác đứng ở đầu hàng.

Sau đó cậu bị đẩy một chút, Lăng Kỳ Ý nhìn sang người đứng bên phải, yên lặng bước sang trái vài bước.

Sau đó cậu lại bị đẩy, Lăng Kỳ Ý thò đầu ra nhìn, yên lặng bước sang trái vài bước nữa.

Một phút trôi qua rất nhanh, đợi đến lúc hàng ngũ đã ổn định thì Lăng Kỳ Ý đã đứng ở vị trí thứ ba hàng đầu tiên. Quần áo tập huấn vừa lấy ở chỗ dì quản kí túc sáng nay, Lăng Kỳ Ý đánh răng rửa mặt mất năm phút, lại dùng năm phút thay đồ, cuối cùng chạy đến điểm tập hợp mất năm phút nữa, hoàn toàn không có thời gian ăn sáng.

Lăng Kỳ Ý mặt nhỏ, cho nên mũ rằn ri hơi rộng so với cậu. Vành mũ dài che hết tầm mắt phía trước, Lăng Kỳ Ý ngây ngốc đứng yên tại chỗ, vừa buồn ngủ vừa đói bụng.

Huấn luyện viên là người có chiều cao sêm sêm Tần Thuật Dương, nước da ngăm đen, ánh mắt vô cùng sáng. Ông nghiêm túc nói với bọn họ: "Đầu tiên là tư thế đứng trong quân đội."

"Ngẩng đầu, ưỡn ngực, hóp bụng, đội mũ ngay ngắn cho tôi! Lộ hết mắt ra!"

Mọi người tay chân luống cuống làm theo động tác của huấn luyện viên. Lăng Kỳ Ý vừa đội mũ lên liền tụt xuống, cứ đội xong là lại tụt xuống. Cậu mất hết kiên nhẫn, không thèm quản nữa.

"Đứng ngay ngắn cho tôi!"

Ánh mắt huấn luyện viên hệt như máy quét, săm soi từng người một. Vị trí đứng của Lăng Kỳ Ý không tốt lắm, lập tức bị bắt.

"Người thứ ba hàng đầu tiên, anh đội mũ kiểu gì vậy!"

Lăng Kỳ Ý mất một lúc mới phản ứng được huấn luyện viên đang nói với cậu. Cậu nhấc mũ lên, một giây sau nó liền tuột xuống. Bạn học đứng gần hắn trộm nhìn sang, lén lút cười nhạo. Lăng Kỳ Ý lặp lại động tác nhiều lần mà không thành công, đành nở nụ cười lấy lòng: "Huấn luyện viên, mũ em hơi lớn, em đội không vừa."

Nhưng mà huấn luyện viên căn bản không quan tâm đến lí do của cậu ——

"Cười cái gì mà cười? Thích cười lắm đúng không?" Huấn luyện viên lớn tiếng quát cậu, "Lên đây, đứng cạnh tôi, đứng cười cho mọi người xem!"

22.

Nhất thời, nụ cười trên môi Lăng Kỳ Ý đông cứng lại.

Đội ngũ vốn vẫn còn nhởn nhơ nay vì câu nói này của huấn luyện viên mà nhanh chóng ổn định lại, không ai dám phát ra tiếng động. Lăng Kỳ Ý tiến không được mà lùi cũng không xong, cậu vẫn ngây thơ tưởng rằng huấn luyện viên chỉ nói đùa chứ không ép cậu làm thật.

"Người thứ ba hàng đầu tiên! Ra khỏi hàng!"

Lăng Kỳ Ý quả thực rất đơn thuần, huấn luyện viên căn bản không muốn tha cho cậu.

"Anh đứng ở đó cũng được, anh đứng thêm một phút, mọi người đứng cùng anh thêm ba mươi phút."

Nghe thấy vậy, chân Lăng Kỳ Ý lập tức bước lên trên một bước. Hai ba bước đi đến cạnh huấn luyện viên, sau đó cậu quay người, đưa mắt về các bạn đứng phía trước.

"Cười!"

Lăng Kỳ Ý không dám cười.

"Cười! Không phải vừa nãy anh cười vui vẻ lắm mà? Sao bây giờ không cười?"

Lăng Kỳ Ý thực sự hết cách, nở một nụ cười khó coi.

Các bạn học đứng ở trong hàng sợ đến nỗi không dám thở mạnh. Lăng Kỳ Ý cũng không ngờ tới, ngày tập huấn đầu tiên cậu đã bị chỉ đích danh.

Huấn luyện viên đi một vòng quanh cậu, sau đó chất vấn: "Thắt lưng của anh đâu?"

Lăng Kỳ Ý cúi đầu nhìn, đúng vậy, thắt lưng của cậu đâu?

Cậu nhớ rõ cậu đã đeo kỹ rồi mới chạy đi mà!

"Quên quên quên quên..." Lăng Kỳ Ý sợ đến nỗi nói lắp, "Em quên ạ..."

"Quên? Sao cậu không quên cả cái đầu luôn đi?"

Lăng Kỳ Ý gắt gao cúi đầu, cả người rụt lại.

"Ngẩng đầu, ưỡn ngực!"

Lăng Kỳ Ý run rẩy, lập tức đứng thẳng.

"Chạy năm vòng sân tập cho tôi!" Huấn luyện viên mặt lạnh, vô tình mở miệng, "Tự mình đếm! Thiếu một vòng, thêm mười vòng nữa!"

23.

Lăng Kỳ Ý ủ rũ cúi đầu đi tới sân tập.

Điểm tập hợp của bọn họ không xa sân tập là bao, nếu như huấn luyện viên muốn theo dõi cậu, chỉ cần liếc mắt một cái là thấy.

Cũng có rất nhiều lớp đang huấn luyện ở đây, gạch đỏ, đường chạy trải nhựa, Lăng Kỳ Ý chưa chạy cũng đã cảm nhận được hơi nóng.

Cũng may hiện tại còn chưa đến sáu giờ, mặt trời vẫn chưa hoàn toàn xuất hiện, Lăng Kỳ Ý nhận mệnh thở dài, chậm rãi chạy.

Nhóm bạn học xung quanh đều tò mò mà nhìn cậu, Lăng Kỳ Ý liều mạng đè thấp vành mũ, may là mọi người mặc giống hệt nhau, chỉ cần che khuất mặt như vậy thì người mất mặt sẽ không phải là cậu.

Lăng Kỳ Ý tâm thái đà điểu, một bên tự an ủi mình một bên từ từ chạy. Cậu chưa ăn sáng, ban nãy căng thẳng nên không cảm thấy đói bụng nhưng giờ mới chạy được hơn nửa vòng, liền cảm thấy không ổn lắm.

Cậu vẻ mặt đau khổ kiên trì chạy hai vòng, đến vòng thứ ba tay chân đã nhũn ra, mồ hôi đầm đìa như tắm, Lăng Kỳ Ý há mồm lấy hơi, rất nhanh cổ họng cũng đau rát.

Không lâu sau, trước mắt Lăng Kỳ Ý đã xuất hiện lớp lớp bóng chồng lên nhau. Thật ra, trong mắt các bạn học khác, cậu chạy không khác với đi bộ là bao. Chạy được nửa vòng ba, bỗng có người chạy qua sân tập, Lăng Kỳ Ý bây giờ hoàn toàn chạy bằng nghị lực cho nên cậu không chú ý đến người phía trước.

Lúc hai người va vào nhau, Lăng Kỳ Ý liên tục lùi về sau vài bước, sau đó hoa mắt, không chịu được ngã xuống.

24.

Lúc Lăng Kỳ Ý tỉnh lại người vẫn còn lơ mơ, khung cảnh xung quanh đều xa lạ. Lăng Kỳ Ý chớp chớp mắt, nhận ra mình đang nằm ở một cái giường khá nhỏ.

Có người mở cửa đi vào, Lăng Kỳ Ý ngẩn người, nghĩ thầm người này cậu biết.

"Tỉnh rồi?"

Tần Thuật Dương mặt không cảm xúc nhìn cậu.

"Ừ..." Lăng Kỳ Ý suy yếu "Ừ" một tiếng, "Đây là đâu?"

"Phòng y tế."

"—— Hả?"

"Cậu đang chạy trên sân thì đụng trúng một người, sau đó ngất xỉu."

Tần Thuật Dương lời ít ý nhiều, kể lại sự tình một cách ngắn gọn.

Lăng Kỳ Ý: "..."

Cậu đang ăn vạ người ta hả, còn không thành công nữa?

Rất nhanh lại có người tiến vào phòng, thấy Lăng Kỳ Ý đã tỉnh, kích động suýt rớt nước mắt: "Đồng học! Cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi!"

Lăng Kỳ Ý chớp mắt đã thấy một nam sinh chạy đến trước mắt mình: "Đồng học! Cậu làm tớ sợ muốn chết!"

"Ha ha..." Lăng Kỳ Ý hiểu rõ tâm trạng của cậu ta, vội vã bò dậy, "Tớ... Tớ không ăn sáng nên... với lại lúc ấy ý thức cũng mơ hồ..."

Nam sinh này thoạt nhìn mi thanh mục tú, vừa nhìn đã thấy là kiểu người dễ đối phó. Cậu ta cầm tay Lăng Kỳ Ý, tình chân ý gọt, khóc lóc kể lể: "Đồng học! Cậu không biết đâu, lúc cậu ngất xỉu trước mặt tớ, tớ suýt khóc đấy!"

Lăng Kỳ Ý "Ha ha" cười hai tiếng, nhẹ giọng an ủi cậu ta: "Xin lỗi cậu nhé, đều tại tớ."

"Không có không có! Cậu không có chuyện gì là tốt rồi!"

Tần Thuật Dương đứng cách đó không xa, yên lặng nghe hai người nói chuyện. Chỗ này là phòng nghỉ cũng là phòng y tế, vừa không có khuôn mặt nghiêm túc của huấn luyện viên vừa không có hơi nóng khiến người ta nghẹt thở, bụng Lăng Kỳ Ý rất tự nhiên reo lên, ánh mắt Tần Thuật Dương loé lên, nhàn nhạt mở miệng: "Đứng dậy, không phải cậu vẫn chưa ăn sáng sao? Đi ăn sáng."

Đúng lúc đó, từ bên ngoài, một nam sinh cõng một bạn nữ ý thức mơ hồ chạy vào, Lăng Kỳ Ý nhanh chóng đứng dậy nhường chỗ. Cậu nam sinh kia nhìn khuôn mặt nhỏ vẫn trắng bệch kia của Lăng Kỳ Ý, lo lắng nói: "Đồng học, cậu không sao chứ?"

"Không sao rồi, không sao rồi!" Lăng Kỳ Ý cười giải thích, "Tớ đói quá ấy mà, tẹo đi đến nhà ăn mua chút đồ là ổn ngay."

"Để tớ mời cậu ăn nhé!"

"Không cần không cần không cần!" Lăng Kỳ Ý vội vã từ chối cậu ta, "Tớ thật sự không sao rồi!"

25.

Rất nhanh có rất nhiều bạn học được đưa vào phòng y tế. Ba người bọ họ từ trong bước ra, ánh mặt trời chói mắt khiến họ không mở mắt ra ngay được. Nam sinh kia tạm biệt bọ họ trước cửa, trước khi đi còn thêm wechat của Lăng Kỳ Ý.

Đợi đến khi cậu ta đi rồi, Tần Thuật Dương mới đem mũ đội lên đầu Lăng Kỳ Ý: "Đi."

"Nóng quá..."

Lăng Kỳ Ý không tự chủ oán trách một câu.

Tần Thuật Dương trầm giọng đáp lại: "Yếu ớt".

Lăng Kỳ Ý cũng là do không cẩn thận cười một cái nên mới bị như thế, oan ức vô cùng. Tần Thuật Dương không an ủi cậu thì thôi, đằng này còn muốn bỏ đá xuống giếng, Lăng Kỳ Ý tức giận, lớn tiếng: "Cậu lặp lại lần nữa!"

Tần Thuật Dương nhìn cậu đang tức đến nổ phổi, thành thật nhắc lại ——

"Yếu ớt."

Lăng Kỳ Ý tức giận, lập tức xông lên trước, đánh hai cái vào mông anh.