Trăng Thượng Huyền

Chương 3



Edit: Chinh Dẩm





Đối với Tần Tranh mà nói, giọng nói này vô cùng quen thuộc với cô.

Việt Triều Tịch, đến tận bây giờ thỉnh thoảng cô vẫn lén nghe lại đoạn ghi âm anh đọc sách trong điện thoại của mình.

Đó là hoạt động tìm ra người có giọng nói làm bạn rung động trong câu lạc bộ lồng tiếng của trường.

Kỳ hạn diễn ra suốt một học kỳ, mỗi tuần câu lạc bộ sẽ mời một bạn có giọng hay đến tham dự.

Đến phiên Tần Tranh, cô do dự không biết có nên bảo Việt Triều Tịch đi cùng hay không, bởi vì giọng của anh thật sự rất êm tai.

Bình thường nói chuyện thì nhẹ nhàng trong trẻo, nhưng lúc nghiêm túc đọc sách lại nhã nhặn mê người.

Đáng tiếc, cuối cùng cô vẫn không có dũng khí mời Việt Triều Tịch nên đành gọi Hà Cảnh Thao.

Kết quả trong ngày hoạt động hôm đó, cô vẫn thấy Việt Triều Tịch được người khác mời đến.

Trên đường chính, các loại bảng hiệu đèn neon tắt dần, chỉ có đèn đường vẫn sáng trưng chiếu xuống khiến bóng hai người trải dài dưới đất.

Tần Tranh lấy lại bình tĩnh, hít thở sâu và quay người lại.

Cô thấy Việt Triều Tịch đứng dựa vào một chiếc xe màu đen, hai tay đút vào túi đứng nhìn cô từ xa.

So với lúc mới tới, có vẻ như anh hơi rệu rã vì đã uống rượu.

Mấy sợi tóc đen rủ xuống trán, bị ánh đèn vàng chiếu xuống, lộ ra mấy phần ngang ngược.

“Về chưa?” Anh mở cửa xe cho cô.

Tần Tranh nắm chặt túi rồi đi về phía anh, “Làm phiền cậu rồi.”

Chờ mùi rượu trên người anh lan tới, cô không nhịn được ngước mắt nhìn lướt qua khuôn mặt đẹp trai của anh.

Hình như vừa nãy anh uống không ít.

“Cậu sống ở đâu?”

Rượu cồn làm giọng anh hơi khàn khàn, nghe có vẻ trêu chọc lòng người.

Tần Tranh im lặng mấy giây xong báo địa chỉ cho tài xế phía trước.

Trong xe là mùi rượu của hai người hòa quyện vào nhau, thời tiết đầu xuân vốn dĩ hơi lạnh nhưng Tần Tranh lại cảm thấy nóng.

Cô chậm rãi mở cửa kính xe xuống để gió đêm mát mẻ thổi vào và nhìn ngắm đường phố bên ngoài.

Gió thổi nhẹ lên hoa anh đào ven đường, mấy cánh hoa anh đào hồng bay lất phất rồi đậu lên vạt áo của cô.

Tần Tranh đưa tay cầm lên một cánh, nhẹ nhàng xoa xoa ở giữa hai ngón tay cảm nhận sự trơn bóng của nó.

“Về lâu chưa?”

Câu hỏi của Việt Triều Tịch đã phá vỡ khoảng lặng giữa hai người.

“Tháng mười một năm ngoái, gần nửa năm rồi.” Tần Tranh quay người lại, nhẹ nhàng trả lời.

Việt Triều Tịch tựa vào ghế ngửa đầu lên, lại đưa tay lên kéo cà vạt xuống.

“Không thấy cậu nói qua.”

Nghe thấy câu này, Tần Tranh bèn trừng mắt nhìn anh.

Rõ ràng bọn họ đã sớm xóa liên lạc, wechat của anh cũng bị cô block trong đêm nọ rồi.

Đến bây giờ cũng đã được ba năm còn gì.

Hai người cách nhau rất gần, Tần Tranh liếc mắt nhìn cổ anh.

Cà vạt bị kéo ra rất nhiều, nút cài cổ áo mở thêm một cúc làm lộ da thịt săn chắc.

Cô nhìn thoáng qua xương quai xanh vừa lộ rõ vừa thẳng của anh, nhịp tim đột nhiên tăng nhanh khiến lồng ngực nhói đến phát điên.

Việt Triều Tịch xoa huyệt thái dương, chậm rãi nghiêng đầu nhìn cô, Tần Tranh chột dạ vội dời mắt đi.

Thấy sắc mặt đỏ bừng của cô, Việt Triều Tịch ho nhẹ một tiếng, “Uống nhiều lắm à?”

Cô chỉnh lại ghế ngồi, hơi chống người lên nói, “Bình thường.”

Cũng không nhiều lắm, có điều lúc sau cô uống nhầm rượu vang đỏ nên tác dụng hơi lớn.

Bây giờ Việt Triều Tịch gần trong gang tấc như vậy, cô cảm giác đầu óc mình trở nên mơ hồ.

“Cậu say à?”

Anh nhích lại gần người cô một chút, mùi rượu hòa lẫn với hơi thở nóng bỏng của anh ào tới.

Lúc này, Tần Tranh mới có cảm giác hơi say, hiển nhiên là vì anh dựa sát vào người cô.

“Một chút.” Cô cố giữ bình tĩnh.

Anh nhìn cô một cái rồi không nói gì nữa.

Dáng vẻ lười biếng của anh khác hoàn toàn trước kia, song vẫn khiến cô rung động.

Khóe mắt Tần Tranh hơi ướt, hóa ra đã ngần ấy năm mà cô vẫn thích anh, không những không vơi đi chút nào mà ngày càng nhiều hơn.

Mặt Việt Triều Tịch cũng đỏ ửng, đôi mắt mê ly quyến rũ cùng dáng vẻ biếng nhác khác xưa rất nhiều.

“Chỗ ở bây giờ là?”

Anh nhớ ba năm trước, Tần Tranh sống trong căn hộ nhỏ mà ba mẹ mua cho cô trước khi học đại học. Đến năm tư thì ba mẹ bàn giao căn hộ đó lại cho cô và cô từng ở đó hơn một năm.

Sau đó Tần Tranh chuyển việc về Thanh Đồng, lúc anh đến tìm cô lần nữa thì cô đã không ở đó nữa rồi.

“Ký túc xá của đơn vị.”

Lần này chuyển về, Tần Tranh đã đăng ký ký túc xá trước.

Ký túc xá của đơn vị cô không tập trung ở một chỗ, mà phân bố ở các khu đô thị khác nhau.

Mặc dù Tần Tranh cảm thấy không cần phải giải thích, nhưng vẫn muốn nói rõ hơn.

“Hợp đồng ký túc xá vẫn chưa hết hạn.”

Vừa dứt lời thì xe đã đến nơi, Tần Tranh nói, “Cảm ơn cậu.”

Cô xuống xe, Việt Triều Tịch cũng xuống xe theo cô.

Mấy năm không gặp, mặc dù quan hệ của họ cũng không tốt hơn trước kia là mấy, nhưng hàn huyên mấy câu cũng không sao.

Tần Tranh cúi đầu nhìn mũi chân, trong đầu hiện lên những lời mà Việt Triều Tịch đã nói.

Bây giờ anh vẫn độc thân.

Cô lấy hết dũng khí, ngẩng đầu nhìn anh.

“Cậu có muốn lên nhà ngồi chơi một lúc không?”

Đã đến chương mới nhất rồi!
Xin vui lòng quay lại sau để đọc chương tiếp theo, hoặc thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới trong lúc chờ đợi!