Trăm Miệng Cũng Không Thể Bào Chữa

Chương 9



Editor: Tiannn

34.

Tần Thuật Dương không quan tâm mọi người trên teiba đang thảo luận như thế nào về anh, còn Lăng Kỳ Ý là người vừa xem đã quên ngay, hơn nữa mọi người đều quanh quẩn nói mấy thứ liên quan đến Tần Thuật Dương nên cmt "tiểu ca ca đối xử rất tốt với bạn cùng phong" như phù dung chớm nở, không biết đã trôi đến phương nào.

Tác dụng phụ của ngày đầu tập huấn ảnh hướng khá lớn đến Lăng Kỳ Ý, cậu mua cơm cho Tần Thuật Dương xong, cả người đều không thoải mái.

Tần Thuật Dương nhìn cậu đặt cơm hộp lên trên bàn sách của mình, theo bản năng kéo tay cậu lại.

"Mặt cậu bị sao vậy?"

Lăng Kỳ Ý lúng túng, như học sinh tiểu học mà lặp lại lời: "Mặt tôi bị sao vậy?"

Da dẻ cậu rất trắng nhưng do không biết cách chống nắng, lại trộm lười biếng lúc bị xỉu nên giờ đã bị bỏng nắng.

Mặt Lăng Kỳ Ý rất đỏ, thoạt nhìn như là dị ứng nhưng nếu nhìn kỹ, lại thấy mặt ngoài nổi lên một lớp da. Tần Thuật Dương giơ tay lên, lúc gần chạm vào mặt cậu thì khựng lại.

Tần Thuật Dương nhớ, hình như anh chưa rửa tay.

Lăng Kỳ Ý nhìn thấy tay anh, phản xạ có điều kiện lùi lại mấy bước, cậu nhíu mày, không quen với kiểu tiếp xúc thân mật như vậy.

"Mặt cậu không đau sao?"

Tần Thuật Dương nhìn cậu với khuôn mặt không cảm xúc, cạn lời.

Bấy giờ, Lăng Kỳ Ý mới hậu tri hậu giác phản ứng lại, từ lúc trở về từ sân tập mặt cậu vẫn luôn đau rát. Thấy cậu định sờ mặt, Tần Thuật Dương tay mắt lanh lẹ, trực tiếp tát tay cậu một cái.

"Đừng sờ, cậu còn chưa rửa tay, rất bẩn."

Vẻ mặt của Lăng Kỳ ý lập tức thay đổi, cậu vô cùng lo lắng chạy vào phòng vệ sinh, nhìn vào gương gào khóc: "A a a không phải chứ! Mặt của tôi sao lại như vậy!"

"Cậu bị bỏng nắng."

"Tôi tôi tôi... Tôi sẽ không bị huỷ dung chứ?" Tâm tình Lăng Kỳ Ý suy sụp, cậu mới lên đại học có mấy ngày, sao ngày nào cũng gặp xui xẻo như này!

Tần Thuật Dương bị cậu nháo đến phiền, lấy điện thoại di động ra nói: "Tôi giúp cậu nghĩ biện pháp."

35.

Tần Thuật Dương mở nhóm chat lớp ra, lúc này mọi người đang tám trên trời dưới đất. Anh không quan tâm họ đang nói gì, trực tiếp gõ chữ —— "Ai có gel nha đam không? Cho tôi xin một chút với, cảm ơn."

Ngoại trừ ngày đầu tiên khi nhóm chat vừa được lập, Tần Thuật Dương có gửi vài tin trong nhóm thì sau đó chưa từng thấy anh hoạt động gì, mọi người đều nghĩ có lẽ anh đã tắt thông báo nhóm chat rồi cũng nên.

"Tôi có!"

"Tui cũng có nè!"

"Tớ có, tớ cũng có!"

Trả lời anh đều là nữ sinh, Cố Trạch Bình nhìn tin nhắn Tần Thuật Dương hỏi xin gel nha đam, cảm thấy quái quái, vì vậy liền @ hỏi anh —— "Ông xin gel nha đam làm gì?"

"Lăng Kỳ Ý bỏng nắng, da bắt đầu tróc rồi."

"A?!"

"Vl!!"

"Tróc da?! Đau khiếp luôn á!!"

"Ban nãy tui có thấy cậu ấy ở nhà ăn! Hẳn nào mặt cậu ấy lại đỏ như vậy, tui còn tưởng cấu ấy nóng cơ!"

"Các cậu ở toà kí túc nào? Để tôi đem qua cho, vừa đúng lúc tôi còn rất nhiều kem chống nắng, thuận tiện đem cho các cậu luôn!"

"Tui có mặt nạ trị bỏng nắng nè! Tui mang cho các cậu một hộp nhé! Bỏng nắng vừa đau vừa ngứa, đắp xong sẽ đỡ hơn nhiều đó!"

Tần Thuật Dương thấy các bạn nữ nhiệt tình, @ một lượt nói: "Cảm ơn, các cậu nói toà kí túc của các cậu, tôi đến lấy là được!"

Sau khi gửi, nhận ra ngữ khí của mình không được thân thiên cho lắm, dù sao cũng đnag đi nhờ vả người ta, anh liền cố ý gửi thêm một meme ——

【Hoa tươi. jpg 】

Nháy mắt, nhóm chat liền náo loạn cả lên, nam sinh thì gào khóc oán than sao mình không được hưởng đãi ngộ này, quả nhiên có nhan sắc là có tất cả. Nữ sinh thì đưa cái này đưa cái kia. Tần Thuật Dương cảm tưởng mình có thể mở luôn một tiệm mỹ phẩm nhỏ trong kí túc xá rồi cũng nên.

Lăng Kỳ Ý vẻ mặt đau khổ rửa tay sạch sẽ, Tần Thuật Dương đi tới cửa phòng vệ sinh, nói với cậu rằng mình ra ngoài một chút.

"Cậu đi đâu đấy?"

"Giúp cậu giải quyết phiền phức."

36.

Tần Thuật Dương ra ngoài một chuyến, thu hoạch tràn đầy. Anh ôm một đống mỹ phẩm trở về ký túc xá, nói cho Lăng Kỳ Ý cách dùng của từng loại.

"Trước tiên cậu rửa mặt bằng cái này."

"Sau đó đắp mặt nạ."

"Rồi bôi cái này, cái này, cái này cùng cái này."

Lăng Kỳ Ý trợn mắt há mồm nhìn mấy đồ trong tay, ngây ngốc hỏi: "Những thứ này... ở đâu ra vậy?"

"Mượn."

"Mượn của ai?"

"Bạn học cùng lớp."

Lăng Kỳ Ý làm theo "chỉ thị" của Tần Thuật Dương, bắt đầu rửa mặt, lúc rửa còn không dám dùng sức, hơi hơi xoa một chút liền rửa lại bằng nước luôn.

Sau đó cậu đắp mặt nạ.

Lăng Kỳ Ý xưa nay chưa từng dùng mặt nạ, ngẩng đầu một lúc liền cẩn thận đánh tiếng, gọi Tần Thuật Dương đang ăn cơm tối bên bàn: "Tần Thuật Dương... Cậu giúp tôi nhìn..."

Tần Thuật Dương để đũa xuống, trầm mặc đi tới.

Nghe nữ sinh kia nói cái này mặt nạ này có khả năng làm dịu da, nhưng anh cũng không ngờ tới cái này mặt nạ vậy mà là màu đen.

Tần Thuật Dương vươn tay giúp cậu vuốt mép mặt nạ, Lăng Kỳ Ý ngửa mặt lên, ngay cả nói chuyện cũng không dám lớn tiếng: "... Được chưa?"

"Rồi."

"... Trông tôi bây giờ thế nào?"

"Như thằng ngốc."

37.

Lăng Kỳ Ý một bên đắp mặt nạ, một bên mở nhóm chat ra, lần lượt cảm ơn từng bạn nữ đã cho mình mượn đồ.

Tất cả mọi người cười vui vẻ nói không có gì, chỉ cần cậu có thể giúp họ làm mối là tốt rồi.

Lăng Kỳ Ý vừa bắt đầu đã không hiểu bọn họ đang nói gì, còn hỏi trong nhóm chat: "Làm mối gì cơ?"

"Đương nhiên là làm quen với soái ca! Phòng của cậu không phải có một soái ca sao?!"

Lăng Kỳ Ý theo bản năng gõ chữ —— "Ý các cậu là tôi hả?"

"?"

"???"

"Hả?"

"Không cần đâu."

"Cậu là đáng yêu, không phải soái, xin hãy nhận thức rõ về bản thân."

Một phòng kí túc của họ chỉ có hai người, nếu không phải cậu, như vậy khẳng định là đang nói Tần Thuật Dương.

"Tần Thuật Dương..." Lăng Kỳ Ý nhìn khung chat, ngơ ngác nói, "Mọi người đều nói rất thích cậu đó."

"Ai nói?"

"Mấy bạn nữ lớp mình..."

"Ồ." Tần Thuật Dương đưa lưng về phía cậu, phản ứng lạnh nhạt, "Biết rồi."

"Cậu không muốn trả lời lại sao?"

"Trả lời gì?"

"Mấy bạn đấy đang đợi câu trả lời của cậu này!"

Tần Thuật Dương cau mày xoay người, lạnh lùng đổi chủ đề: "Nửa giờ rồi, cậu có thể gỡ mặt nạ xuống."

"Oh oh oh!!" Lăng Kỳ Ý vội vã để điện thoại di động xuống, hoang mang hoảng loạn chạy vào phòng vệ sinh. Tiếng nước vang lên, Lăng Kỳ Ý nhìn gương rồi ngập ngừng bước ra ngoài.

"Thế nào?"

Tần Thuật Dương nghiêm túc nhìn cậu: "Mặt vẫn hơi đỏ nhưng đỡ hơn rồi."

"Vậy nó có ảnh hưởng nhiều đến gương mặt soái khí rạng ngời của tôi không?"

Tần Thuật Dương trầm mặc, không biết trả lời như thế nào.

"Tại sao không nói chuyện?"

"Tôi đang nghĩ một chuyện."

"Chuyện gì?"

"Nếu tôi có một nửa tự tin của cậu, chắc hẳn đời tôi cũng không "bấp bênh" như này:)."