Tranh Nghi

Chương 11



Bờ môi của Đàm Song Nghi mềm mại và ngọt ngào hơn nhiều món đồ chơi cứng ngắc và vô vị mà trước đó Lục Tranh đã ngậm. Thế nên anh đã há miệng đưa lưỡi ra tiếp nhận nụ hôn môi của cô!

Đàm Song Nghi vừa hôn Lục Tranh, bàn tay nhẹ nhàng mân mê hai đầu ti nhỏ lại càng tăng thêm sự kích thích cho anh!

"Ưm..."

Lục Tranh cảm thấy cả đầu óc và thân thể mình lâng lâng như ở trên mây, cổ họng anh liên tục phát ra tiếng rên rỉ dễ nghe.

Sau đó...

Đàm Song Nghi rời khỏi miệng Lục Tranh thở hồng hộc lấy hơi sau đó nhoẻn miệng cười đưa bàn tay đã dính nhớp nháp tinh dịch của anh lên cho anh xem.

"A Tranh, anh bắn rồi~"

Lục Tranh mặt đỏ bừng đưa mắt nhìn xuống dưới... dương v*t của anh đã xuất ra lượng tinh dịch nhớp nháp dính đầy lên áo của Đàm Song Nghi... Chính anh còn không biết mình đã xuất ra từ lúc nào...

"Haha. Anh đỏ mặt như vậy rất dễ thương đấy."

Lục Tranh xấu hổ mím môi kìm nén tiếng kêu rên của mình.

"Nhưng mà..." Đàm Song Nghi chạm lòng bàn tay lên dương v*t vẫn còn cương lên của anh: "Có vẻ như 'em nó' vẫn còn muốn nữa."

Dù đã xuất ra một lần nhưng từng giọt tinh dịch từ đầu dương v*t vẫn nhỏ giọt xuống... Lục Tranh gượng lắc đầu nói: "Không cần đâu... đủ rồi..."

Đàm Song Nghi vỗ nhẹ lên mặt an ủi Lục Tranh: "Không sao đâu, A Tranh. Đây là phản ứng sinh lý bình thường của cơ thể thôi."

Nói xong, bàn tay của Đàm Song Nghi nắm nhẹ lên dương v*t của anh bắt đầu tuốt vài lần.

"A~"

Lục Tranh không nhịn được tiếng kêu rên, một lần nữa đón nhận cơn khoái cảm!

Đàm Song Nghi vừa dùng tay làm giúp anh sau đó đã điều chỉnh độ rung của khối dương cụ vùi sâu trong cơ thể anh đã tăng thêm một nấc. Món đồ chơi đó cũng đã vào sâu chạm đến điểm mẫn cảm của anh!

Lục Tranh bật ra tiếng kêu rên, anh rướn người lên cảm nhận rõ bản thân đang đạt tới cao trào khi dương v*t đã xuất ra từng đợt tinh dịch nóng bỏng!!!

Đàm Song Nghi nhìn chiếc áo sơ mi đã dính đầy tinh dịch, lại nhìn xuống gương mặt đổ mồ hôi vì kiệt sức và bờ môi không ngừng thở dốc của Lục Tranh. Cô nhẹ tay cởi dây trói và lấy món đồ chơi ra khỏi cơ thể giúp anh rồi nói: "Anh cứ nằm đó nghỉ một lát đi."

Lục Tranh khẽ gật đầu, anh nằm xuống giường ngủ lớn trong phòng Đàm Song Nghi. Bên cạnh là bộ gối đầu, đệm cùng với chăn bông ấm áp và mùi hương nước hoa dịu nhẹ của Đàm Song Nghi khiến anh cảm giác dễ chịu nên đã chợp mắt ngủ thiếp đi mất.

Đến chiều muộn, Lục Tranh khẽ tỉnh giấc. Anh chống tay xuống giường gượng ngồi dậy thì thấy thân thể rất sạch sẽ khoác chiếc áo choàng ngủ thoải mái.

Xấu hổ quá!!!

Lục Tranh nhớ lại bản thân vì bị tiêm thuốc mà tâm trí lẫn cơ thể rơi vào dục vọng mà sắc mặt lại đỏ bừng lên, hai tay đã vò mái tóc của mình đến rối bời rồi vội che kín mặt thì lại nghe giọng nói nhẹ nhàng của Đàm Song Nghi.

"A Tranh, chào buổi tối."

Lục Tranh ngơ ngác nhìn, giọng bối rối hỏi: "Song Nghi, m... mấy giờ rồi..."

Đàm Song Nghi trả lời: "18 giờ 54 phút."

"Hả..."

Nghe vậy, Lục Tranh càng thêm ngượng ngùng và xấu hổ!!!

"Xin lỗi... tôi ngủ quên mất..."

"Không sao." Đàm Song Nghi liền mỉm cười: "Từ sáng đến giờ anh chưa ăn đúng không? Đói bụng chưa?"

Rộttt!!!

Lục Tranh định lắc đầu nhưng bụng anh đúng lục lại kêu đói sùng sục... Anh xấu hổ khẽ gật đầu rồi cúi xuống giấu mặt vào trong chăn.

Đàm Song Nghi tâm trạng rất vui vẻ nói: "Vậy đợi chút nhé, tôi xuống bếp lấy đồ ăn lên cho anh."

***

Đàm Song Nghi xuống bếp đã cuỗm gần hết những món ăn mà người hầu đã làm lên cho Lục Tranh.

"Tôi..."

Lục Tranh có chút ngần ngại nhìn những món ăn mà Đàm Song Nghi mang lên gồm có một con cua hoàng đế hấp to bự chẳng, một đĩa cơm chiên thịt bò, một đĩa sườn nướng, một đĩa mực xào nguyên con và một tô canh rong biển nóng hổi.

Đàm Song Nghi ngồi đối diện không động đũa mà chỉ nhìn Lục Tranh: "Anh đang đói mà, cứ ăn thoải mái đi."

"Một mình tôi không ăn hết... Cô ăn cùng tôi nữa."

"Tôi đánh răng rồi." Đàm Song Nghi lắc đầu tay cầm cái muỗng đưa cho anh: "Cứ ăn từ từ rồi sẽ hết mà."

"Ừ..." Lục Tranh không thể từ chối nhận lấy cái muỗng bắt đầu xúc cơm ăn.

Anh gầy như vậy thì trước khi Đàm Lăng trở về phải cho ăn thật nhiều có tí thịt chút thì ít ra mới có sức chịu đòn của ông ta!!!

Nghĩ vậy, Đàm Song Nghi bẻ lấy một cái càng của con cua, dùng kẹp tách vỏ lấy thịt nhúng vào bát nước sốt rồi đưa đến gần miệng Lục Tranh. Lục Tranh vừa nhai xong miếng cơm thì nhanh chóng mở miệng ăn miếng thịt cua từ tay cô. Cứ như vậy cô đút cho thứ gì là anh ăn đến đấy, bàn tay của anh chẳng cần nhấc lên. Dần thì những món ăn trên bàn cũng hết sạch, bụng anh cũng no căng rồi...

Đàm Song Nghi dùng khăn ướt lau sạch tay, khoé môi cười rất thoả mãn vì "con cún nhỏ" rất ngoan ngoãn nghe lời trước mắt. Cô vừa định lên tiếng thì Đàm Huân gửi tin ngắn vào điện thoại của cô: "Em xuống nhà nói chuyện với anh!"

Đàm Song Nghi đương nhiên muốn phớt lờ nhưng Đàm Huân đã biết được mục đích của cô.

"Tôi xuống nhà một lát, anh cứ tạm thời ngồi đây nhé."

"Ừm."

Đàm Song Nghi đứng dậy thuận tay xoa đầu anh rồi ra khỏi phòng.

Đàm Huân và Đàm Yến Nhi ngồi trên ghế sô pha, Đàm Song Nghi ngồi đối diện. Trong khi hai bọn họ rất là khó chịu và bực tức thì cô lại thản nhiên như không.

Đàm Huân miễn cưỡng nói: "Song Nghi, anh nói này. Em đối xử với thằng đó... đừng có làm quá lên như vậy!"

"Vốn dĩ việc này chẳng liên quan gì đến anh."

"Anh..."

Đàm Huân chưa kịp nói thì Đàm Yến Nhi giọng chạnh choẹ: "Liên quan đến em, chị lúc nào cũng tranh giành với em!!! Em ghét chị, em đã gọi điện nói cho bố biết rồi! Khi nào bố về thì chị chết chắc!"

"Ồ, thế à?" Đàm Song Nghi dửng dưng nói, cô chẳng phải bận tâm gì đến cô ta!

"Thôi... hai đứa đừng gây chuyện..."

"Em không có gây chuyện!!! Là tại Đàm Song Nghi!!! Ngay cả anh cũng thiên vị chị ta! Em ghét anh!"

Đàm Yến Nhi hét xong thì bỏ chạy lên phòng. Đàm Huân thở dài nói: "Song Nghi à, rốt cuộc tại sao em lại cứ phải giúp thằng đó..."

"Em đã nói là anh không phải quan tâm! Việc em đã quyết định thì sẽ làm đến cùng cho dù anh hay là bố đều không cản được em, nếu anh dám cản trở thì đừng trách em!"

"Đàm Song Nghi..."

"Anh yên tâm, chỉ cần anh không nhiều chuyện và không cản trở kế hoạch của em thì em đồng ý thoả thuận của anh."

Nói xong, Đàm Song Nghi thẳng thừng đi lên phòng trước sự cứng họng của Đàm Huân.

***

Đàm Song Nghi vừa mở cửa phòng thì thấy Lục Tranh đứng trước mặt. Cô nhíu mày hỏi: "Anh định ra ngoài?"

Lục Tranh gật đầu: "Cũng tối rồi, tôi không làm phiền cô nữa..."

Đàm Song Nghi biết Lục Tranh định trở về căn phòng nhỏ bên cạnh nhưng cô nghĩ Đàm Huân hoặc Đàm Yến Nhi lại sẽ tìm anh gây chuyện. Thế nên...

"Đêm nay anh ngủ lại phòng tôi đi."

"Hả?"

Đàm Song Nghĩ vẫn thản nhiên: "Giường ngủ đủ rộng cho hai người nằm."

"Nhưng mà..."

Lục Tranh còn chưa kịp nói thì bị Đàm Song Nghi kéo tay đẩy xuống giường. Sau đó cô đã tắt đèn, căn phòng lớn trở nên tối tăm chỉ có chút ánh sáng lờ mờ từ đèn ngủ.

Lục Tranh bị đẩy nằm sát phía trong góc tường, Đàm Song Nghi đắp chăn phủ kín cả hai. Biết là mình không thể trốn được, anh thở dài một hơi, giọng như than thở: "Song Nghi... sao cô lại chủ động như vậy..."

"Sao? Anh không thích kiểu người như vậy à?" Đàm Song Nghi nằm nghiêng, bàn tay đẩy khuôn mặt anh quay về phía mình, giọng lại khẽ gọi: "A Tranh."

"Không phải đâu, chỉ là..."

Mặc dù trước đó cô cũng đã thay đổi cách gọi thân thiết như vậy nhưng anh vẫn là chưa quen lắm. Anh lúng túng không biết diễn đạt lời nói của mình.

Qua một hồi yên ắng, Đàm Song Nghi lại nói: "A Tranh, lúc anh bị bắt đến đây là năm bao nhiêu tuổi?"

"Tôi... lúc đó tôi 14 tuổi."

"Vậy suốt mười năm qua, anh có từng nuôi hy vọng là sẽ trả thù Đàm Lăng không?"

"Cũng đã từng..." Lục Tranh suy nghĩ một hồi sau đó nói tiếp: "Nhưng giờ không còn nữa..."

Cô ngạc nhiên hỏi: "Tại sao?"

"Là vì cô đấy, Song Nghi. Cô đối tốt với tôi như vậy nên tôi đã có thể từ bỏ suy nghĩ đó."

Cô lại càng thắc mắc: "Liên quan gì chứ, tôi là tôi, Đàm Lăng là Đàm Lăng. Cho dù anh có giết hay làm gì ông ta thì tôi chẳng bận tâm đâu."

"Nhưng... Đàm Lăng là bố ruột của cô..."

"Kệ chứ."

"Song Nghi..."

Anh không thể nào hiểu được suy nghĩ của cô.

"Lúc 4 tuổi, tôi tận mắt chứng kiến Đàm Lăng đã giết chết mẹ của tôi!"

Lục Tranh: "..."

"Thế nên tôi chẳng có chút cảm tình nào với ông ta." Đàm Song Nghi bắt đầu kể nhưng lại đổi chủ đề: "A Tranh, kể tôi nghe về mẹ của anh đi, người phụ nữ tên Phương Linh ấy."

"Mẹ tôi..." Lục Tranh có chút bất ngờ trước yêu cầu của Đàm Song Nghi nhưng sau đó vẫn kể tường tận cho cô nghe: "Mẹ tôi rất đẹp, cũng rất dịu dàng."

"Vậy Lục Nghiễn - anh trai của anh thì sao?"

"Anh ấy cũng giống như những người anh trai khác, rất yêu thương và chăm sóc đàn em của mình. Trong số bốn người em thì... anh ấy không thích tôi..."

***