Trăng Lên, Tôi Sẽ Đến

Chương 3



Ở một nơi nào đó cách xa thành phố, giữa rừng cây nhiệt đới rậm rạp có một căn nhà lớn hiện lên, xám xịt đến đáng sợ, chỉ có duy nhất một ánh đèn màu vàng le lói, còn cả căn nhà chìm vào bóng tối, ánh trăng lưỡi liềm im lặng mờ mờ soi thấy căn nhà tĩnh lặng.

Phương Hàn Phong nằm trong chiếc quan tài màu đen tuyền bằng đá, anh nhìn chằm chằm lên trần nhà. Gương mặt âm u, đôi mắt sắc bén không cảm xúc gì. Gương mặt tuấn tú hoàn mĩ như tượng tạc, đôi mắt màu vàng đồng như giận dữ, những gân đỏ hiện rõ trên trán và thái dương. Trong trời đêm xám tối như thế này khiến người anh tỏa ra ám khí, như muốn vùi dập cả thế giới dưới chân mình. Đôi chân giò dài thò ra ngoài quan tài, thõng xuống đất, dường như cái quan tài quá ngắn so với cơ thể cao lớn của anh. Phương Hàn Phong bỗng ngồi dậy ra khỏi quan tài. Ô! Chân không chạm đất, anh bước như lướt nhẹ qua chiếc giường màu đen, ra khỏi phòng rồi đi đến hàng lang tối om! Anh đi đến đâu đèn vàng sáng đến đó, anh đi đến đâu đèn phía sau lại tắt đến đó.

Chiếc tủ lạnh rộng lớn được mở ra, ở trong toàn những bịch máu lớn nhỏ được bảo quản. Phương Hàn Phong tiện tay lấy một bịch, bỏ vào miệng, nằm trên một cái bàn có những tờ giấy màu vàng màu đỏ vẽ hình thù kì lạ, nó giống như bàn thờ, nhắm mắt lại thư giãn. Trong đầu anh nghĩ đến cô gái ở tiệm hoa lúc chiều. Là Eira? Có phải là cô ta hay không? Người khiến anh sống vật vờ như một con quỷ, chính tay anh sẽ kết liễu cuộc đời cô ta thêm một lần nữa.

Anh vừa yêu vừa hận Eira, một ả lẳng lơ đáng chết! Chính tay anh đã móc trái tim cô ra cho mẹ cô ăn, tàn nhẫn, anh và cô đều là kẻ tàn nhẫn. Cô tàn nhẫn vì quyến rũ anh, quyến rũ cả anh của anh, xem tình yêu là một trò đùa, chán chê thì vứt bỏ, cần thì nhận lấy. Không biết tự trọng mà còn lả lơi đi quyến rũ đàn ông, lấy làm thú vui, đúng là một con hồ ly tinh. Anh tàn nhẫn vì đã yêu cô hết mực, tin tưởng thật lòng rồi bị chà đạp tình cảm, lừa dối trở thành chò trơi, để rồi phải hận, để rồi phải oán trách, mang lòng căm phẫn đến chà đạp lại cô, chính tay kết liễu cuộc đời cô rồi lấy tim trả về cho Hổ Trắng ăn. Thế là bị phạt, khiến Hàn Phong không thể nào chết, khiến anh trở thành con quỷ hút máu người, khiến anh phải trơ mắt nhìn những người thân mình làm bạn với cái chết! Rồi anh dần mất đi tình cảm với con người, không muốn gần gũi với ai, thay tên đổi họ sống như vậy suốt hơn 5000 năm.

Anh đờ đẫn mở mắt ra, thật sự muốn nhớ về quá khứ một chút.

Năm ấy, anh là một vị tướng quân lẫy lừng trên sa trường, vào một đêm trăng tròn, quân sĩ mệt nhọc dừng cắm lều nghỉ chân ở bìa rừng, còn anh thì tách quân đoàn ra để đi thăm dò tình hình xung quanh. Vào tận sâu trong rừng, lạ thay một cô gái nhỏ nhắn đáng yêu đang nằm ngủ trên cành cây cổ thụ. Một cô gái xinh đẹp, nét mặt ngây thơ đang yên lặng ngủ yên, đôi môi đỏ vảng vất nụ cười. Tà áo mỏng màu đỏ đã bị lệch một bên, lộ bờ vai nhỏ gầy trắng nõn, tà áo rũ xuống nhẹ nhàng bay trong gió.

Phương Hàn Phong nhẹ nhàng đi lại, ngây ngốc nhìn cô gái đang ngủ say. "Soạt" tiếng lá cây khô dưới chân anh vỡ ra, cô gái nghe tiếng động giật mình tỉnh dậy, do hoảng hốt, cô vướng phải tà váy, ngã xuống. Tưởng đâu rằng mông sẽ chạm đất đau đớn, ai ngờ có một vòng tay rắn chắc ôm lấy cô.

Cả người Phương Hàn Phong như điện giật, cảm nhận được gì đó.

Tưởng đâu rằng mông sẽ chạm đất đau đớn, ai ngờ có một vòng tay rắn chắc ôm lấy cô.

Cả người Phương Hàn Phong như điện giật, cảm nhận được gì đó!

Rồi anh yêu, rồi anh mất lí trí. Cô khiến anh thần hồn điên đảo, bỏ mặc giang sơn đang xây dựng, u mê không muốn về. Một cô ả lẳng lơ, lấy đàn ông ra làm thú vui, con của thần nhưng lại nhuốm trần tục. Cô chẳng yêu ai, chỉ chơi đùa với đám đàn ông ngu xuẩn!

- Ngươi vì sắc đẹp của ta mà điên loạn tâm trí, ta cho ngươi cái thứ gọi là ' yêu'. Ngươi chỉ cho ta đùa vui thoáng chốc, ta không nên đi tìm đàn ông sao? Tại sao lũ đàn ông các người được năm thê bảy thiếp, mà phụ nữ như ta phải thờ một đời chồng?

Eira đứng cạnh bờ vực sâu gào thét bi ai, quần áo xộc xệch, đầu tóc rối bời, trên người đầy vết thương đang rỉ máu. Cô cười lên điên dại, như là đang khinh bỉ lũ đàn ông khốn nạn. Phương Hàn Phong tức giận, căm phẫn, vừa kê từng bước vừa gầm rít:

- Cứng miệng! Cô! Đã lừa dối ta. Ta yêu cô như thế, cô liền lừa dối ta? Ngươi bày trò với hắn lừa dối ta, sao cô không đi chết đi?

Tay Phương Hàn Phong chỉ về phía Phương Sở Nghiêm đang nằm rạp xuống đất bất tỉnh kia. Mắt hắn đỏ ngầu như con hổ dữ, tiến lại gần Eira: