Trắng Trợn Táo Bạo

Chương 11



Hơi thở nóng bỏng phả vào tai khiến Lâm Sơ Huỳnh có chút ngứa.

Cô muốn đưa tay sờ sờ nhưng nhớ ra Lục Yến Lâm vẫn đang ngồi cạnh, đành buông bàn tay đang rục rịch xuống.

Lâm Sơ Huỳnh nghiêm túc nói: “Chú hai, chú nói thật cho cháu.”

Lục Yến Lâm: “Nói cái gì?”

Nhìn gương mặt nghiêm túc của cô, có lẽ là việc quan trọng.

“Chú không phải người thích xem biểu diễn thời trang, hơn nữa căn bản những show như này chẳng hợp với thân phận của chú, bây giờ chú đột nhiên tới, không phải muốn cọ nhiệt độ của cháu chứ?”

Lục Yến Lâm nhìn miệng nhỏ của Lâm Sơ Huỳnh bùm bùm bùm bắn ra một chuỗi dài, sau đó tự đưa ra kết luận.

“..........”

“Chú hai.” Lâm Sơ Huỳnh lại gần, giọng nói quyến rũ mang theo một tia ngây thơ: “Cháu chỉ nói đùa thôi mà, chú đâu cần cọ nhiệt độ của cháu.”

Trong mắt người đàn ông hiện lên sự nghi hoặc.

Lâm Sơ Huỳnh phát hiện trêu chọc anh rất vui, trong lòng vui vẻ vài giây, lại mở miệng: “Đúng rồi, đợi sau khi kết thúc, chú hai đưa cháu một đoạn nhé.”

Lục Yến Lâm hỏi: “Trợ lý của em đâu?”

Lâm Sơ Huỳnh nháy mắt: “Về nhà mất rồi.”

Lục Yến Lâm thấy cô trợn mắt nói dối, nhưng vẫn gật đầu: “Được.”

Giờ phút này, Kiều Quả đang chờ ở bên ngoài và tìm hiểu tin tức trên mạng, chăm chỉ báo cáo cho bà chủ nhà mình.

Lâm Sơ Huỳnh cúi đầu trả lời: [Cô lái xe của tôi về đi.]

Kiều Quả: [?? Sao vậy bà chủ?]

Lâm Sơ Huỳnh: [Tôi có người đưa về rồi.]

Mất vài giây Kiều Quả mới phản ứng lại, nhanh chóng đáp: [Bà chủ, tôi đã rời đi rồi, sẽ nhanh về đến nhà thôi, chúc bà chủ thuận buồm xuôi gió!]

Lâm Sơ Huỳnh cảm thấy trợ lý này rất có mắt nhìn.

Trở về sẽ tăng lương!

Sau khi khách quý dưới đài rời đi, nhà thiết kế trên đài cũng đã phát biểu xong, chuẩn bị để nhóm người mẫu lên sàn diễn, chụp ảnh chung.

Người mẫu nhỏ đứng phía trước.

Nhà thiết kế phát hiện có điểm không thích hợp, thần sắc mờ mịt hỏi: “Còn một người nữa đâu? Sao cô ấy không lên sàn?”

Bên cạnh có người trả lời: “Cô ấy nói thân thể không thoải mái ạ.”

Thân thể không thoải mái? Chẳng lẽ không thoải mái ngay giờ phút này?

Trong đầu nhà thiết kế hiện lên một đống dấu chấm hỏi, suy nghĩ cẩn thận, phỏng chừng người mẫu này không ngốc đến mức bỏ qua cơ hội chụp chung, chắc là thân thể không thoải mái thật.

Mà Trần Thanh Vân đang ở sau cánh gà đã sắp cắn nát môi.

Cô ta hẳn phải là người được xếp vị trí quan trọng nhất trong bức ảnh chụp chung, nhưng chỉ cần vừa đi lên chắc chắn sẽ thấy người phụ nữ dưới đài. Nếu gặp lần đầu có lẽ không nhớ kỹ, nhưng hiện tại đối phương đã nhớ kỹ mình rồi, chỉ cần nói một câu thì mình tiêu đời.

Trần Thanh Vân nghe thanh âm bên ngoài, trong lòng cực kỳ hối hận.

****

Sau khi xem show biểu diễn thời trang xong, Lâm Sơ Huỳnh cùng Lục Yến Lâm rời đi.

Lúc lên xe, thấy trợ lý đặc biệt Trần dáng vẻ cẩn trọng, Lâm Sơ Huỳnh lên tiếng chào: “Trợ lý đặc biệt Trần, buổi tối tốt lành.”

Lục Yến Lâm lườm anh ta một cái.

Trợ lý đặc biệt Trần: Không! Anh ta không cần chào hỏi đâu!

Hãy để anh ta làm một phông nền mờ nhạt đi!

Lâm Sơ Huỳnh không có cảm giác gì, sau khi lên xe liền mở di động lên weibo.

Mấy hot search đầu ngoại trừ liên quan đến minh tinh thì chính là show thời trang lần này, còn có một tiêu đề là #Trần Thanh Vân kinh diễm#.

Cô ta có tham vọng nổi tiếng đến vậy sao?

Lâm Sơ Huỳnh chỉ tùy tiện nghĩ một chút rồi click vào tiêu đề Kiều Quả nói, cô bùng nổ hot search.

Hấp dẫn nhất trên weibo là bài đăng của người qua đường nào đó.

[Ô mai ướp lạnh không thêm trân châu: Ôi trời ơi, show thời trang này xuất hiện bông hoa quý báu mới! Bị bạn bè lôi kéo xem trực tiếp, tôi đã bị kinh diễm ngay tại chỗ! Đây là tiên nữ tuyệt mỹ cùng đại soái ca, ngồi cạnh nhau cực kỳ xứng đôi! Má ơi! Tôi không cho phép cặp đôi thần tiên này chỉ mình tôi nhìn thấy!]

Ảnh động lần này cô nàng đó đăng lên không chỉ một người.

Ống kính chuyển đến bên này, hai người hình như đang nói chuyện với nhau, sau đó Lâm Sơ Huỳnh cười khẽ, người đàn ông bên cạnh dáng ngồi nghiêm chỉnh, trong trẻo nhưng lạnh lùng cấm dục.

Cố tình, mỗi một hành động của họ đều cực kỳ hài hòa.

Lâm Sơ Huỳnh nhìn xong, cảm thấy mình bị chụp vội mà còn xinh đẹp bậc này, nhưng chẳng ngờ Lục Yến Lâm lên ống kính cũng đẹp không kém.

Trong phần bình luận là nhóm cộng đồng mạng đang gào khóc.

[Tôi cảm thấy có hy vọng!]

[A a a a a tôi vừa mới thấy ảnh động của một người, tiên nữ xinh đẹp ngây người! Không ngờ lần này lại là ảnh động của cả hai!]

[Đây là cặp đôi hoàn mỹ, người đàn ông diện tây trang dáng vẻ nghiêm túc x tiên nữ với bộ lễ phục xinh đẹp diễm lệ, quá tuyệt quá tuyệt quá tuyệt!]

[Mẹ nó, giới giải trí đi thảm đỏ cũng chưa đẹp như này, lần này là xem phát sóng trực tiếp qua ống kính, có ai đó phổ cập khoa học cho tôi đi!]

[Cái khác thì không biết, nhưng nam nhân này chính là tổng giám đốc Hoa Thịnh a a a a, tổng giám đốc bá đạo bước ra đời thực rồi kìa, tôi không bao giờ nghĩ...... tiểu thuyết đều là giả nữa!]

[Hu hu hu quỳ cầu bản viết tay]

Lâm Sơ Huỳnh thưởng thức vẻ đẹp hoàn mỹ của mình xong thì lưu lại mấy bức ảnh này, sau đó đăng weibo khen ngợi.

Chỉ là weibo của cô chỉ có mấy fans nên chẳng ai chú ý tới.

Bảo mua mấy triệu fans mà lại quên mất.

Mở màn trong show thời trang sẽ ở trên đài, cho nên phía dưới sẽ tối hơn, sắc mặt cũng không quá rõ ràng, hiện tại nhìn bức ảnh này, cảm nhận được hơi thở cấm dục của anh bùng nổ.

Thật sự là quá câu dẫn người mà.

Lâm Sơ Huỳnh lớn mật nghĩ.

*****

Xem các loại tâng bốc xong, tâm trạng Lâm Sơ Huỳnh rất tốt, lại đi xem náo nhiệt của Trần Thanh Vân trên hot search.

Buổi tối, đúng là thời gian cộng đồng mạng lướt web.

Hot search đêm nay thay đổi rất nhiều, cộng đồng mạng dù biết là có người mua, cũng có chút ý quảng cáo nhưng vẫn sẽ click vào xem.

Đề tài #Trần Thanh Vân kinh diễm# đã treo mấy giờ nhưng chỉ có vài trăm bình luận, hơn nửa là mắng cô ta mua hot search.

Những ai có đôi mắt tinh tường sẽ phát hiện nơi chụp ảnh không hợp lý, vì có dấu vết của photoshop, cây cột nhỏ ở phía sau bị photoshop lệch đi.

Vốn chuyện nhạt toẹt bỗng trở nên náo nhiệt.

[Tôi cũng cảm thấy xấu hổ thay cô ta....]

[Có tiền mua hot search không bằng dùng để mời dân pro chỉnh sửa ảnh đi.]

[Cô ta cũng tham gia show thời trang này à, thật là khác biệt một trời một vực, người đi xem thì kinh diễm, người trên sàn catwalk lại giả kinh diễm.]

[Xoát người khác trên sàn catwalk, có bệnh không vậy? Dáng vẻ kia mà đòi thổi phồng lên tận trời à?]

Bình luận cuối cùng lập tức oanh tạc.

Bình luận này nhanh chóng được ghim lên đầu topic, các nhà ầm ĩ tranh luận, nhan sắc của gương mặt mới – Lâm Sơ Huỳnh cũng được xào lên.

Trong đó có một bình luận được like nhiều nhất.

––– [Thừa nhận người khác đẹp hơn mình khó với các người vậy sao?]

Lâm Sơ Huỳnh nhấn like.

Khen ngợi đối phương có mắt nhìn.

Những người khen mình đều là người sáng suốt~.

Lâm Sơ Huỳnh chụp màn hình gửi cho Lục Yến Lâm, đi kèm một câu: [Hy vọng sau này chú hai sẽ học hỏi người khác nhiều hơn.]

Di động vang lên.

Lục Yến Lâm mở ra, nhìn tin nhắn trên wechat, nhấn vào ảnh chụp, khẽ nhíu mày nhưng rồi trong mắt lại toát ra ý cười.

“Đang ở trong xe, không cần phải nhắn qua wechat.”

“Đây là tình..... lạc thú mà.”

Lời nói đến miệng lại vội sửa.

Hình như trong xe có xông hương thì phải, mùi hương thanh đạm nhưng cực kỳ dễ ngửi. Cô hít một hơi, tò mò hỏi: “Chú hai, trong xe chú xông hương gì thế?”

Trợ lý đặc biệt Trần đang ngồi lái xe phía trước cảm thấy lời này rất quen nha.

Trợ lý đặc biệt Trần nhịn không được, nói: “Trong xe không xông hương.”

“.......?”

Lâm Sơ Huỳnh lập tức hiểu ra.

Cô dịch sang bên cạnh Lục Yến Lâm, cúi người ngửi ngửi, giống hệt một con hamster nhỏ nhạy bén cảm nhận được mùi hương của đồ ăn.

Rất đáng yêu.

“Đây là sản phẩm của công ty, bọn họ để anh dùng thử.” Lục Yến Lâm rũ mắt, “Em muốn không?”

“Chú đưa thì cháu lấy.” Lâm Sơ Huỳnh chun mũi.

“Ừ.”

Chuyện nước hoa nhanh chóng hạ màn.

Lâm Sơ Huỳnh bỗng nhớ tới chuyện của Giang Tuyết Danh vào hai ngày trước, nhỏ giọng hỏi: “Hoa Thịnh đầu tư phim truyền hình nếu thua lỗ thì làm sao bây giờ?”

Một khi ratings nằm liệt giữa đường thì dễ dàng lỗ vốn.

Lục Yến Lâm bình tĩnh nói: “Sẽ không.”

Tự tin như vậy hử?

Lâm Sơ Huỳnh nhìn đi nhìn lại, phát hiện người này mà nghiêm túc lên thật quá đẹp trai, mị lực thành thục có từ khi sinh ra.

Nếu là những người đồng lứa như Lục Nghiêu và Trình Phi hoàn toàn không có, cho nên nói, trẻ nhỏ khác xa người trưởng thành.

Mà cô, thích người trưởng thành.

Có lẽ là biết cô mới tiếp nhận công ty giải trí nên Lục Yến Lâm giải thích đôi lời: “Công ty sẽ có bộ phận chuyên đánh giá mức độ rủi ro, việc đầu tư của Hoa Thịnh không cho phép người khác nhúng tay, cũng không cho phép đi cửa sau.”

Lâm Sơ Huỳnh sờ cằm: “Như vậy cũng không tệ lắm.”

Giải trí Thiên Nghệ cũng có bộ phận đó, chẳng qua không tài giỏi mạnh mẽ như bên Hoa Thịnh thôi, bởi vì trong giới giải trí, quan hệ rất phức tạp, luôn luôn có diễn viên này diễn viên nọ được nhét vào vai diễn nào đó.

“Mỗi một công ty đều có con đường phát triển riêng, không nhất định phải sửa loạn.” Lục Yến Lâm nhìn cô, “Giải trí Thiên Nghệ đứng sừng sững trong giới nhiều năm như vậy, đột ngột thay đổi sẽ rất rối.”

“Cháu không sửa đâu.” Lâm Sơ Huỳnh nói.

Sau khi nói xong, cô cong mắt hỏi: “Chú hai, đây là chú đang dạy cháu cách kiếm tiền sao?”

“Không phải dạy.” Sắc mặt Lục Yến Lâm không đổi.

Đúng là chẳng có chút tình thú, Lâm Sơ Huỳnh bĩu môi, nếu là người khác thì nhất định sẽ nói hùa theo cô.

Người đàn ông trước mặt này đúng là nhạt mà.

*****

Nói chuyện một hồi, đã đến nơi.

Show thời trang kéo dài khá lâu, lúc trở về thì thời gian cũng muộn, biệt thự rất lớn nên thực im ắng, trong phòng cũng không bật đèn.

Lâm Sơ Huỳnh xuống xe, cười nhạt: “Cảm ơn chú hai.”

Chiếc váy xanh nhạt hôm nay cô mặc hòa quyện với khung cảnh phía sau, sau lưng cô là cánh cửa màu trắng, khiến cô càng xinh đẹp duyên dáng xuất trần.

Cửa kính xe kéo xuống, làn gió từ bên ngoài len vào.

Mang theo hương chanh thoang thoảng, kết hợp với mùi của cỏ xanh, hòa tan hương nước hoa trong xe, làm Lục Yến Lâm phải nhìn nhiều mấy lần.

Hương vị nước hoa của cô lần nào cũng tuyệt.

Giống hệt con người cô vậy, muốn mị hoặc có mị hoặc, muốn lạnh nhạt có lạnh nhạt, vĩnh viễn đều quyến rũ mê người.

Lâm Sơ Huỳnh nhớ tới cái gì, đi đến bên khác của xe, gõ cửa kính.

Sau khi cửa kính hạ xuống, cô nói: “Lúc trước nghe nói Giang Tuyết Danh bị đổi vai, cháu cảm thấy chú hai thật sự rất tinh mắt đó.”

Lục Yến Lâm cong môi: “Thật không?”

“Nói thế nào thì cháu nghe xong rất vui, cô ta đã khiến công ty cháu bị ăn chửi vài ngày rồi, nói chung là cảm ơn chú hai nha.” Lâm Sơ Huỳnh nghiêng nghiêng người về phía cửa xe.

“Cảm ơn thế nào, hửm?” Lục Yến Lâm thấy cô vẫn nhớ kỹ việc này, đột nhiên hứng thú hỏi.

Chuyện đó cô không nhắc thì anh cũng quên luôn rồi, vừa nãy anh phải cố lắm mới nhớ được Giang Tuyết Danh là ai.

Người râu ria.

Lâm Sơ Huỳnh trợn mắt, đôi môi diễm lệ mở miệng hỏi: “Cái gì?”

Câu nói vừa nãy thật sự khiến cô rất kinh ngạc.

Ánh mắt Lục Yến Lâm khẽ động, đôi môi khẽ nhếch lên: “Em nói cảm ơn anh, là chỉ nói suông sao?”

“......?”

“Không chân thành.” Giọng nói bình thản của Lục yến Lâm ngầm có ý không cần bàn cãi, “Nếu còn chưa nghĩ được thì để lần sau cảm ơn.”

Lâm Sơ Huỳnh ngây người vài giây mới lấy lại tinh thần.

Người này đổi tính hả??

Cô nghi ngờ quan sát, không cho phép mình rơi xuống hoàn cảnh như này: “Chú hai, chú muốn cháu cảm ơn như thế nào?”

“Tự em nghĩ.”

“.........”

Yêu cầu nhiều ghê.

Lục Yến Lâm phát hiện chuyện này có vẻ rất thú vị, nhìn cặp mày xinh đẹp của Lâm Sơ Huỳnh khẽ nhíu, khuôn mặt diễm lệ nhăn nhó, thực sự rất sinh động, tràn đầy sức sống.

Tầm mắt của Lâm Sơ Huỳnh dừng trên người nam nhân trong xe.

Anh mặc bộ tây trang chỉn chu, lộ ra cúc sơ mi cuối cùng màu trắng ở trong, còn có chiếc cà vạt thẫm màu, ngay cả nếp nhăn cũng không có.

Lâm Sơ Huỳnh nhíu mày.

Sau một hồi lâu cô mới đưa tay ra, ngón tay tinh tế chạm vào cà vạt, nhẹ nhàng kéo ra, ngón tay khẽ cong, quấn cà vạt một vòng trên tay.

Da thịt trắng nõn lộ ra từ kẽ hở.

Trợ lý đặc biệt Trần cảm thấy mình không nên xem nhiều, trực tiếp nhắm mắt lại.

Lâm Sơ Huỳnh lại gần thêm một chút, thân hình yểu điệu tạo thành đường cong duyên dáng, thao túng cà vạt trong lòng bàn tay, ép chủ nhân của nó phải cúi người về phía mình.

Dù một người ở ngoài xe, một người ngồi trong xe nhưng khoảng cách nhanh chóng rút ngắn chỉ còn vài centimet, có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của nhau.

“Cháu nghĩ ra rồi.”

Lâm Sơ Huỳnh nói, rồi nhẹ nhàng hôn lên cằm Lục Yến Lâm một cái.

Cách hơn một tháng, đây là lần thứ hai bọn họ gần gũi nhau.

Lúc đầu cô định hôn chóp mũi, nhưng mà cô càng thích đường cong gợi cảm của chiếc cằm hơn nên Lâm Sơ Huỳnh quyết định làm theo trái tim mách bảo.

Trên cằm không thể tránh khỏi bị dính vết son môi khiến Lục Yến Lâm có chút gì đó ngả ngớn phong lưu, phong tình không ai bì nổi sau khi bị nhúng chàm.

Còn cô, như một yêu nữ vọng tưởng muốn xúc phạm thần linh.

Tay Lâm Sơ Huỳnh thoáng dùng sức, cô lý kéo cà vạt, nhìn bộ tây trang xuất hiện nếp nhăn nhỏ thì cười cười, nói—

“Cách cảm ơn này đủ thành ý chưa?”