Trăm Miệng Cũng Không Thể Bào Chữa

Chương 8



Editor: Tiannn

26.

Hai cái tát này không mạnh lắm nhưng tính sỉ nhục rất cao. Nhất thời sắc mặt Tần Thuật Dương đen lại, anh đang định dạy dỗ Lăng Kỳ Ý ra trò, không ngờ cậu lại nhanh nhẹn dễ dàng thoát khỏi tay anh.

"Cậu đừng đánh tôi!"

Suy cho cùng, lá gan của Lăng Kỳ Ý cũng không lớn lắm, cậu sợ Tần Thuật Dương đánh trả liền gắng sức chạy càng xa càng tốt.

Nhưng Tần Thuật Dương vừa duỗi tay, liền tóm được cổ cậu.

"Cậu buông tôi ra! Buông tôi ra!"

Dưới ánh mặt trời, đôi môi Lăng Kỳ Ý trắng bệch, giống như có thể ngất xỉu sau 1s. Tần Thuật Dương khó chịu mà cau mày, vỗ một cái sau gáy cậu, lạnh lùng nói: "Đừng làm loạn."

Lăng Kỳ Ý nhất thời không dám động.

Tần Thuật Dương buông cậu ra, cũng không phải muốn đánh cậu thật. Anh nhìn Lăng Kỳ Ý vẫn đang còn khiếp đảm, hỏi: "Cậu không đói bụng?"

"Đói."

"Vậy còn không đi nhanh lên?"

"Đến đây!"

27.

Hai người một trước một sau đến nhà ăn, giờ này vẫn là giờ tập huấn nên nhà ăn cũng không có ai. Lăng Kỳ Ý vơ vét một vòng, mua đầy một túi đồ ăn vặt.

Tần Thuật Dương cũng không muốn quay lại tập huấn nên anh quyết định đến nhà thí nghiệm phía Bắc. Nơi đây vắng ngắt, hai người đi đến cầu thang, sau đó ngồi xuống.

Mở đầu, Lăng Kỳ Ý "tiêu diệt" một túi bánh mì. Tần Thuật Dương dùng dư quang thấy tướng ăn của cậu, rất tự nhiên rút một bịch khoai tây chiên từ trong ngực cậu ra.

"... Ai ——" Lăng Kỳ Ý theo bản năng hô một câu, "Cậu làm gì đấy?!"

"Nhiều như vậy cậu ăn hết không?"

"Không hết."

"Vậy chia cho tôi ăn cùng." Tần Thuật Dương không cảm thấy bất hợp lý chỗ nào, "Lúc cậu ngất, tôi là người đầu tiên chạy đến."

Lăng Kỳ Ý ngạc nhiên, cậu không biết còn có chuyện này nhé.

"Thật sự?"

"Lừa cậu làm gì?"

"Tại sao cậu lại là người đầu tiên chạy tới?"

"Bởi vì huấn luyện viên chỉ kêu một mình tôi chạy ra."

Lăng Kỳ Ý: "..."

Cậu suy tư chốc lát, vẫn cảm thấy vô lý: "Tại sao huấn luyện viên lại gọi cậu?"

"Bởi vì lúc thầy ấy nhìn thấy cậu ngất xỉu nói ——" Tần Thuật Dương nghiêm mặt, mô phỏng dáng vẻ lúc đó của huấn luyện viên, "Ai quen cái anh đứng thứ ba hàng đầu tiên? Hiện tại ra dìu anh ta đến phòng y tế đi."

Lăng Kỳ Ý cảm thấy khó mà tin nổi: "Huấn luyện viên nói như vậy thật á?"

Tần Thuật Dương nhìn ánh mắt kinh ngạc của cậu, bật cười một tiếng: "Lừa cậu đấy."

Lăng Kỳ Ý bị gạt cũng không tức giận, cậu tiếp tục hỏi: "Rốt cuộc huấn luyện viên nói như nào?"

Tần Thuật Dương bóc bịch khoai tây chiên ra, vô tình nói một câu: "Không nói cho cậu biết."

28.

Thật ra lúc đó, người phát hiện Lăng Kỳ Ý ngất xỉu không chỉ có mỗi huấn luyện viên. Vào lúc huấn luyện viên còn chưa kịp mở lời đã có một bóng người nhanh hơn ông, chạy vụt đến.

29.

Hai người ngồi ở cầu thang lười biếng nói chuyện một lúc. Dường như nơi này có rất nhiều người biết, không bao lâu sau có hai nữ sinh đi tới, họ kinh ngạc nhìn Tần Thuật Dương với Lăng Kỳ Ý sau đó mỉm cười coi như chào hỏi. Người sau lễ phép gật đầu chào lại, người trước vẫn như cũ không thèm để ý nhân gian.

Có người đến nên Tần Thuật Dương không muốn ngồi ở đây nữa, anh xách Lăng Kỳ Ý lên, mặt không cảm xúc: "Dậy, không về là huấn luyện viên đi tìm đấy."

"Ồ..."

Lăng Kỳ Ý lưu luyến không rời cất đồ ăn vặt vào túi gọn gàng, sau đó từng bước từng bước theo lưng Tần Thuật Dương, rời khỏi nơi này.

Vừa mới bước ra ngoài, ánh nắng chói chang chiếu vào mắt, Lăng Kỳ Ý híp mắt, nhất thời chưa kịp thích ứng ánh sáng chói mắt như vậy.

Huấn luyện viên nhìn thấy cậu cũng không có cho sắc mặt tốt, chỉ bảo cậu về đơn vị. Cậu về lại vị trí của mình, mấy bạn học xung quanh quan tâm hỏi thăm tình trạng của cậu ra sao.

Lăng Kỳ Ý về đơn vị dẫn tới một trận ồn ào nho nhỏ, mọi người ai cũng nhìn về phía cậu, cậu lặng lẽ trả lời người bạn học kia: "Không có chuyện gì, tụt huyết áp ấy mà."

"Sao cậu không nghỉ thêm chút nữa?" Bạn học kia tò mò, "Bọn tôi còn tưởng cậu không tới nữa chứ."

Lăng Kỳ Ý tự thấy mình là một nhóc con ngoan ngoãn: "Không được sao? Ngày đầu tiên đã ngất xỉu, còn chưa tập gì, tôi sợ để lại ấn tượng xấu trong mắt huấn luyện viên."

Bạn học cười nhạo cậu ngây thơ: "Bây giờ hình tượng cậu trong mắt thầy ấy đã nát bét rồi."

"Người thứ ba hàng đầu tiên!"

Quả nhiên cậu vừa về, huấn luyện viên bắt đầu nắm gáy cậu: "Nói xong chưa?"

Lăng Kỳ Ý sợ đến nỗi im bặt.

30.

Quân huấn buổi sáng kết thúc lúc mười một giờ, tuy là ngày đầu nhưng huấn luyện viên cũng không cho bọn họ thời gian nghỉ ngơi. Đợi đến mười một giờ, lớp bọn họ ai cũng giống như sắp chết. Lăng Kỳ Ý tháo mũ xuống, tóc mái dính vào trên trán.

Quân huấn vừa kết thúc là đến giờ ăn trưa, tân sinh viên chạy ào ào đến nhà ăn. Lăng Kỳ Ý bị hun đến nỗi không còn cảm giác, chậm rì rì đi sau cùng.

Đột nhiên có người đi đến cạnh cậu.

"Đi ăn cơm."

Lăng Kỳ Ý thấy người đến là Tần Thuật Dương, hữu khí vô lực nói: "Quá nóng, ăn không vô, tôi muốn về phòng ngủ luôn."

"Ừ."

Tần Thuật Dương gật đầu, sau đó không chút lưu luyến rời đi.

Lăng Kỳ Ý nhìn bóng lưng bạn cùng phòng, thầm nói Tần Thuật Dương vô tình.

31.

Lăng Kỳ Ý lê từng bước chân cuối cùng cũng về tới kí túc xá, cậu không đợi được nữa mà nhanh chóng bật điều hoà lên rồi chạy nhanh vào nhà tắm tắm rửa.

Khi đã nằm trên giường, cậu thoải mái than nhẹ một tiếng sau đó lấy điện thoại ra nghịch.

Nhóm chat lớp đã có hơn 300 tin nhắn, đa số đều đang oán giận huấn luyện viên, cằn nhằn việc phải chen chúc trong nhà ăn. Cố vấn an ủi mọi người, cũng nói xin lỗi vì sắp khai giảng nên công việc khá bận rộn, chờ đến có thời gian nhất định đến thăm mọi người.

Lăng Kỳ Ý chậm rãi leo lên giường, muốn nằm nghỉ ngơi một lúc lại thấy có người @ mình.

【 Lúc tập huấn vô tình chụp được! Xin hỏi tiểu ca ca này là ai vậy! Cầu in4! 】

"@Lăng Kỳ Ý có phải bạn cùng phòng của cậu không?!"

Trên tin nhắn ấy là link một topic, Lăng Kỳ Ý tò mò nhấn vào xem.

Không biết từ khi nào, đại học Đông Thanh đại học đã có một teiba thảo luận. Bài viết này cũng là một trong số những bài trên teiba, chớp mắt đã có rất nhiều người comment.

Trong bài viết này chỉ có một tấm hình, Lăng Kỳ Ý phóng to bức ảnh sau đó trợn tròn hai mắt.

Tình huống gì đây?! Tại sao cậu với Tần Thuật Dương lại xuất hiện trong tấm hình này?!

Còn có?? Ai có thể nói cho cậu biết! Sao trong ảnh Tần Thuật Dương lại cõng cậu?!

"Lâu chủ có thể nói rõ hơn một chút không, bồ muốn xin in4 ai nào?"

【 Lâu chủ trả lời: Đương nhiên là cái bạn đẹp trai kia kìa! Tui ngất! Lâu lắm rồi không thấy ai soái như vầy nè! 】

"Duma! Hôm nay tại sân tập tui cũng thấy! Nghe nói là bạn học của cậu ấy bị say nắng! Sau đó cậu ấy đến giúp đỡ!"

"Oaaa! Tiểu ca ca thoạt nhìn rất khó gần không ngờ lại nhiệt tình như vậy!"

"Tui thấy bạn học kia dáng dấp rất đáng yêu nhé aaaaa!!"

"Học tỷ vẫn đang nghỉ hè đến góp zui, giá trị nhan sắc của khoá này cao quá ahuhu."

"Lão học tỷ + 1, tiểu ca ca nhìn chuỵ một chút, cho chị xíu hy vọng nào."

"Nói nhiều như thế vậy cuối cùng tiểu ca ca này là ở khoa nào?!"

"Không biết luôn."

"Chị em đợi tui! Hôm nay mới là ngày đầu tập huấn, ngày mai tui nhất định sẽ tìm được in4 cho mọi người!"

Bạn học trong lớp cũng vì thế mà sôi động hẳn lên, mọi người bắt đầu dồn dập @ Lăng Kỳ Ý.

Lăng Kỳ Ý ngạc nhiên, không lâu sau cũng bình tĩnh lại, cậu gõ vào khung chat ——

"Không phải cậu ấy cũng ở trong này sao? Các cậu không hỏi cậu ta hỏi tôi làm gì chứ?"

Mặc dù chưa từng tiếp xúc nhưng mọi người trong lớp đều biết Tần Thuật Dương không dễ chọc. Có người đứng ra vui vẻ đùa nói, cậu có quan hệ tốt nhất với anh, bọn họ không dám hỏi anh nên chỉ biết hỏi cậu thôi.

Đúng lúc này cửa phòng khẽ vang lên, là Tần Thuật Dương về. Lăng Kỳ Ý nằm trên giường lập tức thò đầu ra, vừa thấy người liền nói: "Cậu đọc tin nhắn trong lớp chưa?"

"Gì cơ?"

Lăng Kỳ Ý thấy trong tay Tần Thuật Dương còn cầm theo một túi gì đó đặt lên bàn của cậu. Cậu ngơ ngác, không hiểu đây là tình huống gì.

"Cái gì vậy?"

"Cơm hộp."

"À."

Tần Thuật Dương cây ngay không sợ chết đứng nói: "Có người nhờ tôi đưa cho cậu."

Lăng Kỳ Ý cảm thấy nghi hoặc hỏi: "Ai đưa thế?"

"Không biết." Tần Thuật Dương nhàn nhạt, "Người đó nghe nói cậu không ăn trưa nên muốn mời cậu ăn cơm." (Chẳng có "người đó" nào ở đây hết =))) thương vợ quá rồi đúng không)

Lăng Kỳ Ý càng nghe càng mơ hồ, tính ra thì ở trường cậu chỉ quen thân nhất Tần Thuật Dương, đến Tần Thuật Dương còn chẳng mời cậu ăn cơm thì ai sẽ hào phóng như vậy?

"Cậu nhớ rõ mặt người kia không?"

"Không nhớ rõ."

Tần Thuật Dương nói xong cũng không muốn kỳ kèo với Lăng Kỳ Ý nữa, trực tiếp đi vào nhà tắm.

Lăng Kỳ Ý vẫn cầm điện thoại trên tay, lăng lăng nhìn bóng lưng Tần Thuật Dương, đột nhiên nhớ tới có chuyện còn chưa kịp nói.

"Tần Thuật Dương —— trong lớp mọi người bảo tôi nói với cậu! Cậu nổi tiếng rồi!"

32.

Tập huấn buổi chiều vẫn khô khan như buổi sáng, lớp Lăng Kỳ Ý bị huấn luyện viên "ác ma" tra tấn đủ kiểu, không còn sức lực phản kháng.

Sau buổi tập huấn cực hình ấy, Lăng Kỳ Ý có cảm giác chân mình như đang đeo mấy quả tạ sắt. Cậu đau khổ oán thầm không biết mình đã tạo nghiệt gì mà giờ lại nên nỗi này. Đúng lúc này, Cố Trạch Bình tiến đến chào hỏi, nói đùa, "Lâu rồi không gặp, sao cậu đen đi nhiều thế."

"Lăng Kỳ Ý, đến khi nào cậu mới "xỉu"? Tôi không muốn học nữaaa, để tôi đưa cậu vào phòng y tế đi."

Cố Trạch Bình cười cười nói đùa, kết quả bị Lăng Kỳ Ý đuổi đánh.

"Lăng Kỳ Ý ——" Tần Thuật Dương không nặng không nhẹ kêu tên cậu.

"Chuyện gì?"

"Mua cơm giúp tôi."

"Sao tôi phải mua?"

Tần Thuật Dương cây ngay không sợ chết đứng nhìn cậu: "Chúng ta đã thoả thuận?"

Nhóc con xui xẻo oán hận đáp lại: "Biết rồi!"

33.

【 Zô ngắm nhan sắc của mấy em sinh viên năm nhất nè! 】

"Không hiểu liền hỏi, tấm hình này cũng treo được một ngày rồi, không thể lấy bức nào mới hơn sao?"

"Em gái khoá dưới, lên! Cho mọi người chút "mới mẻ" nào!"

"Cứu mạng, em cách xa chỗ tập huấn của cậu ấy. Nghe bạn học khác nói, huấn luyện viên của cậu ấy nổi tiếng "dữ", iêm không dám tới gần."

"Ha ha! Trách ai bây giờ! Sao các lớp khác đều được nghỉ mà lớp cậu ấy lại không? Tui còn định nhân giờ nghỉ giải lao đi xin wechat của tiểu ca ca, kết quả đợi nguyên một ngày, cái gì cũng không có!"

"Khoan, với cái nhan sắc nghịch thiên này sao mấy người không tự hỏi cậu ấy đã có bạn gái chưa?"

"Có bạn gái thì thế nào? Tui nguyện làm "con giáp thứ mười ba" luôn."

"?"

"Lấy nồi đội đê! Toàn trường ai cũng thấy cmt của bồ rồi nhé!"

"Sinh viên trường mình phải lưu lạc đến mức này ư? Nam là hòa thượng, nữ là ni cô?"

"Không, tui vẫn mê soái ca, đặc biệt là mấy em zai kém tuổi."

"Cạnh tranh vô nghĩa! Tiểu ca ca năm nhất là dành cho tiểu muội muội năm nhất! Nếu như mấy em gái năm nhất không biết tận dụng cơ hội thì mới đến lượt học tỷ như chúng ta "húp"!"

"Theo tin tức không đáng tin cậy, nghe nói tiểu ca ca này đối xử rất tốt với bạn cùng phòng."

"?"

"????"

"Lầu trên nói rõ chút!! Cái gì gọi là "rất tốt"?!"

"Là cực kỳ tốt, à, bạn cùng phòng của cậu ấy chính là nam sinh ngất xỉu trên sân tập kia kìa."

"Hả? Có ý gì?"

"Không phải rất rõ ràng sao, không nên ép tui có những suy nghĩ lệch lạc."

"Mọi người xem nhìn tui là màu gì!"

"Bà đã biến thành màu vàng*."

*Ý chỉ những thứ 18+

"Xin lỗi, tôi đã hiểu lầm rồi."

"Đừng vậy chứ!! Tui sáng sớm mới bắt đầu yêu đương mà đến tối đã phải thất tình rồi à?!"