Trăng Lên, Tôi Sẽ Đến

Chương 14: Linh mộc



Mai Thất Nguyệt tỉnh dậy cảm thấy căn phòng đã trống không, nhìn lên giường thì Phương Hàn Phong đã ra ngoài. Thở dài một cái rồi cô xuống giường, không, xuống quan tài. Chân mới chạm đất, một dòng điện lạnh lẽo truyền đến. Khí lạnh len lỏi từng ngóc ngách của căn phòng. Cô giật mình một cái rồi bước vào phòng vệ sinh.

Bàn chải, cốc nước, khăn rửa mặt được đặt gọn gàng. Phía bên giá đỡ còn có các loại xà phòng mà cô hay dùng. Đánh răng rửa mặt xong xuôi, cô men theo hành lang xuống nhà.

Tuy nói là ban ngày, nhưng thực chất cả căn nhà cũng chìm vào một bầu không khí tối om u ám. Căn nhà xây theo lối cổ điển Châu Âu, như một căn biệt thự xa xỉ của người có tiền, nhưng chỉ bao trùm hai màu đen xám, may mà có những bông hoa lavender tím cắm trên những bình hoa, những ánh đèn chùm màu vàng trên trần. Nếu không cứ tưởng rằng lạc vào một thế giới không màu sắc. Những cửa sổ từ kính thuỷ tinh to lớn hình vòng cung trải dọc theo hành lang dài. Có cửa nhưng ít ánh sáng, từng cửa sổ một bị một rèm cửa màu xám bằng vải nhueng che khuất đi ánh sáng. Từ ngoài nhìn vào là một biệt thự xinh đẹp lỗng lẫy, không ngờ phía trong lại là màu đen tịch mịch.

Mai Thất Nguyệt đi theo hành lang, quẹo qua vào khúc gấp rồi xuống phòng khách.

Trống trơn.

Từ phòng khách còn chia ra thêm ba chiếc cầu thang dẫn đi lên ba hướng khác nhau. Cô nhỏ bé đứng trong phòng khách.

- Phương Hàn Phong đã đi đâu?

Cô lầm bầm trong miệng, lững thững đi tìm thêm vài phòng. Từ phòng bếp rộng lớn (chị chỉ thấy mỗi cái tủ lạnh và một cái bàn chằng chịt bùa chú nên nghĩ chắc là tủ lạnh). Phòng quần áo, choáng ngợp! Những chiếc tủ kính chứa những bộ quần áo sắp xếp gọn gàng, quần âu qua một tủ, áo sơ mi đen một tủ, sơ mi trắng một tủ, sơ mi màu một tủ, áo thun một tủ. Từng chiếc tủ kính sắp sắp cạnh nhau, căn phòng này cả một gia tài. Cô lại đi đến thêm một phòng nữa, phòng sách, kệ sách cao vút lên tận trần nhà, toàn sách.

Mai Thất Nguyệt ghé đầu vào gọi nhỏ:

- Phương Hàn Phong tiên sinh. Anh có đây không?

Không ai trả lời.

Cô đi vòng vo một hồi, từ phòng công nghệ đến phòng làm việc. Vẫn tìm không thấy anh thì nản chí, quay gót bước ra ngoài phòng khách. Ngồi một lúc trên sô pha, không kìm được mà mở cửa ra ngoài.

Ánh nắng chiếu lên gương mặt xinh đẹp của cô. Mai Thất Nguyệt nhíu mắt lại để làm quen với ánh nắng, dần dần cảm nhận được hương vị ấm áp. Ngoài này rất ấm, trong căn nhà kia quả thực rất lạnh, lạnh như con người anh vậy.

Mai Thất Nguyện ngu ngơ đứng ở cửa một hồi không biết đi hướng nào, dựa theo trí nhớ của cô mà đi đến khu vườn đêm qua.

- Không đúng, hôm qua đâu phải đi đường này.

Cô phân vân dừng bước.

- Chắc là cũng thông với nhau, tìm một chút.

Cô đi vào một con đường lát đá dẫn vào khu vườn nhỏ. Càng đi cô càng thấy sai:

- Hôm qua là khu vườn có đào, chứ không phải mấy cây này.

Những cái cây dị hợm mọc đầy trên đất, có cây mọc hoa giống cái miệng, có gai nhọn mọc ở rìa hai cánh hoa khéo lại, lâu lâu thì há ra, trông như sắp cắn người. Có cây thì như thây ma, xoè ra những quả giống với bàn tay người, giơ ra không trung. Mai Thất Nguyệt run người, muốn trở về thì nhận ra con đường lúc nãy biến mất. Thay vào đó là một cây cổ thụ to lớn tự bao giờ đã mọc phía sau cô. Rễ cây từ đất trồi lên như những con mãng xà to lớn, hình dáng hung tợn muốn ăn người.

Bỗng xung quanh xuất hiện một loạt dây leo đang tiến lại, Mai Thất Nguyệt sợ hãi:

- Cái quái gì vậy? Đừng nói là muốn ăn ta nhé?

Thấy dây leo gần lại mình, cô quay người chạy về phía trước, không dám rời khỏi con đường đá.

- Đừng đuổi theo nữa, làm ơn cái con đường này đừng dẫn đi đâu.

Nhưng không ngờ càng chạy lại càng thấy những cái cây quỷ dị hơn, có cây mọc hẳn ra đầu lâu, có cây thì mọc ra nội tạng con người. Còn có cây biết đi đuổi theo cô nữa. Mai Thất Nguyệt kinh sợ hét lên:

- Tiên sinh, Phương Hàn Phong tiên sinh. Cái cây nhà ngài bị gì thế?

Mấy cái dây leo sàn sùi xấu xí đã đuổi kịp cô, phía sau còn hàng loạt loại cây khác cũng tiến gần. Cô đang chạy thục mạng. Phía trước từ dưới đất bỗng trồi lên một cái rễ cây to đùng, đen nhánh ngo ghoe trước mặt. Mai Thất Nguyệt dừng lại sợ hãi, cả hai đầu đều bị chặn, tay chân bủn rủn, khoé mắt bỗng nhỏ nước, cô đưa tay lên lau, thất kinh:

- Máu! Máu mắt?

Bàn tay nhuốm máu từ mắt chảy ra, cả gương mặt cô máu nhỏ từ đôi mắt xuống. Kinh hãi không biết làm gì. Cái rễ cây ngoe nguẩy kia đã tiến lại siết chặt người cô, nâng lên. Vườn cây như đang cười, tiếng lamh lảnh làm sở gai óc.

- Phương Hàn Phong, Phương Hàn Phong.

Mai Thất Nguyệt vừa kháng cự cái cây vừa hét lớn. Giọng cô vang lên:

- Phương Hàn Phong, ngài về xem mấy cái cây bị ma ám của ngài đi. Phương Hàn Phong.

Phương Hàn Phong đang giở buổi lên lớp môn đại số tuyến tính thì trong đầu lại nghe văng vẳng cô gọi tên mình. Anh khẽ nhíu mày.

Suốt ngày gọi tôi, em ỷ lại tôi rồi sao?

Anh nghĩ là không thấy anh nên cô mới gọi, thêm vài tiếng bỗng nghe tiếng gọi lớn hơn. Càng luôn miệng càng gấp gáp.

Chắc sợ tối.

Anh không quan tâm nữa mà giảng nốt tiết, cho giảng đường tự học rồi đi ra ngoài, hướng về phòng giáo viên. Lâm Hương đang ngồi coi giáo án ở phòng giáo viên thì thấy anh vào. Vui vẻ pha cho anh một ly cà phê rồi hỏi:

- Tối nay anh có tiết không giáo sư Phương?

Phương Hàn Phong nhận ly cà phê nhấp một ngụm rồi trả lời:

- Không có, sao thế?

Lâm Hương tươi cười:

- Ừm tôi mời mọi người tối nay đi ăn. Nếu anh rảnh thì đi cùng nhé.

Phương Hàn Phong im lặng một chút rồi gật đầu đồng ý:

- Được.

Lâm Hương như muốn nhảy cẫng lên:

- Thế bảy giờ nhé! Ở quán Thiên Hương.

Anh gật đầu rồi dở giáo án ra đọc. Lâm Hương hồn như treo ngược cành cây, vui sướng trở về bàn của mình, tủm tỉm cười.

Trong đầu Phương Hàn Phong hiện lên tiếng hét sợ hãi, tiếng gọi mình "Phương Hàn Phong, ngài về xem mấy cái cây bị ma ám của ngài đi.."

Mấy cái cây? Bị ma ám?

Đồng tử anh co lại, như thể đã nhận ra gì đó. Anh vội vã đứng dậy rời phòng giáo viên, đi đến góc khuất hành lang và rôid biến mất.

Lâm Hương thấy anh gấp gáp đứng dậy liền gọi:

- Giáo sư Phương, anh..

Chưa kịp nói thì cánh cửa đã đóng sầm lại.

Nháy mắt anh đã đứng trước sân lớn đầy những cây trần trụi lá, mọc khẳng khiu xung quanh. Thấy khu vườn "linh mộc" của mình khác thường, anh nhận ra ngay. Sải bước đi vào khu vườn đang nhao nhao tiếng rít gió.

Chết tiệt, đi vào đây làm gì?

Đi vào khu vườn, từng cái cây thấy anh thì sợ hãi, có cây bất động, có cây co rúm lá lại, hoa mặt quỷ cũng cụp cánh không tỏa ra mùi thối rữa của thịt nữa. Đi đến gần cái cây cổ thụ lớn, anh đưa tay cử động nhẹ ngón trỏ, những chiếc rễ đang bao bọc Mai Thất Nguyệt được thu về, nhanh chóng trở thành một cây con nhỏ xíu. Những dây leo cũng đã biến mất, cây đầu lâu chạy trối chết về chỗ cũ, cây nội tạng cũng không còn rỉ máu nữa. Mai Thất Nguyệt nhắm mắt rơi từ trên không xuống đất, tưởng chừng thịt nát xương tan thì được một chiếc lá lớn mềm mại đã lấy. Khẽ hé mở đôi mắt ra thì phía trước là một thân ảnh mặc âu phục, trên mặt còn đeo cặp kính có sợi dây bạc rất tri thức.

Anh đi đến, hai tay bỏ vào túi quần, giọng như bức cung:

- Tại sao lại đến đây?

Cô trả lời:

- Tôi đi tìm cái khu vườn hôm qua, nhưng không ngờ lại đến đây.

Phương Hàn Phong vẫn lạnh nhạt như cũ:

- Ở im trong nhà.

Mai Thất Nguyệt đứng lên, đưa hai tay dính máu ra, sợ hãi:

- Cho tôi về đi được không? Tôi không ở đây nữa. Sẽ có ngày chết mất.

Phương Hàn Phong nhìn mặt, áo và hai bàn tay cô dính máu, vẫn không mềm lòng, xoay người bỏ đi:

- Ngoan ngoãn mà ở trong nhà, nếu có làm sau thì mặc xác cô. Chết ở đâu thì chết.

Mai Thất Nguyệt cười lạnh:

- Thế lúc nãy mặc xác tôi đi, đợi tôi chết rồi anh hẵng về.

Phương Hàn Phong đứng lại, nhìn bóng nhỏ uỷ khuất vụt qua người chạy nhanh vào nhà. Quần áo lấm lem máu của cây nội tạng. Anh quay lại ra lệnh:. Ngôn Tình Xuyên Không

- Các ngươi chê ta chăm sóc không tốt? Đến nỗi nữ nhân ta chưa sử dụng các ngươi còn dám giết. Rốt cuộc các người xem ta là gì?

Cả vườn lên tiếng thở não nề, như đang chuộc tội. Phương Hàn Phong khoát nhẹ tay một cái, một tầng sương mù bao phủ khu vườn:

- Ta giam các ngươi lại, tránh hậu quả sau này.

Rồi anh đi vào trong nhà, lên phòng thì nghe giọng khoac nấc của Mai Thất Nguyệt trong phòng tắm.

Nữ nhân này bị dọa sợ một phen.

Tiếng nước chảy hòa cùng với tiếng thút thít khóc của cô, thật lâu sau cửa phòng tắm mở ra. Mai Thất Nguyệt mặc chiếc váy dài đến mắt cá chân màu đen, gương mặt đỏ bừng vì khóc. Khí lạnh căn phòng sộc vào người, khẽ run một cái rồi đi lại quan tài. Trên bàn gần đó có hai quả đào tuyết to tròn căng mọng, còn kèm theo một tờ giấy nhỏ.

Không suy nghĩ nhiều mà lấy giấy lau quả đào bớt lông đi, cắn một miếng. Cô mở tờ giấy ra, một bản đồ cả Hắc Lăng Viên. Vừa ngồi trên thành quan tài, hai chân đung đưa xuống dưới, cắn quả đào chua ngọt mà thàm học thuộc tờ giấy.