Trăng Lên, Tôi Sẽ Đến

Chương 18: Giảng đường B22



Mai Thất Nguyệt tỉnh dậy là vào gần trưa hôm sau, mơ mơ màng màng ngồi dậy thì phát hiện mình không nằm trong quan tài mà là ở chiếc giường lớn. Cô cố gắng nhớ lại rằng hôm qua cô bị anh làm cho đến ngất, rồi xong mộng xuân. Rùng mình một cái rồi nhanh chóng sờ lên cổ, vết cắn đã lành lại, an tâm một chút rồi rời giưỡng.

Mới bước chân ra khỏi giường thì Mai Thất Nguyệt đã cảm thấy như cái gì ồ ạt trào ra. Cô nhìn xuống dưới, những dòng nước trắng đục sền sệt chảy ra từ tiểu huyệt đến hai bắp đùi. Cô há hốc mồm, có ngốc cô cũng biết đây là cái gì. Tinh dịch. Cô nhanh chóng chạy vào phòng tắm cọ rửa người, một lúc lâu đi ra thì thấy chỗ nào cô đi qua cũng nhỏ vài giọt xuống nền nhà.

Cô xấu hổ vội lấy khăn giấy lau chùi, lúc này Phương Hàn Phong bỗng mở cửa đi vào. Mai Thất Nguyệt khựng tay lau ngước lên nhìn.

Phương Hàn Phong không quan tâm cô làm gì, chỉ đi lại chỗ treo đồ lấy cà vạt đeo vào, anh hỏi:

- Đi không?

Mai Thất Nguyệt cố gắng lau cho hết chuẩn bị đi ra ngoài thì hỏi lại:

- Đi đâu cơ?

Phương Hàn Phong dừng tay ba giây rồi lại thắt cà vạt:

- Không đi thì thôi.

Mai Thất Nguyệt đứng phắt dậy, chạy lại đứng trước mặt anh:

- Có, tôi đi.

Anh nhíu mày tỏ vẻ không hài lòng:

- Cô mặc như thế này?

Mai Thất Nguyệt nhìn qua nhìn lại mình trong gương, một cái váy ngủ bình thường. Cô liền chạy qua phòng thay đồ lựa cho mình một cái chân váy đen, chọn qua chọn lại không thấy cái áo nào thích hợp thì dè dặt đi vào phòng ngủ, ngó đầu qua cánh cửa hỏi nhỏ:

- Phương tiên sinh, tôi có thể mượn một cái áo sơ mi không?

Phương Hàn Phong đang đeo đồng hồ không trả lời. Mai Thất Nguyệt nói thêm:

- Anh không trả lời có nghĩa là đồng ý rồi. Thế tôi lấy nhé.

Cô chạy lại phòng thay đồ, mở tủ áo sơ mi màu, chọn cho mình một cái màu trắng. Sực nhớ là anh mặc vest đen từ trên xuống dưới nên đnahf bỏ chiếc áo trắng kia về chỗ cũ. Mở tủ áo đen ra chọn một chiếc sơ mi đen. Cô mặc thử, nhìn qua lại cảm thấy hài lòng rồi cũng bắt chước anh, lấy một cái cà vạt màu đen, xoay sở một lúc cô chẳng biết thắt. Liền mang vào phòng ngủ, chẳng thấy anh thì vừa chạy ra phòng khách vừa nói:

- Phương tiến sinh, Phương tiên sinh.

Cô thấy anh đang ngồi ở phòng khách uống trà thì liền chạy lại, giơ cà vạt ra, ngập ngừng:

- Phương tiên sinh, giúp tôi một chút.

Phương Hàn Phong đặt ly trà xuống bàn, ngước mắt nhìn cô. Mai Thất Nguyệt nhìn thấy anh không cảm xúc thì có hơi sợ:

- Ừm thôi, không phiền chú nữa.

Anh bắt lấy cái cà vạt mà cô định rụt tay về, đứng dậy:

- Nhích lại đây.

Mai Thất Nguyệt cắn cắn môi, nhích lại một bước. Cảm nhận bàn tay anh lướt qua cổ áo, rồi nhẹ nhàng thắt cà vạt. Cô không kìm được mà thốt lên:

- Ô! Phương tiên sinh thật lợi hại.

Anh thắt xong vuốt vuốt cho thẳng rồi sải bước đi:

- Nhanh lên.

Mai Thất Nguyệt chạy theo sau, nhìn từ phía sau anh nở nụ cười rạng rỡ, ra đến cửa cô mới sực nhớ:

- Khoan, khoan.

Phương Hàn Phong quay lại nhíu mày:

- Làm sao nữa?

Mai Thất Nguyệt vừa chạy vào nhà vừa nói:

- Tôi quên lấy giày rồi. Đợi một chút.

Phương Hàn Phong nhìn dáng người nhỏ nhắn của cô chạy thục mạng trong căn nhà rộng lớn, một lúc sau cô chạy ùa ra, trên tay cầm một đôi Oxford Anh Quốc màu đen. Cô đứng bên cạnh thở phì phò, mồ hôi lấm tấm trên trán, anh khẽ nhếch mày.

Có lẽ phải thu nhỏ căn nhà này lại rồi.

Anh nhìn đồng hồ rồi tỏ vẻ chán ghét nói:

- Lề mề.

Mai Thất Nguyệt nhanh chóng thay giày rồi hỏi:

- Đi bộ sao?

Phương Hàn Phong đưa tay ra ôm lấy eo cô:

- Bám chắc vào, nếu rớt thì tôi không đi tìm đâu.

Mai Thất Nguyệt cũng nghe theo, ôm chắc lấy anh, cả người như dựa vào cơ thể anh, nhắm nghiền mắt. Phương Hàn Phong khẽ câu miệng cười một cái rồi búng tay. Chỉ trong nháy mắt hai người đã ở trong một căn phòng khác. Căn phòng này sáng sủa hơn căn nhà của anh rất nhiều, có ánh nắng chiếu vào.

Mai Thất Nguyệt ngạc nhiên thả anh ra, nhìn xung quanh:

- Đây là đâu?

Phương Hàn Phong đi lại bàn làm việc và ngồi xuống, sắp xếp lại đống giấy tờ trên bàn rồi trả lời:

- Trường đại học X.

Mai Thất Nguyệt chớp chớp đôi mắt khó hiểu:

- Đưa tôi đến đây làm gì cơ?

Phương Hàn Phong cầm một tập giáo án lên rồi nói:

- Em muốn ở đây hay là lên lớp?

Mai Thất Nguyệt rất tò mò, nghe anh nói thế thì hơi bối rối:

- Tôi.. chưa học đại học bao giờ.

Đúng! Cô còn không tốt nghiệp được cấp ba nói gì đến bước chân vào đại học.

Phương Hàn Phong đưa cô một quyển sách rồi nói:

- Đi vào giảng đường chọn một chỗ nào đó mà ngồi. Tôi sẽ vào sau.

Nói xong anh đi ra ngoài, Mai Thất Nguyệt cầm quyển sách chạy theo:

- Tiên sinh, Phương tiên sinh..

Nhưng anh đã đi xa rồi, cô nhíu mày phụng phịu:

- Không chỉ đường thì làm sao mà biết chứ.

Cô ngó ngiêng xung quanh, đây đúng là nơi vận khí tốt, rất có hương vị của học đường. Cô men theo chỉ dẫn ra khỏi tầng văn phòng giảng viên. Đến một sân trường rộng lớn rợp mát bởi cây xanh, đã gần một tháng cô chưa tihấy thế giới bên ngoài. Con người nhộn nhịp, từng cây xanh cũng hiền hòa hơn đám cây biết đi ở vườn linh mộc. Từng ngụm không khí trong lành, ánh nắng ấm áp hơn cái khí lạnh lẽo trong Hắc Lăng Viên.

Mai Thất Nguyệt ngước mặt lên hứng từng giọt nắng thơm, mỉm cười.

Nếu mãi được như thế này thì tuyệt quá.

Tiếng chuông vang lên, cô giật mình xốc lại tinh thần. Nhìn tới nhìn lui không biết cái giảng đường mà anh nói nó nằm chỗ nào. Cô bèn đi lại một người dè dặt hỏi:

- Chị gì ơi! Cho em hỏi một chút.

Người con gái nhìn có vẻ trưởng thành chững chạc, mặc váy trắng công sở đang bước vào một tòa nhà, nghe cô gọi thì quay lại mỉm cười:

- Gì thế?

Mai Thất Nguyệt lúng túng gãi đầu:

- Chị cho em hỏi là.. giảng đường của Phương tiên sinh ở đâu ạ?

Cô gái kia nhíu mày:

- Phương tiên sinh?

Mai Thất Nguyệt vội giải thích:

- À! Là Phương Hàn Phong.. tiên sinh.

Cô gái đó cười thành tiếng:

- Giáo sư Phương sao? Em đi vào tòa nhà này, đi thẳng lên tầng thứ sáu rồi quẹo trái, giảng đường B22.

Mai Thất Nguyệt cúi đầu cám ơn rồi nhanh đi vào thang máy, theo chỉ dẫn vào giảng đường B22. Nó thực sự rất rộng, hàng trăm cái bàn ghế xếp ngay ngắn, phía trung tâm là màn hình chiếu lớn cùng moitj bục giảng. Hiện tại sinh viên đã vào gần kín chỗ, cô chọn bàn thứ ba ngoài cùng, ngay gần cửa sổ. Cô muốn tắm nắng một chút, vì nó rất thơm.

Trong lòng Mai Thất Nguyệt hơi căng thẳng, vì không biết tiếp theo sẽ phải làm gì, nhỡ có người hỏi..

- Bạn ơi! Chỗ này mình ngồi nhé?

Đấy, chưa nói hết câu đó!

Mai Thất Nguyệt lúng túng gật đầu:

- Được!

Một cô gái cao ráo, gương mặt rất ưa nhìn, còn có cả răng khểnh đến bên cạnh ngồi xuống cạnh cô. Phía sau còn hai ba người nữa. Người bên cạnh có mái tóc xoăn gợn sóng hí hửng:

- Vì tiết của Phương giáo sư chúng tớ mới đến. Nhưng cực nhất là giáo sư cứ cho ví dụ làm thôi.

Cô gái tóc ngắn mặc váy màu đỏ ngồi phía ngoài cũng nói vào:

- Đúng là giáo sư thật khó tính, nhưng bù lại thì rất là đẹp trai nha, lúc giảng dạy thật sự nghiêm túc đó.

Rồi cô gái tóc xoăn quay lại đẩy đẩy người bên cạnh Mai Thất Nguyệt:

- Tỉnh Ngọc Diệp, cậu thật là có phúc đó. Nói chuyện với giáo sư nhiều như vậy.

Tỉnh Ngọc Diệp ngượng ngùng, đưa tay vén mái tóc qua tai:

- Đâu có, các cậu đừng nói thế. Phương giáo sư chỉ là giúp tớ vài chuyện nhỏ thôi.

Mai Thất Nguyệt nghe họ nói mà rùng mình. Các người chưa bị tra tấn linh hồn, xác chưa vứt ngoài bìa rừng thì chưa sợ phải không?

Cô khẽ mỉm cười một cái, Tỉnh Ngọc Diệp quay qua:

- Ấ! Bạn học này, mình chưa thấy bạn bao giờ.

Mai Thất Nguyệt bối rối, vân vê góc sách:

- Ơ ừm.. tôi..

Bỗng có tiếng xì xào:

- Học trưởng Lăng. Anh ấy đến đây.

- Học trưởng Lăng khoa Luật quốc tế thì đến đây làm gì?

- Đây là tiết của năm hai Toán học mà.

- Không phải anh ấy đến tìm Tỉnh Ngọc Diệp đấy chứ?

Cả giảng đường đổ dồn mắt vào Lăng Phong, rồi quay qua nhìn Tỉnh Ngọc Diệp, nhưng lại nhanh chóng chuyển đến mục tiêu mới. Cô gái bên cạnh Tỉnh Ngọc Diệp.

- Trời ơi, bạn học bên cạnh Tỉnh Ngọc Diệp thật sự xinh đẹp quá.

- Đúng thế, tôi là con gái mà còn bị nàng ấy bẻ cong nữa.

- Sao lại xuất hiện một tiên nữ như thế ở đây được có chứ?

- Tỉnh Ngọc Diệp bị lép vế bởi nàng thơ kia rồi.

- Chút nữa tôi phải xin thông tin liên lạc mới được.

Lăng Phong không để ý, đi đến ngồi bàn thứ tư phía trên Mai Thất Nguyệt. Tỉnh Ngọc Diệp vốn là người ngạo mạn về nhan sắc của mình. Sau khi nghe miệng lưỡi bàn tán như thế thì không vui, cô chỉ muốn nghe lời ngon ngọt khen ngợi thôi.

Cánh cửa bên cạnh màn hình chiếu mở ra, moitj thân ảnh nam nhân mặc vest đen lịch lãm lạnh lùng đi vào. Cả giảng đường ồ lên cùng vài tiếng tấm tắc khen rồi dần im lặng. Cô gái ngồi cạnh Tỉnh Ngọc Diệp nói nhỏ:

- Tình địch của cậu cũng tới kìa.

Ánh mắt ghen tỵ của Tỉnh Ngọc Diệp nhìn người vào sau Phương Hàn Phong, là trợ giảng Lâm Hương.

Mai Thất Nguyệt cũng im lặng nhìn anh, nhận ra cô gái phía sau anh là người lúc sáng hỏi đường. Vì cô để ý chiếc váy kia, nó có điểm một con bướm ở eo.

Phương Hàn Phong vẫn như thường ngày, giới thiệu một chút về nội dung hôm nay học những gì rồi vào bài giảng luôn.

Mai Thất Nguyệt vốn dĩ chẳng hiểu gì, cô cũng không có tâm trạng nghe, trong suốt thời gian cô đều nhìn anh. Cái con người mà coi duy nhất nhớ mặt lại là anh. Mỗi lần anh ở Hắc Lăng Viên rất khác, khiến cho người ta sợ hãi, chùn chân. Còn anh ở trên bục giảng kia rất kính nể, uy nghiêm. Có thứ duy nhất không thay đổi là gương mặt cứng nhắc và ánh mắt lạnh băng kia. Thật đáng ghét.