Trăm Năm Hạnh Phúc, Trọn Đời Bình An

Chương 3



3.

Thiên Thượng Cư cách nhà ta khá xa, trời cũng đã tối nên ta đi đường tắt về. Con đường này không đông đúc náo nhiệt như đường lớn, người qua lại rất ít, chỉ có vài chiếc đèn lồng treo hai bên đường khiến không khí đỡ lạnh lẽo hơn. Khó khăn lắm mới có dịp được về nhà, ta háo hức rảo bước thật nhanh.

Bỗng dưng từ phía trước có hai người hớt hải chạy đến. Người đi đằng trước không nhìn đường kĩ nên đâm phải ta, túi hành lý cũng rơi bịch xuống đất, đồ đạc bên trong tung tóe khắp nơi. Ta định thần lại, vội vàng lên tiếng:

“Xin lỗi nhé.”

Nói xong ta vươn tay muốn giúp người đó thu dọn đồ đạc, lại thấy hắn hấp ta hấp tấp cúi người xuống nhặt, vừa nhặt vừa nói không thành câu:

“Không…không sao. Là…là tại hạ không cẩn thận, mong các hạ lượng thứ.”

Ta định thần nhìn kỹ lại, mới nhận ra những thứ rơi trên mặt đất đều là ngọc ngà châu báu. Lại nhìn người đàn ông đang vội vàng thu dọn trước mặt, ta ngờ vực: “Liễu Thời Nghiên?”

Liễu Thời Nghiên là con trai của Liễu Thượng thư, cũng là người từng được hứa hôn với ta. Liễu phu nhân với mẫu thân ta từng là bạn học thời còn ở Nội Học Đường, sau đó hai người dần trở thành bạn thân. Lúc mẫu thân mang thai ta, hai người họ đã hứa hẹn với nhau nếu đứa trẻ trong bụng là con gái thì sẽ hứa hôn với đứa con trai hai tuổi của Liễu gia. Có điều sau đó chuyện của ta và Nghi Thanh công chúa tiếng lành đồn xa, trong những cuốn tiểu thuyết được thêm mắm thêm muối kia, Liễu Thời Nghiên đáng thương lúc nào cũng đóng vai một kẻ chia rẽ uyên ương.

Người trong thiên hạ không biết đầu đuôi câu chuyện thế nào, nhưng cứ nhắc đến Liễu gia là sẽ nghĩ đến Liễu Thời Nghiên, nhắc đến Liễu Thời Nghiên là nghĩ ngay đến “chiếc mũ xanh như cỏ” trên đầu hắn. So với tướng mạo ôn nhu như ngọc và văn chương hơn người của hắn, người đời lại càng quan tâm đến mối quan hệ rắc rối giữa hắn với ta và Nghi Thanh công chúa. Tuy chỉ là hiểu lầm, nhưng bị người xung quanh đồn đoán nhiều quá, trưởng bối hai nhà cũng không muốn khó xử, nên đã tuyên bố hôn ước đó chỉ là lời nói đùa, không cần xem là thật.

Lúc này Liễu Thời Nghiên cũng nhận ra ta, ngay lập tức biểu cảm của hắn trở nên căng thẳng đứng chắn ngay trước mặt để bảo vệ “người đàn ông” phía sau.

Ta nhìn kỹ người đang đứng phía sau hắn, tuy rằng mặc y phục nam nhân nhưng thân hình mảnh mai, rõ ràng là một người phụ nữ. Người đó đối diện với ánh mắt dò xét của ta thì không kìm được mà run lên bần bật.

Ta hơi khựng lại: “Hai người…”

Hành lý toàn là ngọc ngà châu báu, lại còn đem theo cả mỹ nhân chạy trốn trong đêm tối. Đây không phải là tình tiết bỏ nhà ra đi theo tiếng gọi tình yêu trong truyền thuyết đây à?

Tên tiểu tử này cũng được lắm, đúng là trăm nghe không bằng một thấy, dù sao đây cũng là lần đầu tiên ta được chứng kiến cảnh tượng này nên trong lòng không khỏi có chút hưng phấn.

Có lẽ vì sự hứng thú trong mắt ta quá lộ liễu nên Liễu Thời Nghiên lập tức bày ra dáng vẻ gà mẹ che chở cho gà con, cảnh giác hỏi ta:

“Ngươi…ngươi định làm thế nào?”

Hả? Tên tiểu tử này coi ta là kẻ nhẫn tâm chia rẽ uyên ương đấy à?

Ta không đáp lời, chỉ chậm rãi cúi người, chậm rãi thu dọn lại chỗ châu báu kia, chậm rãi nhét vào trong hành lý của hắn, rồi lại chậm rãi đưa hành lý cho Liễu Thời Nghiên.

Liễu Thời Nghiên nghi hoặc cầm lấy túi hành lý, nhíu mày nhìn ta: “Ngươi…”

Ta ngước mắt lên nhìn trời, bày ra dáng vẻ của người mù thản nhiên bước đi.

Ta phải làm một chiếc ván qua cầu để tác thành cho đôi uyên ương này chứ.



Đi được khoảng một lúc thì gần đến nhà, nhìn thấy trước cửa phủ có bóng người đang đi lại. Có lẽ mẫu thân biết hôm nay ta về thăm nhà nên đã dặn dò người trong phủ đứng đợi ta, nhìn bóng dáng thì hình như có cả Khương cô cô.

Ta mừng lắm, đang định rảo bước thật nhanh về thì bỗng dưng nghe thấy mấy tiếng “vút vút” bên tai. Ta cảm giác có gì đó sai sai, quay đầu nhìn lại thì thấy những mũi tên đang lao vun vút về phía mình.

Sự việc đột ngột khiến ta chỉ kịp né tránh theo bản năng. Những mũi tên mà ta tránh được nhanh chóng cắm xuống đất, đá xanh trên mặt đất hiện ra những vết nứt, thân mũi tên rung lên như lò xo.

Ta nhìn kỹ những mũi tên đó, ánh mắt hơi trầm xuống: Vũ Y Vệ?

Bọn họ bắt nhầm người à?

“Vút, vút, vút” lại một trận tên nữa bắn ra.

Mẹ ơi, đây là chuyện gì thế?

Ta bất lực, đành vội vơ lấy một cây gậy tre của một sạp hàng gần đó, múa gậy thật nhanh như Tôn Ngộ Không để cản lại những mũi tên kia. Nhưng kỹ thuật bắn tên của Vũ Y Vệ nào có dễ dàng cản phá được như vậy. Mấy lần ta suýt chút nữa bị mũi tên đâm trúng, ống tay áo phấp phới trong không trung cũng bị mũi tên xé toạc.

Cứ như vậy cũng không phải là cách.

Ta hét lớn: “Dừng lại! Ta là Cố Nghi An, con gái của trưởng công chúa Vinh Thuần!”

Trận mưa tên kia quả nhiên dừng lại, sau đó là một đám Vũ Y Vệ chạy đến vây quanh ta.

Tiếp đó bọn họ tự giác tránh đường tạo ra một lối đi, một người khác chầm chậm bước đến, nhìn thấy người trước mặt là ta, người đó nhíu mày:

“Thật sự là cô?”

Ta vứt cây gậy tre trên đất, phủ phủi tay.

“Kỹ thuật bắn tên của Vũ Y Vệ quả thật ngày càng lợi hại.”

Người kia không phản ứng gì, chỉ bước lên trước một bước, nghiêm túc nói:

“Cô phải đi với bọn ta một chuyến.”

Ta không hiểu chuyện gì đang xảy ra: “Trương Thư, cô không bị sao đấy chứ?”

Trương Thư - con gái độc nhất của Trương Anh quốc công, kế thừa bản lĩnh dũng mãnh vô song của cha, hiện đang nhậm chức thủ lĩnh Vũ Y Vệ. Nhiệm vụ của đám người này là giữ gìn an ninh, bảo vệ sự an toàn cho kinh thành.

Trương Thư không phản bác, chỉ hỏi lại ta: “Có phải cô vừa gặp Liễu Thời Nghiên không?”

“Đúng vậy.” Sao nào, giúp người ta chạy trốn cũng là phạm pháp à?

“Hắn chết rồi.”

“Cô nói cái gì?!”