Trăng Sáng Ngàn Dặm Gửi Tương Tư

Chương 1: "Tôi đưa anh về, ở đây không dễ đón xe đâu."



Editor: Yang Hy.

Chuông cửa vang lên kính coong lúc Ôn Kỳ Du đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, nghe thấy tiếng cậu có nghiêng đầu về phía cửa nhưng lại không chịu đứng dậy.

Bố mẹ Ôn đang bận rộn trong phòng bếp, nghe được tiếng chuông thì vui vẻ thấy rõ, "Kỳ Du, mau đi mở cửa đi, chắc chắn là Đông Lâm tới đó, sẵn thì gọi Hoan Hoan ra đây luôn, cả ngày cứ úm ở trong phòng không biết làm gì, nói con bé là Đông Lâm tới rồi..."

Ôn Kỳ Du không nghe được phần sau vì đã đứng dậy đi mở cửa, đến chỗ trước cửa thì cậu nhích lại gần nhìn ra ngoài qua mắt mèo, còn ai ngoài Ôn Đông Lâm nữa, dáng đứng của anh ta thẳng tắp, đợi cả một hồi mà nét mặt vẫn chẳng có tí mất kiên nhẫn nào.

Ôn Kỳ Du vô thức cào cào lại tóc mình, sau đó mau chóng mở cửa ra để Ôn Đông Lâm đi vào.

Ôn Đông Lâm nhìn cánh cửa mở ra, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt Ôn Kỳ Du, anh gật đầu mỉm cười, nụ cười ấy lễ phép lại mang vẻ xa lạ.

Cửa vừa mở ra thì khí lạnh cũng theo đó mà lùa vào trong, Ôn Kỳ Du vô thức nắm tay lại thành nắm đấm, Ôn Đông Lâm thấy vậy liền xoay người khép cửa lại.

"Bên ngoài lạnh thật." Ôn Đông Lâm mỉm cười nói.

Ôn Kỳ Du lấy một đôi dép lê ra rồi cúi xuống đặt trước mặt Ôn Đông Lâm, lúc đứng thẳng dậy mới phát hiện trên vai anh đọng lại những giọt nước nhỏ, tóc cũng hơi ẩm ướt.

"Trời đang mưa à?" Ôn Kỳ Du hỏi.

Ôn Đông Lâm đặt quà tặng trong tay xuống rồi nghiêng đầu nhìn thoáng qua quần áo mình, sau đó mới trả lời câu hỏi của cậu: "Tuyết rơi lất phất thôi."

Vừa nói anh vừa cởi áo khoác ra khoác lên cánh tay.

"Đưa cho tôi đi," Ôn Kỳ Du ngước mắt lên nhìn Ôn Đông Lâm, "Tôi đem đi sấy khô giúp anh."

Ôn Đông Lâm không hành động ngay mà anh hơi dừng lại một chút mới đưa áo khoác tới: "Làm phiền cậu rồi, Kỳ Du."

"Đông Lâm, trên đường lạnh lắm đúng không cháu, dì nấu chút canh rồi, lát nữa phải uống nhiều một chút đó." Ôn Giang Hà và Tề Phương nghe thấy tiếng Ôn Đông Lâm thì bỏ đồ ăn đang làm dở xuống rồi vui vẻ bước ra ngoài chào đón anh.

"Cháu xem sao mà tóc tai ướt hết rồi này? Hoan Hoan, mau ra đây, Đông Lâm tới rồi." Tề Phương vừa í ới gọi to vừa đẩy Ôn Đông Lâm về phía phòng khách, "Cháu ngồi đây một lát nhé, ông Ôn, ông rót cho Đông Lâm một tách trà đỡ lạnh đi."

Ôn Đông Lâm nắm lấy cổ tay Tề Phương, "Dì đừng vội, không cần tiếp đãi cháu vậy đâu."

"Đúng đúng, cứ coi như nhà mình nhé, cháu ngồi đây một lát, cơm nước sắp xong rồi."

Ôn Kỳ Hoan vừa mở cửa bước ra ngoài thì Tề Phương đã lớn giọng nói với cô nàng: "Hoan Hoan, tóc Đông Lâm ướt hết rồi, con mau đi lấy khăn khô đến đây cho thằng bé lau đi kìa."

Vừa nói xong thì Ôn Kỳ Du cầm khăn khô từ trong phòng đi ra, Ôn Kỳ Hoan liếc mắt qua rồi chỉ vào cậu và nói: "Ôn Kỳ Du đem tới rồi."

"Được được, Hoan Hoan đem tới cho Đông Lâm lau tóc đi."

Ôn Kỳ Du đi tới đưa khăn cho Ôn Đông Lâm, lúc anh nhận lấy có chạm vào đầu ngón tay của cậu, Ôn Kỳ Du vô thức rụt tay lại, thoáng nghe thấy anh nói lời cảm ơn với mình.

Ôn Kỳ Hoan đi tới rồi thoải mái ngồi xuống bên cạnh Ôn Đông Lâm, "Cậu đi gì tới đấy?"

"Ngồi xe buýt, rồi đi bộ một khoảng nữa."

Tề Phương và Ôn Giang Hà thấy hai người cùng ngồi trò chuyện thì nhìn nhau cười một cái rồi lại trở về phòng bếp.

Ôn Kỳ Du lùi lại hai bước ngồi vào ghế sô pha bên cạnh và cúi xuống bắt đầu xem điện thoại.

"Sao không gọi xe đi?"

"Vừa đi ra ngoài thì xe buýt đến luôn, ai biết được giữa đường lại có tuyết rơi đâu."

"Thì để tôi gọi Ôn Kỳ Du tới đón cậu."

Ôn Kỳ Du nghe thấy tên mình liền ngẩng đầu lên nhìn sang phía Ôn Đông Lâm, vừa hay anh cũng nhìn qua, ánh mắt hai người chợt chạm vào nhau trong một thoáng.

"Thôi không nên phiền Kỳ Du." Ôn Đông Lâm nhanh chóng dời mắt đi rồi lại tiếp tục nói chuyện với Ôn Kỳ Hoan.

"Nghe mẹ tôi nói cậu sắp đến Nam Kinh à?"

"Vẫn chưa quyết định, tôi có thể đi hoặc cũng có thể ở lại đây."

"Đi đi, ở mãi một chỗ thì nhàm chán lắm."

Hai người nhìn chằm chằm vào TV và trò chuyện với nhau, từ nơi ở, công việc cho đến rất nhiều chuyện trước kia.

Chỉ chốc lát sau tóc của Ôn Đông Lâm đã khô hẳn, chiếc khăn được anh xếp thành khối vuông nhỏ cầm trong tay.

Ôn Kỳ Du vẫn cúi đầu quẹt điện thoại, thỉnh thoảng lại liếc sang nhìn hai người đang nói chuyện bên kia, cậu đột nhiên đứng dậy đi đến bên cạnh Ôn Đông Lâm.

"Đưa cho tôi đi."

Ôn Đông Lâm có hơi ngạc nhiên, anh chăm chú nhìn Ôn Kỳ Du.

"Cái khăn."

"À," Ôn Đông Lâm đưa khăn trong tay ra, "Cảm ơn nhé."

"Không có gì." Ôn Kỳ Du nhỏ giọng đáp lại anh.

Chắc vì Ôn Đông Lâm giữ cái khăn trong tay một thời gian dài nên dù nó hơi ẩm nhưng vẫn rất ấm áp.

"Nào nào, mau tới đây ăn cơm đi." Tề Phương bưng đồ ăn ra ngoài, Ôn Kỳ Hoan đi tới giúp dọn bát đĩa.

"Đông Lâm, Tết này bố mẹ cháu cũng không về nhỉ, để cháu phải ở nhà một mình rồi."

Ôn Đông Lâm mỉm cười trả lời: "Bây giờ bố mẹ cháu đang chơi vui lắm nên không để ý đến cháu đâu."

Tề Phương gật đầu: "Cũng đúng, mẹ cháu là biết hưởng thụ nhất đó."

Nói xong Tề Phương nhìn thoáng qua Ôn Đông Lâm rồi đột nhiên hỏi: "Đông Lâm này, hay là cháu đến nhà chúng ta ăn tết đi, có mình ên thì cô đơn lắm."

"Không sao đâu dì, cháu quen rồi, cháu không đến làm phiền mọi người đâu ạ."

"Cái này sao gọi là làm phiền được, nhiều hơn một người càng vui mà."

"Sang năm có cơ hội cháu chắc chắn sẽ đến, năm nay cháu có hẹn với bạn rồi, không phải một mình đâu ạ." Ôn Đông Lâm mỉm cười từ chối.

Tề Phương nghe vậy đành phải từ bỏ, nét mặt bà có chút tiếc nuối, "Vậy cũng được, không ở một mình là dì yên tâm rồi."

Ôn Kỳ Du ngồi bên cạnh Ôn Đông Lâm, cậu nghe anh và bố mẹ mình một hỏi một đáp, tiếng cười trầm trầm của Ôn Đông Lâm thỉnh thoảng lại lọt vào tai cậu.

"Đông Lâm, cháu ăn nhiều một chút, còn Hoan Hoan, sao con chỉ biết ăn một mình vậy, gắp thức ăn cho Đông Lâm đi."

Ôn Kỳ Hoan không nói nên lời, "Mẹ, mẹ để bọn con ăn cơm thật ngon đi, phiền quá đi hà."

"Con nhóc này..."

Ôn Giang Hà kịp thời lên tiếng: "Được rồi, bà để bọn nhỏ ăn cơm cho ngon đi, cũng không phải là người ngoài gì, bà thế này lại làm bọn nhỏ không được tự nhiên đấy."

"Đúng ạ." Ôn Kỳ Hoan nhỏ giọng đồng ý.

Trong bữa tối Tề Phương hỏi Ôn Đông Lâm một vài vấn đề, đơn giản là dăm ba chuyện ở nước ngoài, sau cùng mới đến chuyện cá nhân.

Ý đồ của hai vị phụ huynh, hoặc nói là bốn vị phụ huynh thì đúng hơn, đều rất rõ ràng, Ôn Đông Lâm không từ chối thẳng thừng, cũng không trực tiếp làm rõ.

Ôn Kỳ Hoan cũng không nói gì.

"Hình như Kỳ Du rất thích ăn cua mà nhỉ?"

Ôn Kỳ Du đang yên lặng ăn cơm thì chợt nghe thấy người bên cạnh kêu tên mình, cậu ngẩng đầu lên nhìn anh, trong mắt mang theo vẻ ngạc nhiên.

"Sao không thấy cậu ăn vậy?" Ôn Đông Lâm mỉm cười hỏi cậu.

Ôn Kỳ Du không biết nên nói gì, bàn tay đang cầm đũa cũng thấy hơi mất tự nhiên.

"Ừm, anh ăn đi không cần để ý đến tôi đâu." Ôn Kỳ Du trả lời anh.

Ôn Đông Lâm mỉm cười gật đầu như chỉ thuận miệng hỏi một tí vậy thôi.

Sau khi cơm nước xong Ôn Đông Lâm ngồi một lát rồi nói có việc phải đi, Tề Phương đương nhiên là muốn giữ anh lại thêm một lúc, nhưng cũng biết Ôn Đông Lâm vừa về nên có rất nhiều việc phải xử lý, thế là bà đành phải thả anh đi, còn gọi Ôn Kỳ Du lái xe đưa anh về.

Ôn Đông Lâm vốn muốn từ chối nhưng Ôn Kỳ Du đã ôm áo khoác của anh đứng ở trước mặt, cậu nhìn anh nói: "Tôi đưa anh về, ở đây không dễ đón xe đâu."

Ôn Đông Lâm chợt nói: "Vậy làm phiền cậu rồi."

Updated - 25/12/23