Trăng Lên, Tôi Sẽ Đến

Chương 4



Rồi anh yêu, rồi anh mất lí trí. Cô khiến anh thần hồn điên đảo, bỏ mặc giang sơn đang xây dựng, u mê không muốn về. Một cô ả lẳng lơ, lấy đàn ông ra làm thú vui, con của thần nhưng lại nhuốm trần tục. Cô chẳng yêu ai, chỉ chơi đùa với đám đàn ông ngu xuẩn!

- Ngươi vì sắc đẹp của ta mà điên loạn tâm trí, ta cho ngươi cái thứ gọi là ' yêu'. Ngươi chỉ cho ta đùa vui thoáng chốc, ta không nên đi tìm đàn ông sao? Tại sao lũ đàn ông các người được năm thê bảy thiếp, mà phụ nữ như ta phải thờ một đời chồng?

Eira đứng cạnh bờ vực sâu gào thét bi ai, quần áo xộc xệch, đầu tóc rối bời, trên người đầy vết thương đang rỉ máu. Cô cười lên điên dại, như là đang khinh bỉ lũ đàn ông khốn nạn. Phương Hàn Phong tức giận, căm phẫn, vừa kê từng bước vừa gầm rít:

- Cứng miệng! Cô! Đã lừa dối ta. Ta yêu cô như thế, cô liền lừa dối ta? Ngươi bày trò với hắn lừa dối ta, sao cô không đi chết đi?

Tay Phương Hàn Phong chỉ về phía Phương Sở Nghiêm đang nằm rạp xuống đất bất tỉnh kia. Mắt hắn đỏ ngầu như con hổ dữ, tiến lại gần Eira:

- Cả đời ta ghét nhất là lừa dối!

Eira cười khanh khách lên như điên dại, loạng choạng tiến vài bước đến trước mặt hắn. Đưa bàn tay bị thương đầy máu của mình lên quệt qua miệng của Phương Hàn Phong, cô cau mày nói:

- Ta lả lơi lêu lổng. Ta lừa dối ngươi. Đúng! Ta công nhận ta lừa dối ngươi. Giết ta đi, giết ta để ngươi thỏa mãn cơn tức giận của ngươi.

Đoạn cô ngửa mặt lên trời mà cười lớn. Thân hình nhỏ bé của cô đã mất sức nhiều, đứng không vững, cô cố lết người đi đến cạnh bờ vực.

- Nhảy đi! Hay để ta kết liễu cô?

Giọng Phương Hàn Phong lạnh ngắt, bình thản mà nói! Eira quay đầu lại:

- Ồ! Quên nói với ngươi. Ngươi chẳng là cái thá gì đâu Phương tướng quân! Thật tội nghiệp, thật sự chơi đùa với ngươi sẽ không sướng bằng anh trai của ngươi. Anh trai ngươi rất biết trải giường đấy. Ta và hắn đêm nào cũng làm trên giường của ngươi, thật là sảng khoái!

Phương Hàn Phong nghe đến thế mắt đã gân đỏ lên, rút kiếm ' xoẹt' Eira liền từ từ ngã xuống vực. Miệng cô vẫn đang mỉm cười, nụ cười khinh bỉ.

Nhưng vừa mới dứt kiếm xong, như cả thế giới phẫn nộ, mây mù kéo ào đến che kín cả bầu trời! Rừng núi gào rít lên từng đợt. Muông thú hú hét thảm thiết, tiếng như ai oán.

Một tiếng gầm rung chuyển trời, đất đá bay mù mịt cả trời, cây cỏ bật tung cả gốc.

- Ngươi, Giết con gái ta!

Tiếng gầm tức giận càng thêm lớn! L. Phương Hàn Phong lùi lại vài bước, lấy tay che đi khói bụi để nhìn rõ xung quanh. Hắn nheo mắt lại thì thấy một con hổ trắng đang lao đến. Con hổ gầm gừ:

- Ngươi phải trả giá.

- Bạch Hổ! Con gái ngươi nhuốm trần tục, Qua lại cùng nhiều đàn ông. Đáng chết!

- Được! Nó chết, ngươi sống! Ngươi phải sống! Không bao giờ chết. Sống một cuộc đời của con quỷ hút máu, ngươi sẽ đau đớn tột cùng.

- Giáo sư Phương!

Giọng của trợ giảng Lâm đã kéo Phương Hàn Phong về thực tại. Hắn mở mắt ra nhìn cô, cô liền nói:

- Đến giờ lên lớp rồi! Tối qua anh mất ngủ sao? Sáng nay tôi thấy anh hơi mệt mỏi đấy.

Phương Hàn Phong gập cuốn sách rồi để lên vàn làm việc, hắn đứng dậy chỉnh lại áo sơ mi rồi nói:

- Không sao đâu trợ giảng Lâm, tôi lên lớp đây.

Nói xong hắn sải chân bước đi về phía giảng đường.

Phương Hàn Phong buổi chiều lại đến tiệm hoa Hạ để tìm gặp Mai Thất Nguyệt, nhưng hôm nay tiệm hoa lại đóng cửa im lìm. Một ông chú tầm ngoài 50 ngồi hóng mát ở băng ghế gỗ nhà bên cạnh thấy anh cứ đứng đó mãi thì bước lại. Phe phẩy cái quạt trên tay nói:

- Chàng trai, cậu đến tìm Mai Thất Nguyệt à? Hôm nay là ngày 15, con bé không ở tiệm hoa đâu. Nó đi Tỉnh đô thăm mộ rồi.

Phương Hàn Phong khẽ nhíu mày hỏi lại:

- Thăm mộ?

Ông chú lại cười nói thêm:

- Chắc cậu mới để ý nó phải không? Con bé này bố mẹ mất cách đây khoảng 7-8 năm gì đấy, 15 tháng nào nó cũng về thăm mộ. Tầm khoảng hai ngày nữa cậu quay lại đi.

Phương Hàn Phong gật đầu rồi dải bước đi. Không nghĩ ngợi nhiều mà lên xe hướng đến Tỉnh đô. Năm ngàn năm nay không biết anh đã bỏ lỡ biết bao nhiêu chuyện trên đời, vòng tuần hoàn sống cứ lặp đi lặp lại. Một khoảng thời gian anh lại thay thân phận một lần, cố gắng sống với loài người. Có gì anh chưa từng thử? Từ nô lệ thấp hèn nhất của xã hội cho đến chủ của quốc gia, thân phận thay đổi liên tục đến nỗi anh chẳng nhớ mình đã trôi qua thế nào. Chỉ vì muốn gặp lại cô.