Trăng Lên, Tôi Sẽ Đến

Chương 23: Chúng ta kết hôn nhé



Mai Thất Nguyệt khóc nức nở, bộc bạch hết nỗi niềm. Thập Điện Chuyển Luân Vương cũng rất có kiên nhẫn ngồi nghe.

Rất bình thường nếu không nhìn thấy gương mặt tối đen của Phương Hàn Phong ở góc phòng.

Ăn dấm.

Nhìn thấy nữ nhân mình ôm ấp với người đàn ông khác trước mặt, có chút tức giận.

Mai Thập Nam là Thập Điện Chuyển Luân Vương chuyển kiếp mà thành. Gặp được em gái Mai Thất Nguyệt cũng là ý trời, một bông hoa sen màu xanh. Sau khi bị hại chết trở lại điện thứ 10 làm Diêm Vương thì lặng lẽ thu nhận cô, thực hiện lời hứa "đời này kiếp sau mãi mãi là ruột thịt!"

Mai Thất Nguyệt hừ mũi một cái rồi nói:

- Giờ anh về sao?

Thập Điện Chuyển Luân Vương nắm lấy bàn tay bé của cô xoa xoa:

- Anh sẽ đến thăm em thường xuyên, nhé! Nếu không hãy bảo Phương Quân chủ đưa em về Thập Điện.

Mai Thất Nguyệt gật đầu, cô nghĩ một chút rồi nói:

- Em sẽ báo thù cho gia đình mình.

Thập Điện Chuyển Luân Vương hôn lên trán cô:

- Sao cũng được, đừng giết người.

Anh đứng dậy đi lại Phương Hàn Phong, hai người nói gì đó khá lâu. Đến khi anh quay lại:

- Thất Thất. Anh đi nhé!

Nói xong anh biến mất, Mai Thất Nguyệt ngây ngốc gật đầu.

Phương Hàn Phong có chút bực bội đi lại, chìa bàn tay đã bị đâm thủng ra trước mặt cô:

- Nguyệt Nhi. Anh bị thương.

Mai Thất Nguyệt đang vui vẻ, bỏ qua chuyện của anh, đi đến bếp mở tủ lạnh lấy nước uống:

- Phương tiên sinh, anh là ma cà rồng, ánh nắng còn không sợ nói gì đến sợ mất máu chết.

Phương Hàn Phong thấy cô không để ý đến mình thì cau mày, nhiệt độ cơ thể giảm xuống đáng kể, muốn đóng băng cả không khí () lại.

Mai Thất Nguyệt cảm nhận sự bất thường, quay lại liền thấy anh đang nằm bất động trên ghế. Cô tá hỏa đi đến lay anh:

- Phương tiên sinh, anh làm sao thế? Phương tiên sinh.

Cô luống cuống tay chân không biết làm thế nào. Đụng chỗ nào người anh cũng lạnh ngắt. Cô bật khóc lên:

- Phương tiên sinh, anh.. anh đừng dọa em sợ mà huhuu.

Phương Hàn Phong kéo cô vào lòng, trêu chọc:

- Ai bảo Nguyệt Nhi không để ý anh.

Mai Thất Nguyệt nhận ra mình bị lừa, đánh lên ngực anh mấy cái:

- Anh là lừa đảo.

Phương Hàn Phong hôn lên môi cô:

- Nguyệt Nhi, chúng ta sinh con đi.

Chưa kịp cho cô phản ứng, anh đã bế cô lên vào động phòng.

Sáng hôm sau Mai Thất Nguyệt nằm trên giường, rúc vào lòng anh ngủ. Trên người vết xanh xanh tím tím hôm qua để lại.

Phương Hàn Phong im lặng ngắm nghía cô. Coi như lần này anh hoàn toàn có thể bảo vệ được một nữ nhân.

Eira chỉ là quá khứ, bây giờ cô mới là quan trọng. Mai Thất Nguyệt.

Nắng ở ngoài đã lên cao, tiếng đàn cừu cùng tiếng chim kêu ồn ào ở ngoãi, Mai Thất Nguyệt thức dậy. Chỗ bên cạnh đã không còn người, cô dậy mặc quần áo rồi gọi:

- Phương tiên sinh.

Không ai trả lời, cô đi ra ngoài, vào phòng bếp:

- Phương tiên sinh.

Vẫn không có, Mai Thất Nguyệt đi ra vườn, thấy anh đang ung dung ngồi ghế mây. Bên cạnh mấy tinh linh nhỏ đang trồng hoa. Cô đi đến bên cạnh:

- Phương tiên sinh.

Phương Hàn Phong kéo cô ngồi lên đùi mình:

- Dậy rồi à?

Mai Thất Nguyệt nhìn từng đám hoa được trồng trên đất khoe sắc đẹp đẽ:

- Anh trồng hoa sao?

Phương Hàn Phong ôm cô vào lòng:

- Chúng ta ở đây vài ngày rồi trở về Hắc Lăng Viên nhé.

Mai Thất Nguyệt gật đầu, nhìn về phía đồi cỏ nhấp nhô phía xa:

- Em đi thăm mộ. Anh đi không?

Phương Hàn Phong vuốt tóc cô:

- Mang một ít hoa cho mọi người.

Cô đi xuống vườn chọn những bông hoa cúc bạch nở to, xinh đẹp nhất bỏ vào giỏ mây rồi cùng anh đi lên đồi cỏ.

Không khí trong lành, cỏ xanh bạt ngàn, từng đàn cừu lớn trắng muốt đang nhởn nhơ gặm cỏ, phía bên kia còn có mấy con bò sữa. Nghĩa trang nằm phía sau một đồi cao, im lìm cạnh một rừng thông. Cô đi đến con đường mòn dẫn vào khu mộ, đặt hoa lên năm nấm mồ rồi thắp hương:

- Ông bà, bố mẹ, con về rồi. Hôm qua con gặp Mai Thập Nam, anh ấy sống rất tốt, còn oai phong lẫm liệt nữa. Anh ấy là Thập Điện Chuyển Luân Vương. Vị diêm vương thứ mười của âm giới.

Cô ngồi bên cạnh những mộ đá lạnh lẽo một lúc, giọn hết cỏ và vun lại đất xung quanh rồi trỏ vè nhà gỗ.

Cô gặp ngay đám trẻ A Tương đang chơi ở ngoài đường lớn, chúng chạy lại hò reo:

- Thất Thất, chị Thất Thất, chị về rồi.

- Thất Thất, em là Tiểu Tùng.

- Thất Thất, em là Đông Đông.

- Thất Thất, em là Thu Hoa.

Đám trẻ năm sáu đứa vây lấy cô, đứa nào cũng mừng rỡ, Mai Thất Nguyệt xoa đầu từng đứa:

- Chị không có bánh kẹo gì rồi. Để đến tối qua nhà chị, chị lamg bánh ngon cho nhé!

Đám trẻ vâng dạ rồi tíu tít bám theo Mai Thất Nguyệt. Cô cảm thấy làm lạ, nhìn đám trẻ rồi nhìn Phương Hàn Phong. Anh đứng một bên nói:

- Chúng không thấy anh.

Mai Thất Nguyệt gật gật đầu rồi nói với đám trẻ:

- Chị ở đây lâu lắm. Nên là mấy đứa cứ qua nhà chị ăn bánh nhé.

A Tương liền dắt theo em trai đến:

- Thất Thất, em là A Tương. Ông bà em lo cho chị lắm.

Mai Thất Nguyệt xoa đầu cô bé rồi nói:

- Vậy em về nói với ông bà là Thất Thất về rồi, trưa nay muốn ăn canh cá của bà được không?

A Tương mừng rỡ:

- Được, được.

Xong nó nắm lấy tay A Kiệt:

- A Kiệt, chúng ta về nhà bảo bà nấu canh cá cho Thất Thất nhé.

A Kiệt bước đi không vững, nhưng cũng vui vẻ đi cùng chị, nói líu lo:

- Canh cá canh cá. Bà ơi Thất Thất ăn canh cá.

Đám trẻ cũng rất nhanh chóng trở về trò chơi bắn bi đang giở dang của chúng.

Mai Thất Nguyệt trở về căn nhà gỗ, đi lại vườn cắt một ít hoa để cắm lên bàn, để dành một bó nào là hướng dương, đồng tiền, hoa hồng, hoa chuông để trưa mang qua cho bà A Tương. Cô ngồi dưới sân cầm viên gạch vỡ màu đỏ nghịch nghịch vẽ vẽ. Phương Hàn Phong vẫn ngồi hưởng thụ trên ghế mây, kiếm đâu ra một quyển sách ngồi đọc. Thỉnh thoảng lại nhìn xem cô đang ngốc nghếch cẽ gì.

Mai Thất Nguyệt cắm cúi tô tô, vẽ vẽ, lúc sau ngồi dậy:

- Xong.

Do ngồi quá lâu, khi đứng dậy có chút chóng mặt. Cô loạng choạng muốn ngã. Phương Hàn Phong nhanh chóng quơ tay kéo cô ngồi trong lòng mình:

- Cẩn thận.

Mai Thất Nguyệt bình thường trở lại rồi chỉ vào hình trên sàn:

- Phương tiến sinh, giống Hắc Lăng Viên không?

Một căn nhà được vẽ lên, xung quanh là vườn cây. Nếu nhìn qua chắc chắn sẽ biết là Hắc Lăng Viên, tay vẽ không tồi. Anh gật đầu rồi nói:

- Chúng ta kết hôn nhé?

Mai Thất Nguyệt sững người:

- Nhưng mà..

Phương Hàn Phong hôn môi cô ngắt lời:

- Hôm qua Thập Điện Chuyển Luân Vương đã nói rồi. Mùng năm tết âm lịch sẽ làm đám cưới. Chúng ta mau chuẩn bị thôi.

Mai Thất Nguyệt im lặng một chút. Phương Hàn Phong hiểu rõ cô, liền nói:

- Anh của em sẽ đến, chúng ta giải quyết Trương gia trước khi hôn lễ cử hành. Được không?

Mai Thất Nguyệt gật đầu, suy nghĩ một lúc liền nói:

- Nhưng em không muốn mặc váy trắng.

Phương Hàn Phong ôm lấy cô, dịu dàng hỏi:

- Em muốn mặc màu nào cũng được, chiều theo ý em.

Mai Thất Nguyệt dựa vào anh, ngón tay không yên phận chọc chọc vào ngực anh:

- Chúng ta tổ chức hôn lễ ở đâu?

Phương Hàn Phong tựa cằm lên đầu cô trả lời:

- Ở đâu cũng được. Em muốn ở đâu?

Mai Thất Nguyệt cụp mắt xuống:

- Em muốn ở đây.

Cô sợ anh không đồng ý, có chút lo lắng.

- Được.

Nào ngờ anh trả lời nhẹ bẫng làm cô ngạc nhiên. Anh lại nói tiếp;

- Em muốn anh lấy thân phận gì đến cưới em? Phương quân chủ, giáo sư Phương, Phương tổng, ông chủ Phương hay hậu duệ hoàng gia?

Mai Thất Nguyệt vùi đầu vào ngực anh, nói nhỏ:

- Là Phương Hàn Phong, ông chủ cho em thuê tiệm hoa.

Đến trưa coi đến nhà A Tương ăn cơm nhưng Phương Hàn Phong không đi. Cô cũng không bắt ép nên đi một mình.

Đợi cô rời khỏi nhà rồi anh nhanh chóng trở về Hắc Lăng Viên, vào căn phòng tối nọ làm nghi thức xuất hồn.