Tranh Nghi

Chương 10



Mấy ngày hôm sau, hai tay của Đàm Yến Nhi đã lành lại thế nên đã sai vệ sĩ đem Lục Tranh tới phòng cô ta.

Hai tay bị dây thừng trói sau lưng, miệng cũng bị khăn vải bịt lại, anh bị ép quỳ trên sàn đối diện là Đàm Yến Nhi đang cười đắc ý ngồi trên ghế.

Cô ta nhếch môi cười: "Mấy ngày hôm nay được nghỉ khoẻ rồi thì chắc mày dư sức chịu sự tra tấn của tao nhỉ?"

Lục Tranh yên lặng quỳ ở đó không tỏ ra chút sợ hãi nào!

"Để xem mày kiên trì được bao lâu."

Đàm Yến Nhi nói rồi đứng dậy tay cầm một kim tiêm đâm thẳng vào động mạch trên cổ Lục Tranh!!!

Cảm giác đau nhói khiến anh giãy dụa, cô ta nhấc chân đạp anh ngã xuống!!!

Lục Tranh bắt đầu cảm thấy khó chịu, cơ thể nóng bừng lên, đầu óc đau nhức, tầm nhìn đã trở nên mơ hồ!

Đàm Song Nghi cầm trên tay một cây roi, từ trên nhìn xuống Lục Tranh vì chịu tác dụng của thuốc mà trở nên chật vật! Cô ta lại cười nhấc roi quất mạnh xuống!!!

Chát!

"Ưm..."

Một roi trực tiếp đánh lên bụng, dưới lớp áo mỏng không nhìn thấy vết hằn đỏ trên da thịt, cô ta lại tiếp tục quất roi lên cơ thể vừa mới hồi phục của Lục Tranh một cách tàn bạo!!!

CHÁT! CHÁT! CHÁT!

Lục Tranh gập cong người đau đớn kêu lên, vì liều thuốc kia thân thể tiến vào trạng thái phấn khích, cho dù bị như vậy vẫn bị giày vò bởi cơn khoái cảm thống khổ. Anh thở dốc cố gắng hít thở sâu, thật vất vả mới có thể tập trung duy trì trạng thái tỉnh táo! Trên trán anh lấm tấm mồ hôi, ánh mắt phủ một tầng nước, sắc mặt vì đau mà so với bình thường trắng hơn chút. Dưới trận mưa roi của Đàm Yến Nhi, chiếc áo phông mỏng trên người anh đã rách tả tơi lộ ra xương quai xanh và lồng ngực đang run rẩy phập phồng rất quyến rũ!!!

Đàm Yến Nhi đánh đến mỏi tay, ước chừng là hơn 50 roi thì dừng lại. Cô ta ngồi thấp xuống đưa tay ra tháo khăn bịt miệng rồi nắm cằm anh, giọng cười vui vẻ nói: "Cầu xin tao nếu không 'cái đó' của mày sẽ bị tao tra tấn đến hỏng luôn đấy!"

Lục Tranh đuối sức nằm gục trên sàn nhưng vừa nghe giọng Đàm Yến Nhi thì cơn giận bùng lên, anh chẳng mở miệng cầu xin mà há miệng cắn một nhát thật mạnh vào cánh tay của cô ta!!!

"Á..."

Đàm Yến Nhi hét lên vội đứng dậy, dù không bị cắn đến chảy máu nhưng tâm trạng vô cùng ức chế nhấc cao chân mang giày cao gót đá mạnh mấy phát lên người Lục Tranh!!!

"Thằng chó này!!! Mày dám cắn tao!!! Tao phải bẻ hết răng của mày!"

Đàm Song Nghi đứng sau cánh cửa đã thấy hết sự việc. Cô chán nản lắc đầu thở dài nói: "Ôi trời, mới rời khỏi nhà chưa được một tiếng..."

Đàm Song Nghi ngồi thấp xuống, trên tay cô đang cầm một cái lồng sắt nhốt 3 con chuột cống to đùng... Cô mở lồng cho chúng bò vào phòng của Đàm Yến Nhi.

Đàm Yến Nhi đi tới lấy ra cái kìm sắt trên bàn rồi lại tiến sát gần Lục Tranh! Cô ta chuẩn bị hành động thì...

Chít!!!

Đàm Yến Nhi thấy ba con chuột to đùng đang bò tới, tiếng nó kêu khiến cô ta sợ tới mức sắc mặt trắng bệch và hét ầm lên!!!

"AAAAAAAA!"

Đàm Yến Nhi vứt cái kìm sắt vào bọn chuột nhưng không ăn thua, cô ta trèo lên giường rồi lại nhảy lên bàn đến khi không chịu nổi nữa thì phóng vèo ra khỏi phòng mà gào lên: "CÓ CHUỘT! MAU LÊN BẮT CHUỘT CHO TAO!!!"

Đàm Song Nghi khẽ cười đi vào phòng đỡ Lục Tranh đứng dậy, một tay ôm chặt vùng thắt lưng của anh, một tay cầm dao cắt đứt dây trói rồi dìu anh về phòng ngủ của cô.

***

"Lục Tranh."

Đàm Song Nghi để anh nằm xuống giường, bàn tay nhẹ xoa gò má đã trở nên ủng hồng của anh.

"A..."

Không ngờ, chỉ một cái chạm nhẹ của cô đã làm cơ thể anh vặn vẹo, tiếng rên rỉ thoát ra từ cổ họng khô nóng của anh!

Đàm Song Nghi nhíu mày hỏi: "Đàm Yến Nhi bỏ thuốc anh?"

Lục Tranh mở mắt ra nhìn cô và miễn cưỡng gật đầu.

"Cơ thể anh sao rồi?"

Lục Tranh vừa rên rỉ vừa xấu hổ nói: "Nóng quá, đau nữa... còn có... ở dưới..."

Ánh mắt của Đàm Song Nghi liếc xuống thân dưới của Lục Tranh... vật nam tính đã hơi gồ lên...

"Tôi..."

Hai tay Lục Tranh siết chặt ga trải giường, anh cố gắng nhẫn nhịn nên đã tự cắn môi dưới đến bật máu!

Đàm Song Nghi liền tách khoang miệng của anh ra, đầu ngón tay cọ xát nhẹ lên làn môi bị thương của anh rồi nói: "Không sao, tôi giúp anh."

Nói xong, Đàm Song Nghi chẳng chút do dự đã cởi bỏ quần dài của anh...

"Không... tôi..."

Lục Tranh giật mình khi đôi chân dài cân đối có mấy vết sẹo mờ của anh lộ ra, Đàm Song Nghi còn muốn cởi quần lót thì anh vội cản lại!!!

"Hai tay anh phiền phức quá!"

Hai bàn tay run rẩy không còn sức của anh không thể cản được Đàm Song Nghi, ngay lập tức bị cô tóm gọn lấy áp hai cổ tay lên thành giường rồi dùng cà vạt trói lại!

"Song Nghi... cô làm gì..."

Hai tay không thể cử động, anh lại càng thêm hoảng!

Đàm Song Nghi lộ ra nụ cười ma mị nói với anh: "Đừng sợ... Tôi đương nhiên là làm anh thoải mái!"

Sau đó, cô đã lột đi cái quần lót duy nhất che chắn nơi riêng tư của anh xuống!!!

Vùng hạ thể bại lộ, vật nam tính của anh lúc này đã cương lên, kích thước lớn hơn nhiều lúc bình thường, hai tiểu cầu màu phiếm hồng cũng căng đầy khiến Đàm Song Nghi nhìn rất vui mắt!!!

"Lục Tranh, tách hai chân ra."

Cô khẽ nói, anh không phải ứng gì. Thế là cô hạ thấp giọng nói rất ngọt: "A Tranh, nghe lời đi nào!"

Lục Tranh xấu hổ nhắm chặt mắt, hai bắp đùi run rẩy từ từ tách ra... thế là hậu huyệt ẩn sau cánh mông của anh cũng phơi bày trước mặt Đàm Song Nghi, cô cầm lọ gel bôi trơn rót vào.

"A..."

Cơ thể vì thuốc mà trở nên nóng bừng, chất lỏng bôi trơn lành lạnh cùng ngón tay mảnh của Đàm Song Nghi cẩn thận nới rộng miệng huyệt đang đóng chặt của Lục Tranh... Anh bắt đầu căng thẳng, hơi thở gấp gáp không kiểm soát được, nước mắt anh lặng lẽ trào khỏi khoé mi...

"A Tranh?"

Thấy Lục Tranh khóc, Đàm Song Nghi rút ngón tay ra, kề sát bờ môi lên mặt anh và nhẹ giọng nói: "A Tranh, tôi đã nói rồi. Đừng sợ, cũng đừng khóc! Tôi đang giúp anh! Tôi không ngại thì anh không việc gì mà cảm thấy xấu hổ!"

Lục Tranh kìm nén nước mắt khẽ gật đầu.

Đàm Song Nghi lại tiếp tục đưa tay xuống, lần này Lục Tranh đã thả lỏng thân thể để ngón tay của cô thuận lợi tiến vào nới rộng hậu huyệt.

Sau đó Đàm Song Nghi lấy trong ngăn tủ ra một món đồ chơi tình dục... đó là một khối dương cụ giả to nhưng độ dài vừa phải.

Mặc dù miệng huyệt đã đủ rộng và bên trong có chất lỏng bôi trơn nhưng Đàm Song Nghi lại đưa cái dương cụ sát gần miệng Lục Tranh rồi khẽ nói: "A Tranh, há miệng ra."

Lục Tranh mở mắt nhìn thấy thứ đồ chơi trước mắt thì tròng mắt co rút do dự, cô lại lên tiếng: "Nhanh nào, tôi sẽ không làm anh đau."

Lục Tranh mím chặt môi rốt cuộc cũng hơi hé miệng. Đàm Song Nghi liền nhét món đồ chơi như cái đó của đàn ông vào miệng anh!

Lúc đầu Lục Tranh bị sặc, không khỏi ho khan muốn nhả ra, nhưng vì lời của cô mà vẫn thuận theo liếm lấy cái đó. Hai tay của anh bị trói không thể động đậy, đành phải vặn vẹo thân thể, điều chỉnh vị trí, nước bọt theo khóe miệng chảy xuống dính nhớp nháp trên cổ!!!

Đàm Song Nghi nhìn cái miệng đang cử động ngậm lấy khối dương cụ giả, còn nghe thấy tiếng đầu lưỡi của anh đang liếm mút, nước miếng dính trên yết hầu đang lên xuống... bộ dạng của anh lúc này chỉ nhìn phía trên thôi đã đủ dâm đãng chứ chưa nói đến vùng hạ thể cương cứng kia! Thế là cô đã hỏi: "A Tranh, trước kia Đàm Lăng có bắt anh phải làm tình với người khác bất kể nam hay nữ không?"

Lục Tranh giật mình suýt thì làm rơi khối dương cụ giả ra khỏi miệng. Anh ngại ngùng cắn chặt thứ đó rồi lắc đầu.

"Vậy à... thế thì xem ra ông già đó còn nhân tính..."

Đàm Song Nghi chỉ nói câu đó rồi thôi, cô chưa có bảo anh dừng lại nên anh vẫn phải ngậm và liếm mút thứ nhét trong miệng.

"Tình dục, cho dù nó là gì đi nữa thì vẫn là một kỹ năng thể thao. Càng thực hành nhiều, càng có thể làm nhiều, càng muốn nhiều, càng có nhiều khoái cảm. Đến khi thành thạo sẽ không mất sức!"

Đàm Song Nghi nhỏ giọng nói, Lục Tranh mơ hồ nghe không rõ nên không hiểu ý cô.

RẦM!

Bỗng có tiếng đập cửa và giọng the thé của Đàm Yến Nhi: "Đàm Song Nghi, mở cửa ra! Trả món đồ chơi lại đây!"

Đàm Song Nghi tức giận vì bị phá rối nhưng chỉ cười vỗ nhẹ vai anh: "A Tranh, nằm quay mặt ra phía tường đi."

Lục Tranh chậm rãi làm theo. Vì giường ngủ đối diện cửa ra vào nên Đàm Song Nghi kéo chăn đắp lên thân dưới trần trụi của anh rồi mới bước ra mở cửa.

Đàm Yến Nhi lại định to tiếng hét nhưng Đàm Song Nghi cao thủ hơn đã cắt lời: "Từ khi nào mà món đồ chơi đó là của em!"

"Chị... sao chị dám..."

Cô ta tức tối nói không được thì vung tay lên muốn đánh Đàm Song Nghi nhưng cánh tay đã bị cô giữ chặt rồi bẻ gập ra sau lưng.

"Ahhhh!" Cô ta kêu gào lên!

Đàm Song Nghi thả tay ra và đáp trả: "Em gái nhỏ à, xương của em vẫn còn giòn lắm, chị bẻ phát là gãy à!"

"Đàm Song Nghi!!!" Cô ta vì đau mà loạng choạng ngã trên sàn!

"Bố không có ở đây nên em có lớn tiếng cũng vô dụng! Muốn giành lại món đồ chơi kia thì cố gắng mạnh hơn chị mà đoạt lấy. Bây giờ chị đang chơi rất vui nên không đưa em được. Em đợi khi nào chị chơi chán nhé!"

Đàm Song Nghi lạnh lùng nói rồi bước vào đóng mạnh cửa, cô ta ngồi đó bất lực gào lên: "Chết tiệt!!!"

Đàm Song Nghi quay trở lại giường, Lục Tranh đang nằm nghiêng nhưng cô thấy anh đang rướn người về phía trước.

"A Tranh?"

Nghe tiếng gọi, Lục Tranh bối rối nhìn lên, Đàm Song Nghi lúc này mới biết là khối dương cụ trong miệng anh đã rơi xuống giường và anh đang gắng sức ngậm lấy nó.

"Haha, A Tranh thật biết nghe lời."

Tiếng cười của cô làm anh đỏ mặt xấu hổ. Cô nhẹ tay vuốt mặt anh rồi cầm lấy khối dương cụ đã ướt nhẹp.

"Anh không cần ngậm nữa, thay vào đó..." Đàm Song Nghi bật cười: "Để cho cái miệng dưới của anh ăn no nhé!"

"Hưm..."

Đàm Song Nghi đem khối dương cụ đã được bôi trơn nhét vào miệng huyệt của anh! Thứ đó vùi sâu trong thân thể làm bụng dưới của anh trướng lên, cảm giác vừa đau vừa ngứa làm anh khó chịu kêu rên!

Đàm Song Nghi sau một hồi đẩy vào kéo ra thì cuối cùng hậu huyệt của anh đã có thể nuốt lấy khối dương cụ chỉ có phần đáy là lộ ra ngoài khe mông.

Đàm Song Nghi cầm kéo cắt bỏ chiếc áo mỏng đã bị rách của anh, cơ thể phía trên cũng lộ ra với nhiều vết xước đỏ thẫm vì bị roi quất. Cô nhẹ nhàng xoa cái bụng phẳng lì đã hơi gồ lên của anh rồi nói: "Chầm chậm hít thở."

Nói xong, Đàm Song Nghi bật công tắc để khối dương cụ rung nhẹ bên trong anh!

Dưới lời nói dịu dàng của cô, Lục Tranh cố gắng chịu đựng. Sau một hồi, anh đã dần thích nghi được với sự chuyển động của món đồ chơi trong cơ thể.

"Ưm~"

Lục Tranh rốt cuộc không kìm nén được thanh âm của chính mình, cảm thấy đau đớn lại vui sướng, hai chân mở lớn run rẩy, ở đỉnh dương v*t cương cứng rỉ dịch thể gần như lên đỉnh!

Đàm Song Nghi quệt một ít dịch thể rồi ấn lên mặt Lục Tranh, còn nói: "A Tranh, anh chảy nước rồi~"

Lục Tranh bị dục vọng lẫn khoái cảm xâm chiếm đầu óc mà mơ hồ gật đầu thừa nhận.

Đàm Song Nghi khẽ cười chỉ tay vào hậu huyệt ẩm ướt đang mút chặt khối dương cụ giả rồi hỏi anh: "A Tranh, đây là gì?"

Lục Tranh sắc mặt đỏ bừng không dám nói.

"A Tranh, nếu trả lời đúng sẽ có thưởng!"

Đàm Song Nghi một tiếng gọi A Tranh, hai tiếng cũng gọi A Tranh vô cùng ngọt đến mức có thể làm anh quên cảm giác xấu hổ đó nên đã nhỏ giọng trả lời: "Là... hậu môn..."

"Vậy à?" Đàm Song Nghi cười thoả mãn lại hỏi: "Hậu môn của anh đang chảy nước nuốt lấy món đồ chơi này! Xem ra nó rất tham lam, cũng rất dâm! Anh xem tôi nói có đúng không?"

Lục Tranh nhắm chặt hai mắt liên tục giật đầu.

"Là hậu môn của anh dâm hay là anh dâm đây? A Tranh? Trả lời đi nào, con cún nhỏ của tôi!"

"Tôi... tôi dâm... cún nhỏ rất dâm!"

Lục Tranh vừa nói ra thì anh cảm giác cơ thể mình đang phản ứng kịch liệt, dương v*t giữa hai chân lại cứng và to hơn một vòng!

"A Tranh!"

Đàm Song Nghi ngọt ngào giọng tên Lục Tranh sau đó nằm xuống giường đè lên anh, kề sát vào mặt anh đến khi bờ nhau hai người chạm vào nhau!

Phần thưởng của Lục Tranh chính là nụ hôn môi say đắm của Đàm Song Nghi!