Trăm Năm Hạnh Phúc, Trọn Đời Bình An

Chương 2



2.

Ta mang theo bộ dạng ngái ngủ đứng đợi ngoài thành cùng với Thái tử từ sáng sớm, chờ đợi để nghênh đón Ninh vương khải hoàn trở về. Thái tử điện hạ nghển cổ rõ cao để nhìn cho rõ, qua một lúc, cuối cùng cũng vui mừng thốt lên: “Về rồi.”

Ta cũng ngẩng lên nhìn theo tầm mắt của Thái tử, chỉ nhìn thấy cờ hiệu phấp phới phía xa xa. Ninh vương rất có tài dẫn quân, quân sĩ hành quân ngay hàng thẳng lối, hiên ngang tiến về phía kinh thành.

Thái tử dẫn theo đám người chúng ta tiến lên phía trước, vui mừng nói: “Cuối cùng thì hoàng huynh cũng quay về rồi. Trước khi đi huynh nói có chút chuyện cần xử lý, thế mà lại đi suốt hơn một tháng trời.”

Ninh vương bước xuống ngựa, vỗ vỗ lên vai Thái tử: “Xảy ra chuyện đột xuất nên phải nán lại ít ngày.” Ninh vương nhìn một lượt tùy tùng của Thái tử, lại nhìn đến ta, khó hiểu hỏi: “Cố Nghi An đổi tính rồi à? Sao lại giữ quy tắc thế?”

Thái tử cười giải thích: “Mấy tháng trước Nghi An ngã ngựa, đầu bị va chạm, sau đó thì biến thành thế này, có vài chuyện không còn nhớ rõ nữa rồi.”

“Ồ?” Ninh vương nhếch môi cười tỏ vẻ hứng thú, sau đó nghiêng đầu giơ tay trước mặt ta: “Đây là mấy?”

Ta ngoan ngoãn đáp: “Ba.”

“...”

Bỗng dưng tiếng ho từ một chiếc xe ngựa gần đó truyền đến, ta nhìn qua, chỉ thấy một người trong xe đang vén tấm vải che nhìn ra bên ngoài. Sắc mặt người đó tái nhợt, toàn thân lộ rõ sự mệt mỏi, được binh sĩ dìu xuống xe. Vừa bước xuống xe, người đó đã hành lễ với Trường Cẩn: “Vi thần tham kiến Thái tử điện hạ.”

Trường Cẩn vội tiến đến đỡ người đó đứng dậy: “Văn Diệu tiên sinh đi đường vất vả rồi.”

An Văn Diệu, môn sinh của Lý lão thái phó, cũng là người trong lòng của con gái ông - Lý Nhàn. An Văn Diệu tư chất hơn người, từ khi tuổi còn trẻ đã vang danh thiên hạ. Năm mười tám tuổi một mình đi về phía Bắc, dựa vào tài ăn nói mà phá vỡ liên minh giữa Bắc Ly và Đột Quyết, tiêu diệt âm mưu “chinh phạt Thần Quốc” mà hai nước đang ấp ủ, khiến Thần quốc ta thoát khỏi hiểm họa.

Nhưng sau khi quốc vương Bắc Ly biết bản thân mình trúng kế thì đã nổi trận lôi đình, đem An Văn Diệu nhốt vào đại lao. Sau đó Thần quốc dần trở nên lớn mạnh, quân đội đều là binh hùng tướng giỏi, cho nên đã yêu cầu Bắc Ly trao trả Văn Diệu tiên sinh. Quốc vương Bắc Ly sống chết không chịu thả người, nói rằng cùng lắm thì hai nước đánh một trận, nếu không thì chỉ cần ông ta còn sống, An Văn Diệu đừng mong được trở về. Văn Diệu tiên sinh không muốn bách tính chịu khổ nên thà chết cũng không quay về. Mấy tháng trước, quốc vương Bắc Ly băng hà, tân đế mới lên ngôi còn chưa ổn định, triều đình lao đao. Ninh vương nhân cơ hội đó đem quân đến phía Bắc, cuối cùng cũng đón được Văn Diệu tiên sinh trở về.

Mười năm qua đi, gió mưa vần vũ, Văn Diệu tiên sinh cuối cùng cũng trở về với quê hương.

Thái tử và Ninh vương phải đưa Văn Diệu tiên sinh đến bái kiến Hoàng thượng, ta nghĩ ở đây cũng chẳng còn chuyện của mình nên cũng chuẩn bị rời khỏi. Vừa mới quay người thì đã cảm thấy cổ áo bị ai đó kéo lại. Ninh vương đứng phía sau nắm lấy cổ áo ta kéo lại, đoạn cười nói: “Nghi An, trước kia ngươi có nói đợi bổn vương trở về sẽ mở tiệc tẩy trần cho ta, quên rồi à?”

Còn có chuyện này cơ à?

Ta quay đầu lại cười trừ: “Nhớ chứ nhớ chứ, ta cũng đang định đi chuẩn bị tiệc rượu đây.”

Ánh mắt hắn hơi trầm xuống, như muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng chỉ nhìn ta lắc đầu rồi rời khỏi.

Cũng lâu lắm rồi ta không đến Thiên Thượng Cư, nơi này vẫn náo nhiệt như trước đây. Ca kỹ trong lầu đang đàn hát những khúc nhạc mà ta chưa nghe bao giờ, tiếng đàn du dương, giọng ca êm ái thật khiến người ta say đắm.

Tiểu nhị dẫn ta đến một căn phòng, niềm nở giới thiệu: “Khách quan đến thật đúng lúc, ở đây mới có loại rượu tuyết hoa do một sư phụ ở Dương Châu đích thân ủ, ai uống cũng đều khen ngon.”

Ta nhét cho tiểu nhị một ít tiền, cười đáp: “Thập niên nhất mộng túy Dương Châu, Dương Châu là một nơi thú vị. Phiền ngươi đem lên hai bình rượu tuyết hoa, thêm vài món ăn mới nữa.”

Tiểu nhị cầm tiền trong tay, tươi cười niềm nở: “Khách quan xin đợi một lát.”

Khi tiểu nhị mang rượu thịt lên thì trời cũng đã sẩm tối, đường phố bắt đầu lên đèn, người xe qua lại thật đông đúc, náo nhiệt. Ta chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, chờ đợi Ninh vương đến.

Đang miên man suy nghĩ thì nghe thấy tiếng người đẩy cửa bước vào. Ninh vương đã đổi sang thường phục, trường bào màu xanh thẫm, ngọc thụ lâm phong, tư thái ung dung.

Ta nhìn hắn đến thất thần.

Ninh vương phất tay áo ngồi xuống đối diện ta, động tác chậm rãi tự rót cho mình một ly rượu, sau đó nâng ly rượu lên khẽ ngửi: “Rượu ngon.”

Nói xong, hắn lại đặt ly rượu xuống, khoanh tay trước ngực, nghiêng đầu nhìn ta cười:

“Ngươi định cứ nhìn ta thế này mãi à?”

Ta ngượng ngùng thu lại ánh mắt, vội vàng đánh trống lảng: “Trường Cẩn không đến à?”

“Người ta là Thái tử, nhiều chuyện phải làm, đâu thể ngày nào cũng rảnh rỗi được?”

Cũng phải, chúng ta cũng chẳng còn là trẻ con nữa, mỗi người đều có con đường riêng phải đi.

Ninh vương một hơi uống cạn ly rượu, thấy ta không đáp lời thì nhướng mày hỏi: “Sao thế? Có một mình ta đến nên thất vọng à?”

Ta chỉ biết cười trừ: “Ta nào dám, Ninh vương ngài là người trong mộng của biết bao thiếu nữ khắp kinh thành, ngài nói như vậy lại biến ta trở thành kẻ không biết tốt xấu rồi.”

Chưa để ta nói hết câu Ninh vương đã nhoài người về phía trước khiến ta hơi giật mình.

“Thật không?” Hắn cười nhẹ, hơi thở của hắn phả lên mặt ta, gương mặt hắn dưới ánh đèn lại càng trở nên anh tuấn không biết nên dùng từ nào để diễn tả.

“Vậy ngươi thì sao?”

Ta bối rối: “Hả?”

“Không phải ngươi cũng là thiếu nữ à? Người trong mộng của ngươi có phải là bổn vương không?”

Ý gì đây? Tên này uống say rồi à?

Ta theo bản năng lùi về phía sau, nhưng ta lùi một bước thì hắn lại tiến một bước. Mắt thấy khoảng cách gần đến nỗi mũi sắp chạm nhau, ta cuối cùng cũng không giữ được bình tĩnh, lắp bắp lên tiếng: “Ninh…Ninh vương điện hạ, Ninh… Trường Du!”

Hắn nén cười ngồi về chỗ cũ, lại khôi phục dáng vẻ quân tử nho nhã như bình thường, tiếp tục tự rót tự uống: “Sau này ít mặc đồ của nam nhân thôi.”

Ta bị hắn trêu chọc nhưng hình như lại chẳng thấy tức giận cho lắm. Có lẽ trước đây chúng ta cũng từng trêu đùa nhau như vậy.

Ninh vương cúi đầu nếm thử món ăn trên bàn, tâm trạng có vẻ rất tốt. Xem ra món ăn ở đây khá hợp khẩu vị hắn. Lúc này, A Tín hớt ha hớt hải đẩy cửa bước vào.

“Sao điện hạ còn ở đây? n tiểu công gia đã mở tiệc từ sớm, Thái tử điện hạ cũng đến được một lúc rồi, mọi người đều đang đợi điện hạ đến để chú.c mừng đấy ạ!”

Vậy hắn còn đến đây làm gì? Thiên Thượng Cư này làm gì có cửa mà so được với yến tiệc của tiểu công gia.

Ninh vương nghe xong thì buông đũa xuống, chậm rãi dùng khăn lau miệng, sau đó ngước mắt lên nhìn ta:

“Về một mình có được không?”

Ta hơi bĩu môi: “Ninh vương đừng để mọi người chờ lâu, ta tự biết đường về kinh thành.”

“Ừ.” Hắn gật đầu rồi đứng dậy: “Thất lễ rồi, đa tạ đã chiêu đãi, hôm khác gặp lại.”

(Còn tiếp)