Trăng Sáng Ngàn Dặm Gửi Tương Tư

Chương 2: "Tôi muốn tìm một người, người thích tôi."



Editor: Yang Hy.

Tuyết vẫn chưa ngừng rơi khi Ôn Đông Lâm và Ôn Kỳ Du ra ngoài, trên mặt đất đã đọng lại một lớp trắng mỏng trông khá đìu hiu.

Ôn Đông Lâm đút hai tay vào túi áo khoác, hít sâu rồi thở ra một hơi, anh quay đầu sang nhìn Ôn Kỳ Du, cậu lại chỉ cúi đầu đi về phía trước như thật sự chỉ muốn đi tiễn anh.

Trên xe Ôn Kỳ Du cũng không nói nhiều, đều là Ôn Đông Lâm bắt đầu câu chuyện, Ôn Kỳ Du phối hợp trả lời, nhưng rồi chủ đề lại kết thúc ở chỗ cậu.

Cuối cùng Ôn Đông Lâm cũng chịu từ bỏ cuộc đối thoại cứng đơ này, anh lấy điện thoại ra xem một lát rồi lại quay đầu nhìn ngoài cửa sổ mà không nói gì thêm.

Chờ đến lúc đèn đỏ, trong xe đã quá ư à yên tĩnh, cảm giác xấu hổ khó hiểu bỗng nhiên tràn ngập cả bầu không khí, đuôi mắt của Ôn Kỳ Du chú ý đến bên phía Ôn Đông Lâm, cậu đột nhiên mở lời: "Anh cảm thấy Kỳ Hoan thế nào?"

Không thích hợp một tí nào cả, Ôn Kỳ Du vừa buông mồm xong thì nghĩ vậy ngay, bàn tay nắm chặt tay lái vô thức lại dùng sức hơn, chỉ sợ Ôn Đông Lâm sẽ cảm thấy đột ngột.

Ôn Đông Lâm nghe được câu này liền quay đầu lại nhìn Ôn Kỳ Du, may mà nét mặt của anh không có vẻ gì là bị đụng chạm, anh vẫn mỉm cười nhàn nhạt: "Sao thế, ngay cả cậu cũng định móc nối cho tôi với Kỳ Hoan à?"

Ôn Kỳ Du nghe thấy giọng điệu của anh không có vẻ tức giận, cậu cũng bình tĩnh lại ngay, "Không có, tôi chỉ hỏi chút thôi."

Ôn Đông Lâm ngồi thẳng dậy, điệu bộ trông như đang suy nghĩ.

"Thuận theo tự nhiên đi." Ôn Đông Lâm suy nghĩ cả một lúc lâu mà cuối cùng chỉ nói ra năm chữ này.

Đối với câu trả lời của Ôn Đông Lâm, Ôn Kỳ Du không biết là mình thấy thất vọng hay là thế nào, cậu thở dài trong im lặng rồi nói: "Kỳ Hoan với anh, hợp nhau lắm."

Ôn Đông Lâm lại quay đầu nhìn cậu, "Phù hợp sao?"

Ôn Kỳ Du cảm nhận được ánh mắt của anh, khó mà trốn tránh được, cậu nhìn thẳng phía trước mà khẳng định chắc nịch: "Ừm, bố mẹ tôi cũng thấy hai người phù hợp mà."

"Thật ra tôi không thích cái từ phù hợp này lắm đâu," Ôn Đông Lâm dừng lại một lát, anh cầm lấy món đồ trang trí ở trước mặt, tùy tiện nhìn nó rồi lại đặt xuống, "Tôi luôn cảm thấy nó là một từ rất nguội lạnh."

Ôn Kỳ Du không hiểu ý anh lắm: "Nguội lạnh sao?"

Ôn Đông Lâm gật đầu: "Cảm giác phù hợp như là đang cân nhắc mặt ngoài mà không có tình cảm gì vậy."

"Anh và Kỳ Hoan cùng nhau lớn lên, tính cách cũng hợp, cho nên trong nhà mới nhận thấy sự phù hợp của hai người." Ôn Kỳ Du tìm từ giải thích cho sự "không có tình cảm" của Ôn Đông Lâm.

"Tôi biết, chỉ là..." Ôn Đông Lâm không có nói tiếp mà lại đột nhiên chuyển sang chuyện khác: "Cậu cũng mong tôi và Kỳ Hoan ở bên nhau sao?"

Ôn Kỳ Du chợt liếc nhanh qua Ôn Đông Lâm một cái, "Tôi cũng cảm thấy hai người rất phù hợp."

Ôn Kỳ Du phát hiện mình không nghĩ ra được từ nào khác để nói nên đành phải dùng luôn từ "phù hợp" này.

"Ừm," Ôn Đông Lâm nghe vậy thì gật đầu đồng ý, "Còn phải xem ý Kỳ Hoan nữa, tôi cảm giác cậu ấy cũng không có ý gì với tôi hết."

Ôn Kỳ Du không nghe ra bất kỳ cảm xúc nào trong lời nói của Ôn Đông Lâm, giống như Ôn Kỳ Hoan không thích anh cũng chẳng có ảnh hưởng gì lớn với anh cả.

"Tôi muốn tìm một người," Ôn Đông Lâm lại nói một nửa rồi ngừng, sau đó quay đầu sang nhìn Ôn Kỳ Du, "Người thích tôi."

Con tim của Ôn Kỳ Du rơi cái độp, cậu nói mà chẳng kịp suy nghĩ, "Chắc chắn có rất nhiều người thích anh mà."

Cậu lại nghe được tiếng cười của Ôn Đông Lâm, cậu cảm thấy Ôn Đông Lâm trở nên thích cười hơn trước kia rồi.

"Không nhiều, nhưng chắc là có đó."

Updated - 25/12/23