Trăng Lên, Tôi Sẽ Đến

Chương 5: Tôi đến tìm cô



Phương Hàn Phong buổi chiều lại đến tiệm hoa Hạ để tìm gặp Mai Thất Nguyệt, nhưng hôm nay tiệm hoa lại đóng cửa im lìm. Một ông chú tầm ngoài 50 ngồi hóng mát ở băng ghế gỗ nhà bên cạnh thấy anh cứ đứng đó mãi thì bước lại. Phe phẩy cái quạt trên tay nói:

- Chàng trai, cậu đến tìm Mai Thất Nguyệt à? Hôm nay là ngày 15, con bé không ở tiệm hoa đâu. Nó đi Tỉnh đô thăm mộ rồi.

Phương Hàn Phong khẽ nhíu mày hỏi lại:

- Thăm mộ?

Ông chú lại cười nói thêm:

- Chắc cậu mới để ý nó phải không? Con bé này bố mẹ mất cách đây khoảng 7-8 năm gì đấy, 15 tháng nào nó cũng về thăm mộ. Tầm khoảng 2 ngày nữa cậu quay lại đi.

Phương Hàn Phong gật đầu rồi dải bước đi. Không nghĩ ngợi nhiều mà lên xe hướng đến Tỉnh đô. 5000 năm nay không biết anh đã bỏ lỡ biết bao nhiêu chuyện trên đời, vòng tuần hoàn sống cứ lặp đi lặp lại. Một khoảng thời gian anh lại thay thân phận một lần, cố gắng sống với loài người. Có gì anh chưa từng thử? Từ nô lệ thấp hèn nhất của xã hội cho đến chủ của quốc gia, thân phận thay đổi liên tục đến nỗi anh chẳng nhớ mình đã trôi qua thế nào. Chỉ vì muốn gặp lại cô.

Chiếc Rolls- Royce màu đen của Phương Hàn Phong nhanh chóng leo lên một con đèo, anh nhìn tấm bảng bên đường: Đèo Hướng. Anh ngợ ngợ quen quen rồi liền nói nhỏ trong miệng:

- Đèo Hướng? Không phải là núi Chu sao? Sao lại đổi thành đèo Hướng? Con người giờ sống nhanh thật.

Nói xong anh phóng đi, trời đã quá trưa, theo cảm nhận của anh về cô thì chiếc xe dừng lại một thị trấn nhỏ sau núi. Phương Hàn Phong nhìn xung quanh xem xét tình hình, nhìn mấy đứa trẻ con trong thị trấn chạy nhảy vui đùa. Anh bước xuống xe rồi đi vào phía trong. Đám trẻ thấy người lạ thì ùa ra, thấy anh hung dữ thì chỉ dám trốn sau mấy gốc cây nhìn. Trẻ con ở đây đều gầy còm, da ngăm đen vì nắng, chỉ riêng nụ cười ngây thơ và đôi mắt to tròn của chúng là đẹp nhất. Anh đi đến, tay xách một hộp bánh đưa ra, ra hiệu chúng ra lấy. Đám trẻ thấy có quà liền chạy ra bu lấy anh. Chỉ vài cái bánh nho nhỏ đã khiến chúng mừng rỡ lên, anh hỏi một đứa bé gái có lẽ là lớn nhất:

- Bé gái, em biết Mai Thất Nguyệt ở đâu không?

Đứa bé nhìn anh, hỏi:

- Chú tìm chị Thất Thất làm gì? Chị ấy không cưới đâu, mọi người nói rồi. Chị ấy sẽ không cưới đâu, chú đừng đến để hỏi cưới nữa.

Phương Hàn Phong nheo mắt lại gặng hỏi lại:

- Ai cưới? Chú có cưới đâu? Chú đến tìm chị Thất Thất có việc. Chú đến mua hoa.

Đứa bé cắn miếng bánh gật gù:

- Nếu đến mua hoa thì được. Chứ còn hỏi chị ấy thì làm vợ thì đừng hòng.

Xong chỉ vào con đường đá phía trước:

- Chú đi đường này xuống dưới thung lũng, dưới đó chú tìm con đường nào có hoa hai bên, nhiều thật nhiều ấy, đó là cổng vào nhà chị Thất Thất, hên cho chú là hôm qua chị ấy đã về rồi.

Phương Hàn Phong cảm ơn đứa bé rồi đi xuống con đường nhỏ. Bé gái đứng ở trên dặn:

- Chú nhớ là con đường thật nhiều hoa ấy, chú mà đi nhầm vào nhà khác là nguy hiểm, nhà họ nhiều chó dữ lắm đó.

Phương Hàn Phong bật cười, giơ tay lên vẫy chào đám nhỏ. Nguy hiểm? Có nguy hiểm hơn anh hay không? Anh men theo con đường đá xuống thung lũng. Một thảo nguyên cỏ lộ ra trước mắt, xanh mươn mướt, còn có cả một đàn cừu lớn đang rải rác nhởn nhơ gặm cỏ khắp nơi. Xa xa một con đường đày hoa được trồng hai bên hiện ra, nổi bật giữa thung lũng, càng tiến lại gần, trong người anh lại có cảm giác kì lạ.

Mai Thất Nguyệt mới từ nghĩa trang phía sau đồi cỏ về, hôm nay cô mặc chiếc váy trắng dài quá đầu gối, dưới chân váy còn điểm vài bông hoa nho nhỏ màu tím, trông cô xinh đẹp như một búp bê. Cô bước lên đồi cỏ nhìn cả thị trấn, mọi thứ hiện lên trước mắt, thật đẹp. Bỗng thấy trước nhà mình xuất hiện bóng người đàn ông, mặc suit đen nổi bật. Cô nhanh chóng chạy xuống đồi đến bên cạnh anh, nhỏ giọng hỏi:

- Anh, lạc đường sao?

Phương Hàn Phong đã thấy cô chạy từ đồi cỏ về, anh thấy cô mặc váy, mái tóc đen dài nhẹ nhàng xõa ra theo nhịp chân của cô. Đúng là thật giống, nhưng cũng thật khác. Thấy cô đi đến, anh bỏ tay vào túi quầ, dựa vào tường rào gỗ nói:

- Tôi đến tìm cô.

Mai Thất Nguyệt vội vã bỏ giỏ mây xuống đất, rút trong túi ra quyển sổ nhỏ, lật lật rồi nói:

- Anh, anh tên gì thế? Tôi nhớ là tôi đã giao hết hoa rồi mà.

Phương Hàn Phong nheo mắt nhìn cô. Cô bị ngốc à? Anh bình tĩnh trả lời:

- Phương Hàn Phong.

Mai Thất Nguyệt lục tung cả quyển sổ lên vẫn không tìm được tên anh, cô căng thẳng nhìn anh:

- Có phải tôi quên chuyện gì với anh không?

Phương Hàn Phong chạm bàn tay lạnh lẽo của mình lên má cô. Như cảm nhận được độ lạnh, cô giật mình muốn lùi lại phía sau. Nhưng bị anh nhìn một cách lạnh lùng, cô sợ hãi đứng im lặng.

Quá khứ ngắn ngủi 20 năm của cô hiện lên trước mặt anh.