Trăng Lên, Tôi Sẽ Đến

Chương 22: Gọi hồn



Phương Hàn Phong như thể bị cây gai bao quanh rút hết linh lực, đâm vào da thịt. Anh nhanh chóng rút cây roi Tiễn Vong ra quất vào nó. Nhưng tiếc rằng nó là linh mộc, không phải ma quỷ gì nên không có tác dụng.

Muốn thi triển một chút pháp thuật, dịch chuyển nhưng bị ngọn dây gai đâm xuyên tay, nó từ từ ăn vào xương cốt. Phương Hàn Phong bất lực nằm im lặng.

Cây gai cũng trườn trên sàn đất trở về phía sau Phương Sở Khiêm. Phương Sở Khiêm thất anh bất động dưới đất, liền đi lại đá vào người:

- Tưởng em trai như thế nào. Không ngờ..

Phương Hàn Phong bất chợt vùng dậy, hoàn hảo nắm cổ Phương Sở Khiêm bóp mạnh. Cơ thể anh đã nổi đầy mạch máu, làn da trắng toát, nhiệt độ hạ thấp, đôi mắt đỏ ngầu, hai răng nanh lộ ra. Anh cười nhạt:

- Anh lại quá coi thường tôi rồi.

Phương Sở Khiêm không sợ chết, cười lên. Hàng ngàn vạn ma quỷ phía sau như được lệnh, điên cuồng lao đến. Phương Hàn Phong giơ roi Tiễn Vong lên quất từng cái mạnh bạo. Những linh hồn bị đánh trúng đều được thanh tẩy, lại trở thành món ngon cho đám quỷ phía sau, chúng lại mạnh mẽ nhân đôi lên.

Cô hồn dã quỷ đánh đuổi mãi không tiêu tán. Phương Sở Khiêm thừa lúc anh chật vật thì rời khỏi tay trượt lên mái nhà, rút cây sáo gỗ ra thổi. Tiếng sáo như thu hút nhiều yêu ma hơn, chúng đến càng ngày càng đông, bao kín cả căn nhà. Âm khí nặng nề khắp cả vùng.

Mai Thất Nguyệt bị đám quỷ đói mang đến cạnh Phương Sở Khiêm. Hắn bế cô vào trong tay vuốt ve. Mai Thất Nguyệt bị á khẩu không nói được gì, chỉ trợn tròn mắt lên nhìn Phương Hàn Phong như kêu cứu.

Phương Hàn Phong nhìn thấy cô bị Sở Khiêm bắt thì không khỏi nổi đóa. Tức giận mất kiểm soát, nắm chặt bàn tay gân guốc lại, đôi mắt đỏ hiện rõ mạch máu nhìn cô. Cả người anh như bốc hỏa, ánh sáng đỏ bao quanh, móng tay dài ra.

- Phương quân chủ.

Một tiếng nổ ầm, từ không trung xuất hiện một cánh cổng, như là miệng hố đen lơ lửng trên trời. Một người đàn ông mặc cổ phục quan triều mà xanh đen trang trọng lên tiếng. Mũ mão chỉnh tề, gương mặt kiên nghị rõ từng nét mặt, sống mũi cao, đôi mắt hoa đào thấu hồng trần.

Phương Hàn Phong nghe tiếng gọi thì cố lấy bình tĩnh, không hiện thân, ngước lên nhìn, cười nhạt:

- Thập Điện Chuyển Luân Vương.

Phía sau là một loạt người đi theo, có Hoắc Bạch Vô Thường, Mạnh Bà và hàng loạt đầu trâu mặt ngựa, dạ xoa đang bày trận pháp thu phục đám yêu ma tác quái.

Đám cô hồn dã quỷ lúc nãy hung hăng xâu xé linh hồn và tấn coing Phương Hàn Phong thì tỏ vẻ sợ hãi, bỏ chạy toán loạn. Nhưng mà đều bị quỷ âm giới bắt đi.

Người đàn ông đó bình thản đáp xuống mặt đất, trên người toát ra vẻ thập phần lợi hại, hắn phất tay:

- Phương quân chủ, bớt nóng giận. Tên quỷ sai kia (Phương Sở Khiêm) đã đánh cắp sáo gọi hồn (xạo đó) của Nhất Điện Tần Quảng Vương (diêm vương thứ nhất). Ta muốn thay mặt ngài ấy đến lấy lại.

Thập Điện Chuyển Luân Vương phất ống tay áo rộng, quay lại nói lớn:

- Quỷ sai họ Phương trở về nhận tội.

Phương Sở Khiêm đứng trên mái nhà cười lớn, một tay ôm lấy Mai Thất Nguyệt, một tay vuốt ve cô:

- Thập Điện Chuyển Luân Vương, ngươi quên mất ta đây là ai sao?

Mạnh Bà đáp xuống sân, tóc trắng bay bay cùng áo đỏ, bà bình thản:

- Ta nói rồi. Người tình của ngươi mãi mãi không được siêu sinh. Ngươi còn muốn lấy linh hồn người sống đi cúng tế?

Phương Sở Khiêm ghé vào cổ Mai Thất Nguyệt ngửi một hơi:

- Quả thật là hoa sen xanh. Rất thơm, Thập Điện Chuyển Luân Vương. Em gái của ngươi thật sự là một cực phẩm.

Hắn rút trên đầu một con dao nhọn ra, từ từ rạch từ cổ cô xuống. Máu theo đỏ mà thấm vào áo.

Mai Thất Nguyệt rợn người, chỉ chưng đôi mắt nhìn chằm chằm những người phía dưới, bất lực lắc đầu nhận từng cơn đau đớn.

Phương Hàn Phong tức giận, muốn lao lên nhưng bị Hắc Bạch Vô Thường ngăn lại:

- Phương quân chủ, chớ nóng vội.

Thập Điện Chuyển Luân Vương mặt không chút cảm xúc, nhưng trong lòng đau như cắt:

- Ngươi làm gì?

Phương Sở Khiêm chọc con dao nhọn vào ngực cô, khoáy một cái:

- Tất nhiên là lấy tim rồi. Ta sẽ hồi sinh Eira.

Bỗng bàn tay hắn bị bắt lại, từ dưới đất xuất hiện một mầm cây nhỏ, nó lớn lên thành cây cổ thụ. Theo đó là hàng loạt dây leo phóng đến chỗ hắn, vài sợi dây nhanh chóng kéo Mai Thất Nguyệt ra khỏi tay hắn. Cây cổ thụ lớn trồi gốc lên, ngoe nguẩy quấn lấy hắn nhấc lên. Phía sau là những linh mộc khác, cây đầu lâu, cây nội tạng, rõ ràng cả khu vườn linh mộc của Phương Hàn Phong đã kéo đến đây.

Thập Điện Chuyển Luân Vương nhanh chân đến đỡ cô, Phương Hàn Phong rút thanh kiếm từ bên hông của ông bay lên, đứng lên một cành cây, kề vào cổ hắn:

- Phương Sở Khiêm.

Phương Sở Khiêm không tỏ vẻ sợ hãi, hắn cười lên như điên dại:

- Hàn Phong, chúng nói Eira ở Vong Xuyên cậu cũng tin sao? Cô ấy không ở Vong Xuyên, cô ấy ở trong đèn triệu hồn.

Phương Hàn Phong cau mày:

- Eira không ở Vong Xuyên?

Sở Khiêm bị dây leo trói lại không để động đậy, liền nói:

- Đúng, cô ấy chi cần một hồn phách của hoa sen xanh nữa thôi là có thể hồi sinh. Cậu yêu cô ấy mà. Đúng không?

Mai Thất Nguyệt được Thập Điện Chuyển Pháp Luân đỡ xuống, ông chữa lành vết thương cho cô rồi nói:

- Mau, Thất Thất, mau bảo Phương quân chủ dừng tay.

Mai Thất Nguyệt không hiểu chuyện gì, Mạnh Bà đứng bên cạnh giải thích:

- Ngài ấy không thể giết người chung dòng máu, nếu không thì không thể đầu thai.

Mai Thất Nguyệt vội vội vàng vàng gọi anh:

- Phương tiên sinh.

Phương Hàn Phong bị phân tâm, vốn đã hạ kiếm xuống, dây leo trói Sở Khiêm cũng nới lỏng ra.

Sở Khiêm vốn định nhân có hội này chạy thoát thì liền bị anh nhìn cho một cái:

- Ngươi nói dối. Eira quả thực không hồi sinh.

Mai Thất Nguyệt thấy thanh kiếm loé sáng, liền lấy hết sức lực mà hét to:

- Phương tiên sinh, không được. Dừng lại.

Phương Hàn Phong quay lại nhìn cô. Mai Thất Nguyệt nói tiếp:

- Anh xuống đây đi Phương tiên sinh. Đừng giết hắn. Phương tiên sinh.

Sở Khiêm mỉa mai:

- Muốn giết ta sao? Giết ta đi. Nhanh lên.

Phương Hàn Phong tức giận, muốn đâm cho hắn một nhát. Nhưng tiếng nức nở của Nguyệt Nhi khiến anh chần chừ.

Thập Điện Chuyển Luân Vương đến bên cạnh anh:

- Giao cho ta.

Ông vẽ cái gì đó lên không trung, một luồng ánh sáng màu vàng trói chặt lấy Phương Sở Khiêm:

- Phương quân chủ không giết được ngươi. Nhưng ta được.

Nói xong ông đọc một câu gì đó, Phương Sở Khiêm liền biến mất vào tay. Ông cầm cây sáo lên quơ quơ trước mặt:

- Tại nó mà xảy ra chuyện này.

Phương Hàn Phong trở lại sân, Mai Thất Nguyệt nhào đến ôm anh:

- Phương tiên sinh.

Phương Hàn Phong hơi đơ người một chút, rồi cũng vỗ về lấy cô:

- Được rồi, Nguyệt Nhi. Không sao rồi.

Thập Điện Chuyển Luân Vương đi đến:

- Mạnh Bà, đưa quỷ sứ về đi. Ta muốn nói chuyện với Thất Thất một chút.

Hàng trăm vạn ma quỷ âm giới trong nháy mắt biến mất. Mai Thất Nguyệt có vẻ hơi sợ nhìn ông:

- Ông gọi tôi là cái gì?

Thập Điện Chuyển Luân Vương tiến đến gần cô, đưa bàn tay to hơn người thường, ngón và móng tay dài ngoằng ra:

- Thất Thất.

Mai Thất Nguyệt nép vào người Phương Hàn Phong:

- Ông là ai? Sao biết tên tôi?

Phương Hàn Phong trấn an cô:

- Em nhìn kỹ đi là ai?

Mai Thất Nguyệt muốn phát khóc, lắc đầu:

- Em không biết.

Phương Hàn Phong sực nhớ ra, rất ung dung nói:

- Quên mất, Nguyệt Nhi bị mù mặt.

Thập Điện Chuyển Luân Vương lấy trong áo ra một cây kẹo cầu vồng đưa đến cho cô:

- Em không nhớ cái này sao?

Mai Thất Nguyệt nhìn chằm chằm cây kẹo, nước mắt ứa ra. Cây kẹo này là cây kẹo mà anh trai cô- Mai Thập Nam đã đưa vào hôm cuối cùng ở bên nhau. Cô run run cầm lấy nó rồi nhìn vị Diên Vương trước mặt mình:

- Ông là.. Mai Thập Nam?

Thập Điện Chuyển Luân Vương khẽ gật đầu:

- Thất Thất. Nhớ ra chưa?

Mai Thất Nguyệt còn hơi sợ với dáng vẻ này của anh, nên hơi dè dặt rời vòng tay Phương Hàn Phong từ từ đi đến:

- Tại sao..

Vị Diêm Vương thứ mười này lại đưa ra một cái chuông màu vàng nhỏ, trên đó còn viết vài chữ nghuệch ngoạc:

- Chúng ta mỗi người một chiếc, dù có chân trời góc biển, chỉ cần rung chuông sẽ đến bên nhau. Cho dù đời này đến kiếp sau, chúng ta mãi mãi là ruột thịt.

Mai Thất Nguyệt òa khóc, lao vào người anh:

- Mai Thập Nam, Mai Thập Nam, em nhớ anh. Mai Thập Nam.

Thập Điện Chuyển Luân Vương ôm lấy cô:

- Ngoan, tìm được anh rồi. Ngoan.