Trắng Trợn Táo Bạo

Chương 12



Người trong xe dùng ánh mắt sâu kín nhìn Lâm Sơ Huỳnh, đôi mắt đen như mực, cảm xúc cuộn trào không rõ.

“Có đủ hay không?” Lâm Sơ Huỳnh hỏi lại lần nữa.

“Buông tay ra.” Giọng Lục Yến Lâm có vẻ trầm hơn, ngữ khí không giống tức giận lắm.

“Đứng đắn gớm.” Lâm Sơ Huỳnh lầm bầm.

Cô không biết hành động cảm ơn này của mình có đủ hay không, chỉ biết động tác khi nãy làm cô rất sảng khoái.

Gió đêm hơi lạnh.

Lâm Sơ Huỳnh cũng biết thu tay đúng lúc, không nhìn bên trong xe nữa mà xoay người rời đi, đi thẳng một đường vào biệt thự mà không ngoái lại.

Có lẽ đêm nay là lần đầu tiên làm động tác đó nên cô hơi kích động, đi một vòng trong phòng rồi mới cởi giày cao gót.

Lúc ngâm mình trong bồn tắm lớn, cô bỗng bật cười.

Lâm Sơ Huỳnh thoải mái híp mắt, miệng ngâm nga ca bài hát nào đó, bộ lễ phục màu xanh nhạt được vắt một bên, đuôi dài thướt tha trên mặt đất.

Thật kích thích nha.

Bên ngoài biệt thự, trợ lý đặc biệt Trần nghĩ thầm, mình có nên mở miệng nói chuyện không nhỉ?

Anh ta nhìn tổng giám đốc nhà mình qua gương chiếu hậu, cà vạt một lần nữa được bỏ vào trong âu phục, trở về dáng vẻ gọn gàng chỉn chu ban đầu, giống như chưa hề xảy ra chuyện gì cả.

Trợ lý đặc biệt Trần muốn nói lại thôi.

“Đi thôi.” Lục Yến Lâm nâng mắt.

Anh giống như không thấy ánh mắt của trợ lý Trần, khi rũ mắt, dừng lại mấy giây trên cổ tay áo, bình tĩnh vuốt thẳng nếp nhăn.

Trợ lý đặc biệt Trần cảm thấy bầu không khí thật ngột ngạt, anh ta nhớ ra một sự kiện, mở miệng nói: “Tiên sinh, ngày hôm qua tạp chí [ Kinh tế tài chính tuần san ] liên hệ với tôi, muốn phỏng vấn ngài một lần, hỏi tháng này ngài có rảnh không, tôi vẫn chưa trả lời họ.”

Trước kia, bọn họ đều trực tiếp từ chối mấy tạp chí nhỏ, nhưng đây là lần đầu tiên về nước, hơn nữa tạp chí này được đánh giá không tồi nên hắn mới chưa trả lời ngay.

Lục Yến Lâm gật đầu: “Có thể.”

Trợ lý đặc biệt Trần lập tức gật đầu: “Vậy ngày mai tôi sẽ trả lời đối phương, còn thời gian sắp xếp có thể tiếp tục thảo luận.”

Phỏng vấn này là trực tiếp đưa lên trang bìa, anh ta có thể tưởng tượng được sau khi tạp chí ra mắt sẽ được săn đón đến mức nào.

*****

Ngày hôm sau tỉnh lại, Lâm Sơ Huỳnh nhận được điện thoại của Lâm Tồn.

Giọng nói của Lâm Tồn cực nghiêm túc: “Hôm nay là ngày hai nhà sẽ ăn một bữa cơm, bàn bạc về hôn sự của hai người các con nên buổi tối về sớm một chút nhé.”

“Con biết rồi.” Lâm Sơ Huỳnh ngáp một cái.

Đối với phương diện này, vẫn phải có lễ tiết, cho dù cô không thích một, hai người của nhà họ Lục thì không được phép thể hiện quá rõ ràng.

Tuy cô cảm thấy mình đã che giấu tốt, chỉ tỏ thái độ một chút nhưng trong mắt người khác đã đủ rõ ràng.

Ai bảo Lâm đại tiểu thư xưa nay thích hay ghét gì cũng không thích che giấu chứ.

Lâm Sơ Huỳnh nằm phịch xuống giường, suy nghĩ một lát, nhắn tin WeChat cho Lục Yến Lâm: [Chú có biết tối nay hai nhà ăn cơm với nhau không?]

Lần ăn cơm này có lẽ sẽ định ra ngày kết hôn luôn, còn cả những chuyện khác nữa, cô cách ngày kết hôn không xa nữa rồi.

Lục Yến Lâm: [Biết.]

Biệt danh cô đặt cho Lục Yến Lâm không phải chú hai, chỉ là cố ý gọi như thế thôi.

Chỉ hai từ, lạnh lùng.

Lâm Sơ Huỳnh tò mò hỏi: [Lục Nghiêu biết không?]

Tên này chắc vẫn chẳng hay biết gì, nếu biết mình bỗng nhiên từ bạn bè biến thành thím hai, cao hơn mình một bối phận thì chỉ sợ sẽ ủ rũ uể oải vài tuần mất.

Ngẫm lại thì đùa cậu ta khá vui ấy chứ.

Mà bên này, Lục Yến Lâm nhìn hai chữ trên màn hình, chớp mắt, anh biết quan hệ giữa Lâm Sơ Huỳnh và Lục Nghiêu vô cùng tốt.

[Không biết.]

Thật đúng là không biết nha, Lâm Sơ Huỳnh đau lòng cho cậu bạn nhỏ vài giây, cô không hỏi lại nữa mà bắt đầu chuẩn bị quần áo cho buổi tối hôm nay.

Gặp cha mẹ chồng tương lai thì nên trang trọng một chút.

Vừa nói chuyện với Lục Yến Lâm xong, điện thoại của Lục Nghiêu liền tới: “Đại tiểu thư, cậu rời giường chưa? Tôi nghe nói buổi tối sẽ dùng cơm với nhà cậu, thật hay giả vậy?”

“Thật.”

“Không biết bọn họ nghĩ gì nữa.” Lục Nghiêu lại hỏi: “Đúng rồi, hot search của cậu đã bị gỡ xuống, nghe nói hiện tại tài nguyên của Giang Tuyết Danh khá thảm.”

Bị một nhà đầu tư lớn nói diễn xuất kém, lại còn là tập đoàn Hoa Thịnh thì nhà đầu tư bình thường cho dù nhìn trúng khuôn mặt của cô ta cũng chẳng dám dùng.

“Hiện tại cô ta không phải nghệ sĩ của Giải trí Thiên Nghệ nữa rồi.” Lâm Sơ Huỳnh nói: “Tốt hay xấu thì cũng chẳng liên quan đến tôi.”

Nếu nghệ sĩ của Thiên Nghệ bị bắt nạt thì cô nhất định sẽ không để họ chịu thiệt, nhưng người này lại là kẻ vong ân phụ nghĩa, vứt bỏ công ty từng nâng đỡ mình.

Nói cô khó tính cũng được.

“Thật vô tình.” Lục Nghiêu đùa giỡn nói móc một câu.

“Đêm từ thiện của cậu xong rồi, tiếp theo chuẩn bị làm gì?” Lâm Sơ Huỳnh hỏi: ”Mẹ cậu chưa trù tính gì sao?”

Người nhà họ Lục không quá phức tạp, so với gia đình thế gia giàu có bình thường ngày nào cũng có đủ loại tin tức trăng hoa, bao dưỡng tình nhân sau lưng,... thì nhà họ Lục coi như là ổn.

“Còn trù tính thế nào nữa, mẹ tôi với ba tôi đã ly hôn, hiện tại bà đang đi du lịch vòng quanh thế giới, còn hay livestream, cuộc sống hiện tại còn sảng khoái hơn tôi kìa.” Lục Nghiêu vò đầu.

Nói đến mẹ của Lục Nghiêu, cũng là một nhân vật truyền kỳ.

Lúc trước, bà thuộc dạng cô bé lọ lem tiến vào hào môn, mang trên vai công ty sắp phá sản, sau khi gả cho ba Lục Nghiêu thì chuyên tâm làm phu nhân nhà giàu.

Chẳng ngờ, sau đó tình cảm giữa hai người nảy sinh vấn đề, rạn nứt. Ba Lục Nghiêu biết mình đuối lý nên chia cho bà không ít tài sản.

Vị phu nhân nhà giàu này sau khi ly hôn đã lập tức livestream vào ngày hôm sau, còn hấp dẫn hơn so với những người nổi tiếng trên mạng, những món quà được tặng bà đều đem đi làm từ thiện hết.

Hiện tại là vừa đi du lịch vừa livestream.

Ở trong mắt phu nhân nhà giàu khác, đây là hành động đáng bị lên án.

Lúc trước cô có tham dự một buổi tiệc rượu, có nghe vài người nghị luận về việc này, tuy khi đó cô đã quát lớn nhưng ý nghĩ đã ăn sâu bén rễ trong đầu người khác rất khó thay đổi.

Những phu nhân nhà giàu này, bên ngoài thì xinh đẹp đoan trang, ai biết cuộc sống bên trong như thế nào chứ? Là tốt hay xấu chỉ bản thân mình hiểu.

Lâm Sơ Huỳnh cảm thấy cuộc sống của mẹ Lục Nghiêu chưa hẳn là xấu.

*****

Tòa nhà tổng bộ của tập đoàn Hoa Thịnh có rất nhiều người qua lại, chung quanh là nhà lầu san sát, nhưng nó vẫn là tòa cao nhất ở Thịnh Thành.

“Cậu chỉ cần tiết lộ một chút thì tớ đã giàu to rồi, nhà họ Trình thật sự không nể mặt mà, rõ ràng tớ đã nhìn trúng nó trước.”

Trong văn phòng, một người đàn ông ăn mặc lòe loẹt đang ngồi trên sô pha, dùng tay thể hiện từ ‘một chút’.

“Cậu tới là để nói chuyện này?” Lục Yến Lâm mắt cũng chẳng nâng lên.

“Đương nhiên không rồi, tớ đang buồn bực đây.”

“Gần đây nhà họ Trình lại làm gì à?”

“Một miếng đất bị cướp đi.” Chu Dịch Hằng thở dài: “Miếng đất kia tớ đã thể son thể sắt sẽ có, mặt tiền thực sự rất tốt.”

Hai tiểu tử nhà họ Trình kia còn chưa biết thế nào nhưng chỉ cần một mình Trình đại thiếu gia đã đủ rồi, anh ta có thể giúp nhà họ Trình phát triển đến bây giờ, có thể thấy được thủ đoạn cao minh thế nào.

Chỉ tiếc, người này không nằm trong vòng giao thiệp của mình.

“Tớ nghe nói đoạn thời gian trước anh ta với bạn gái nhỏ đang giận nhau.” Chu Dịch Hằng bát quái nói: “Hình như là một người mẫu nhỏ tên Thẩm Minh Tước, người bị coi là thế thân.”

Anh ta nghe nói Trình đại thiếu gia có quen một người con gái khi đi du học, chỉ tiếc ánh trăng sáng vì tiền đồ của mình mà ở lại nước ngoài, không muốn về nước với tên đó.

“Loại chuyện thế thân này thật sự không tốt.” Chu Dịch Hằng đánh giá: “Đây không phải việc làm của người hèn hạ sao, mà tính tình cô người mẫu nhỏ kia cũng rất quật cường, nghe nói trực tiếp chia tay ngay trong ngày hôm đó, cái gì cũng không cần, kéo một vali rời đi.”

Chuyện tình loạn thất bát tao luôn luôn là chủ đề mọi người quan tâm.

Nhưng mình nói một thôi một hồi mà người đàn ông kia vẫn chuyên tâm làm việc, mày cũng chẳng nhăn một cái.

“Aiz, cậu không định nói chuyện yêu đương à, ăn chay mãi có sao không thế?” Chu Dịch Hằng đề nghị: “Nếu không thì tớ giới thiệu cho cậu vài người nhé?”

Anh ta sờ sờ cằm.

Vị mới về nước này là bạn tốt của anh ta, không hề có tật xấu nào, hơn phân nửa nữ minh tinh giới giải trí đều muốn thử bò lên.

Lục Yến Lâm nhìn đồng hồ, khép tài liệu lại.

Chu Dịch Hằng hỏi: “Ngồi chờ cậu tan tầm, đúng giờ thật đấy. Đêm nay tớ mời khách ở Hối Cẩm viên, Lục tổng có thể nể mặt mũi không?”

Lục Yến Lâm lời ít ý nhiều: “Không thể.”

“Cậu tan tầm chẳng phải không có việc gì làm sao, đêm nay có rất nhiều người tới, mà cậu lại sống một mình, trở về sớm làm gì?”

“Đêm nay về nhà.”

“Về nhà chẳng thú vị tí nào.” Chu Dịch Hằng không muốn về nhà chính.

“Có đấy.” Lục Yến Lâm đứng dậy, chỉnh sửa quần áo, sau đó gọi trợ lý Trần vào.

Rồi quay đầu nói với Chu Dịch Hằng: “Muốn đi gặp người lớn.”

Chu Dịch Hằng: “.......?”

Về nước lâu như vậy, người lớn trong nhà đều đã gặp rồi, lần này lại là người lớn nào??

Không biết Chu Dịch Hằng nghĩ đến cái gì mà suýt chút nữa rớt cả mắt: “Lời này sao nghe giống như là chuẩn bị đi gặp ba của bạn gái thế? Cậu không thể nha.”

So với nghe tin anh ta đột nhiên kết hôn còn đáng sợ hơn đấy.

Ít nhất, Lục Yến Lâm kết hôn còn có thể, nhưng tìm bạn gái thì quá vô lý, bởi vì cậu ta rất lạnh tình.

Có lẽ do tâm tình không tồi, Lục Yến Lâm chỉnh sửa cà vạt, một màn hôm qua chợt lóe lên, chậm rãi mở miệng ––––

“Cậu đoán đúng rồi đấy, đi gặp cha vợ tương lai.”

*****

Bảy giờ tối, Lâm Sơ Huỳnh về nhà chính.

Cô thay một bộ đồ thoạt nhìn tương đối tri thức, đoan trang, giày cao gót cũng thấp hơn, còn đi làm tóc mới, nháy mắt từ yêu nữ biến thành tiên nữ ôn nhu.

Trong phòng quần áo, loại nào Lâm Sơ Huỳnh cũng có, ngay cả những chiếc váy đặc chết cũng có, các nhãn hiệu cũng thường đưa đồ tới nhưng cô chưa thử qua.

Đương nhiên, nhiều nhất vẫn là lễ phục.

Ai bảo cô thích tham dự dạ tiệc, thích đi xem show thời trang chứ.

Quan trọng hơn là, cha của Lục Yến Lâm là ông cụ Lục, không cùng thế hệ với Lâm Tồn, ông cụ Lục thuộc thế hệ trước nên sẽ có nhiều suy nghĩ khác với người trẻ tuổi.

Lâm Sơ Huỳnh không muốn xảy ra một sai sót nào.

Đương nhiên cô cũng không thể mặc bộ quần áo mà từ đầu đến chân đều viết rõ rành rành “tôi là phu nhân” lên người, trang sức châu ngọc đầy mình, nhìn già hơn cả chục tuổi, như vậy sẽ phản tác dụng.

Lúc Lâm Sơ Huỳnh đến, trong nhà chưa có người tới.

“Bộ hôm nay con mặc đẹp hơn mọi lần đấy.” Lâm Tồn ngắm một lượt rồi khích lệ, bỗng hỏi: “Biểu cảm của con là sao vậy?”

“Con đang nghĩ ba không có mắt thẩm mỹ.” Lâm Sơ Huỳnh không khách khí đáp: “Lúc nào con cũng rất xinh đẹp nha.”

“.........”

Lâm Tồn không biết tại sao mình lại có đứa con gái tự sướng đến mức này.

Lâm Sơ Huỳnh hỏi: “Hai người đó có ở đây không?”

“Không ở.” Lâm Tồn biết người con gái nhắc đến là ai, thở dài: “Thành kiến của con với Tân Tuệ đừng nghiêm trọng như thế.”

Chuyện quan trọng này tất nhiên sẽ không để mẹ con Tô Tân Tuệ ở đây.

“Con có thành kiến gì chứ?” Lâm Sơ Huỳnh cong môi, hơi nâng cằm, trên mặt lộ rõ ràng.

“Được rồi, không đề cập đến chuyện này nữa, dù sao thì con cũng không nghe ba.” Lâm Tồn biết dù nói nữa cũng chẳng có kết quả, “Sau khi kết hôn con không thể tùy tính xằng bậy nữa đâu.”

“Vậy kết hôn làm gì?” Lâm Sơ Huỳnh đang đổi giày, hỏi lại một câu, còn bổ sung thêm: “Con kết hôn không phải vì muốn trói buộc mình, ba hy vọng là chuyện của ba, con thì còn lâu.”

Lâm Tồn: “...........”

Ông im lặng rồi được chưa.

Lâm Sơ Huỳnh hơi dỗi, trở về phòng lấy chiếc vòng tay ra đeo lên, sau đó đi xuống lầu, đúng lúc chuông cửa vang lên.

Cô ngăn người hầu: “Để tôi, cô đi làm việc của mình đi.”

Chắc là người tới rồi.

Lâm Sơ Huỳnh mở cửa, thấy người đàn ông bên ngoài.

Đằng sau không có người khác, cho nên cô lớn mật vừa cười vừa nói: “Chú hai, sao lại chỉ đến một mình?”

Lục Yến Lâm ừ một tiếng, ánh mắt dừng trên khuôn mặt cô trước tiên, sau đó là trang phục, khác hoàn toàn với phong cách ngày thường.

Bộ cô mặc ngày hôm nay rất nhẹ nhàng, bao bọc lấy thân hình quyến rũ, giống như một giây tiếp theo liền phá vỡ trói buộc mà thoát ra ngoài, vẫn đẹp đến kinh người.

Tuổi trẻ đầy sức sống nên ngay cả trang phục cũng thuận theo chủ nhân.

Lâm Sơ Huỳnh nói: “Vào đi.”

Hai người cùng nhau đi vào, ánh mắt Lục Yến Lâm dừng trên cổ tay của cô.

Cổ tay Lâm Sơ Huỳnh lộ ra ngoài, chiếc đồng hồ cặp đã được đổi thành một chiếc vòng tay, vô cùng đẹp.

Quả nhiên rất hợp với cô.

Để ý tới ánh mắt của anh, Lâm Sơ Huỳnh cũng nhìn về cổ tay mình, nở nụ cười hỏi: “Có cảm động không?”

Lục Yến Lâm phối hợp trả lời: “Cảm động.”

Ngài cảm động cho có lệ quá rồi, Lâm Sơ Huỳnh bĩu môi: “Hôm nay nhà chú có ai tới thế, ngoại trừ ông cụ Lục thì còn có ai?”

Lục Yến Lâm nói: “Đợi lát nữa em sẽ biết.”

Lâm Sơ Huỳnh: “Có gì mà giữ bí mật chứ.”

Tuy nói vậy nhưng cô không cố hỏi tiếp nữa, dù sao ai tới thì việc này đã là ván đóng thuyền rồi, không thể thay đổi.

Nói hai nhà bàn bạc chứ thực ra chỉ bàn chi tiết về hôn lễ và một số chuyện vụn vặt thôi, chứ không phải thảo luận xem kết hôn hay không kết hôn.

Hai người đứng ở huyền quan dây dưa một, hai phút.

Tới phòng khách, ánh đèn chiếu sáng làm Lâm Sơ Huỳnh mới chú ý đến hôm nay anh mặc thoải mái hơn, do không đeo cà vạt.

Có lẽ ánh mắt của cô quá trực tiếp nên Lục Yến Lâm phát hiện, hỏi: “Đang nhìn gì thế?”

“Sao tối nay chú không đeo cà vạt?”

Lâm Sơ Huỳnh tuyệt đối không cảm thấy có gì không đúng mà trực tiếp hỏi, còn mang theo chút ý vị sâu xa.

Là do tối qua chịu kích thích nên hôm nay không dùng sao, bỗng nhiên cô cảm thấy sức chịu đựng của người này rất cao nha.

Lục Yến Lâm bình thản nói: “Hỏng rồi.”

Lâm Sơ Huỳnh: “.........?”

Cô hỏi vì sao hôm nay không thắt cà vạt, hôm nay dù thắt cũng là thắt cái mới, đâu có liên quan gì đến cái bị hỏng ngày hôm qua đâu?

Còn nữa, chất lượng cà vạt mà một tổng giám đốc dùng không đến mức kém như vậy chứ? Hay anh làm chuyện gì với cái cà vạt rồi?